Trước khi Mạc Lâm vào phủ đã từng nghe nói tới Phúc Lai, đây là một cửa hiệu chuyên kinh doanh trang sức, trong đó trang sức vàng là chủ đạo. Vì danh tiếng tốt lại mời được thợ kim hoàn có tay nghề khắc chữ tuyệt mỹ nên có thể nói là buôn bán cực kỳ phát đạt.
Ngay cả tiểu tử nhà quê như Mạc Lâm cũng nghe nói đến Phúc Lai thì có thể thấy tài kinh doanh của ông chủ siêu đến mức nào.
Mạc Lâm từng muốn đến Phúc Lai xin gác cửa nhưng lúc đó trong tiệm toàn quan lớn, chủ tiệm và các thợ thủ công bận bịu túi bụi nên y không tiện đi vào. Huống hồ y đã bị nhiều cửa tiệm đuổi thẳng nên đoán chắc Phúc Lai cũng chướng mắt mình, thế là đành từ bỏ ý định.
Có thế nào cũng không ngờ Trương Văn Dã chính là ông chủ lớn nhất của Phúc Lai, hai tay Mạc Lâm run lên suýt làm rơi hộp gỗ. Tiểu Lâu cầm hộp gỗ rồi lấy ra một cái vòng tay bằng vàng, vừa cười vừa đeo vào cho y: "Tiểu phu nhân đừng nghĩ mình không xứng nữa, theo Tiểu Lâu thấy thì ngài là người lão gia cưng chiều nhất rồi đấy, em chưa bao giờ thấy lão gia hào phóng tặng hết trang sức quý nhất của mấy cửa tiệm đâu. Các thiếu gia và tiểu thư trước kia chỉ được tặng bông tai hình chữ thập loại thường, ngay cả Nguyệt thiếu gia được sủng ái là thế mà cũng chỉ có hai chiếc nhẫn loại cao cấp thôi......"
Trước đây Tiểu Lâu từng nói y được sủng ái, khi đó Mạc Lâm cũng tin nên mới bị hành hạ một trận, giờ hoàn toàn không còn dám nghĩ đến chuyện này nữa. Y tháo vòng tay thả lại vào hộp: "Thôi thôi, tôi cũng đâu phải nữ nhân mà dùng những thứ này, em đem trả cho lão gia đi."
"Nhưng những vật này đều làm riêng cho tiểu phu nhân mà!" Tiểu Lâu thở dài lấy từng món ra cho y xem, "Ngài nhìn đi, bên trong có khắc chữ đây này."
Mạc Lâm liếc nhìn vài lần nhưng chẳng hiểu gì, cũng không biết trang sức vàng có thể nấu ra đúc lại. Y hơi tiếc những vật kia nên nhíu mày nhượng bộ: "Vậy...... Vậy cứ để tạm ở đó đi."
Tiểu Lâu ranh mãnh chớp mắt rồi cầm son phấn kéo Mạc Lâm ngồi xuống ghế: "Ngày gả vào phủ còn phải trang điểm nữa, thử trước đi ạ."
Mạc Lâm nhắm chặt mắt, lông mi khẽ run, lông tơ trên mặt đều có thể thấy rõ, làn da trắng nõn càng nổi bật hơn. Tiểu Lâu thừa cơ chấm mút xoa xoa mặt y.
"Trang điểm...... thật sự là vậy sao?"
Tiểu Lâu đang đắm chìm trong xúc cảm mịn màng, nghe thấy lời này chợt bừng tỉnh, thấy khuôn mặt tiểu phu nhân bị mình trét phấn đỏ như đít khỉ thì vội vàng lấy khăn thấm nước lau cho y.
Mạc Lâm thở dài đưa tay ngăn lại: "Thôi em cũng mệt rồi, hôm nay cứ dừng ở đây đi."
Tiểu Lâu tủi thân nhìn y, hai mắt rưng rưng.
Mạc Lâm sợ nhất là thấy nữ nhân khóc nên đành nhắm mắt bảo nàng tiếp tục.
Cảm giác bôi phấn lên mặt rất dễ chịu, Mạc Lâm dần ngủ thiếp đi, Tiểu Lâu chưa thoa son cho y nhưng người còn đang ngủ nên thực sự không tiện.
"Chuẩn bị xong hết chưa?"
Tiểu Lâu giật mình ngẩng đầu, chẳng biết lão gia đã đứng sau lưng nhìn nàng làm việc bao lâu rồi.
Nàng gật đầu nói khẽ: "Quần áo thử rất vừa, đồ trang sức tiểu phu nhân cũng đã nhận, chỉ có trang điểm còn thiếu một bước thôi ạ."
Trương Văn Dã ừ một tiếng: "Em lui ra trước đi."
Tiểu Lâu vâng dạ, lúc ra ngoài tiện tay đóng cửa lại.
Thiếu niên ngửa đầu ngủ say trên ghế có khuôn mặt thanh tú được trang điểm tinh tế, còn mặc sườn xám màu sáng vừa người, nhìn thế nào cũng rất bắt mắt. Nhưng đúng như Tiểu Lâu nói, còn thiếu một thứ quan trọng nhất.
Trương Văn Dã nhìn y thật lâu, đột nhiên cầm tờ son giấy trên bàn đưa lên môi ngậm rồi cúi người chồm tới.