Buổi sáng Mạc Lâm bị lão gia lay tỉnh.
Y mệt rã rời, vốn chưa ngủ được bao lâu, toàn thân còn bủn rủn không còn chút sức lực nào. Bụng dưới chắc vì chứa quá nhiều tinh dịch nên giờ đang căng đau.
Trương Văn Dã thấy y mở mắt thì cau mày nói: "Em......"
Mạc Lâm miễn cưỡng chống tay ngồi dậy, khuôn mặt nhăn lại tủi thân sắp khóc. Y không biết tại sao Trương Văn Dã không cho mình ngủ, chẳng lẽ sau nửa đêm y không có sức để phối hợp với tư thế lão gia muốn, không làm hắn sảng khoái nên bị phạt sao?
Nhưng y lập tức nhận ra có chuyện gì. Vừa khẽ động thì trong huyệt bỗng nhiên chảy ra một vũng chất lỏng, nhiệt độ không giống tinh dịch hơi lạnh mà giống thứ khác hơn.
Mạc Lâm a một tiếng, mở chân ra liền thấy bắp đùi dính đầy tinh dịch và máu, còn có một vũng chảy ra giường.
Trương Văn Dã hiếm khi bối rối như vậy, sáng sớm hắn định kiểm tra hoa huyệt hôm qua bị hắn thao không khép lại được, kết quả vừa nhích tới gần hạ thể kia liền ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Trương Văn Dã đã kết hôn nhiều năm nên biết phụ nữ có kinh nguyệt, nhưng hắn không rõ song nhi có hay không. Hắn lo hôm qua mình không biết kềm chế như lời Mạc Lâm nói, hung ác thao hỏng tiểu phu nhân nên mới lay Mạc Lâm dậy sớm như vậy.
Mạc Lâm rốt cuộc biết được lý do thật sự khiến bụng dưới đau quặn từng cơn, y vội vàng bò dậy, y phục cũng chưa kịp mặc, thấy đệm giường bị bẩn một mảng to thì gãi đầu xấu hổ.
"Lão gia, ngài bận thì đi làm việc trước đi. Tiểu nhân tới kỳ kinh, để tiểu nhân tự xử lý là được rồi." Mạc Lâm nhặt lên quần áo dưới sàn định mặc vào rồi ra ngoài múc nước, nhưng Trương Văn Dã kịp thời ngăn y lại.
"Có người hầu cần gì tự làm." Nói xong Trương Văn Dã hắng giọng một cái rồi gọi vọng ra cửa: "Tiểu Lâu bưng nước ấm vào đây!"
Mạc Lâm còn chưa chuẩn bị tâm lý để quang minh chính đại lộ ra hạ thân trước mặt người ngoài, nghe Trương Văn Dã khàn giọng gọi lớn thì hoảng hốt nhảy lại lên giường kéo chăn quấn kín mít.
Chỉ chốc lát sau Tiểu Lâu đã bưng nước ấm vào, cúi đầu nói nhỏ: "Tiểu phu nhân, tiểu nhân tới hầu hạ ngài đây ạ."
Mạc Lâm vội vàng nắm chặt chăn mền lui ra sau: "Không cần không cần! Em, em ra ngoài trước đi!"
Trương Văn Dã nằm nghiêng phía sau y, thuận thế kéo tiểu phu nhân vào ngực, hắn ngẩng đầu bảo Tiểu Lâu: "Nghe lời tiểu phu nhân lui ra đi."
"Dạ." Tiểu Lâu liếc thấy hai người trên giường kề sát nhau thì cười trộm lui ra ngoài, nhủ thầm lão gia thật là yêu thương tiểu phu nhân.
Mạc Lâm thấy cửa đóng lại mới thở phào nhẹ nhõm, lại sợ làm bẩn quần áo lão gia mới mặc nên vén chăn đi tới cạnh chậu nước, nhúng ướt khăn chuyên lau hạ thân rồi bắt đầu lau đùi. Chờ xử lý xong máu đen chảy ra ngoài, Mạc Lâm định tách chân ra lau bên trong thì quay đầu lại thấy Trương Văn Dã đang nhìn mình.
"Lão gia, hôm nay ngài không cần ra ngoài sao?" Bị nhìn chằm chằm như thế y nào dám tiếp tục.
Đây là lần đầu tiên Trương Văn Dã thấy người khác làm chuyện riêng tư trước mặt hắn, Lâm Tú Anh và hắn kết hôn nhiều năm, ngoại trừ thỉnh thoảng làm chuyện vợ chồng nên làm thì cái khác không biết rõ lắm. Thế là hắn tò mò quan sát động tác của Mạc Lâm đến xuất thần. Nghe y nói chuyện, Trương Văn Dã giả vờ tằng hắng một cái: "Vậy em cứ từ từ làm đi, có gì bất tiện cứ gọi Tiểu Lâu, giờ tôi đi đây."
Hắn mặc áo ngoài, lúc ra cửa vẫn không quên dặn dò Tiểu Lâu: "Chờ tiểu phu nhân chuẩn bị xong thì vào thay chăn đệm đi."
Tiểu Lâu không nhịn được cười: "Vâng, lão gia."