Trương Văn Dã chưa từng gặp tiểu tình nhân nào như vậy, trước kia trên giường hắn bất kể nam hay nữ cũng đều chiến với hắn bốn năm lần. Song nhi này có thân thể mê hồn nhưng lại yếu ớt không chịu nổi.
Hắn mân mê núm vú Mạc Lâm, cố ý hỏi: "Em muốn tôi giúp em chặn lại hay cứ để nó chảy ra?"
"Tiểu nhân không biết...... Không biết...... Thật khó chịu......" Hạ thân giống như bài tiết không kiềm chế, Mạc Lâm liều mạng co rút cửa huyệt nhưng chẳng ích gì.
Trương Văn Dã lại nhét âm hành vào, không nhúc nhích mà chỉ nhét vào trong huyệt.
"Tốt hơn chưa?"
Rốt cuộc luồng chất lỏng chảy ồ ạt bị chặn lại, Mạc Lâm thở phào một hơi, hoa huyệt vô thức co lại siết chặt tính khí Trương Văn Dã.
Trương Văn Dã nói: "Ngoài miệng nói không được nhưng cái huyệt này của em rất thành thật đấy."
Mạc Lâm tỉnh táo lại, nhận ra mình vừa phát điên xin hắn giúp mình thì mặt đỏ lên, đưa tay muốn đẩy lão gia ra.
Trương Văn Dã bị y chọc cười: "Vắt chanh bỏ vỏ à?"
"Không không...... Tiểu nhân muốn rửa sạch...... Lão gia ra ngoài trước đi......"
Trương Văn Dã nói: "Có gì mà phải rửa, chặn lại bên trong chẳng phải dễ mang thai hơn sao?"
Mạc Lâm thấy hắn nói có lý, hơn nữa mình cũng muốn sinh con sớm rồi mau mau chạy trốn, thế là im lặng không nói một lời, nhìn hết sức ngoan ngoãn.
Bầu không khí có chút xấu hổ.
Hai người rõ ràng làm chuyện thân mật nhất nhưng chẳng ai nói năng gì. Thân thể Mạc Lâm càng lúc càng cứng ngắc, nhìn trừng trừng lên trần nhà như muốn khoét ra hai cái lỗ.
Cuối cùng Trương Văn Dã phá vỡ sự im lặng trước. Hắn nhớ lại đề tài tán gẫu lúc nãy nên hỏi y: "Em vừa nói từ nhỏ đã sống một mình, người nhà em đâu?"
Ánh mắt rời rạc của Mạc Lâm rốt cuộc rơi xuống mặt hắn, thờ ơ nói: "Không cần tiểu nhân nên bỏ đi hết rồi...... Nhưng vẫn để lại cho tiểu nhân căn nhà, mặc dù bây giờ nhà kia cũng mất rồi......"
Trương Văn Dã có vẻ không hiểu lắm: "Sao lại không cần em?"
Mạc Lâm há to miệng như định nói gì, sau đó cau mày lẩm bẩm: "Tiểu nhân...... thân thể tiểu nhân như vậy...... sao họ lại cần tiểu nhân chứ?"
Lão gia vẫn không hiểu tại sao Mạc Lâm có thể nói thản nhiên đến vậy, nhìn như đã rất quen thuộc.
Thấy Trương Văn Dã im lặng hồi lâu, Mạc Lâm lúng túng nói: "Lão gia, ngài ra ngoài trước đi, tiểu nhân cảm thấy được rồi đấy ạ."
Trương Văn Dã rút ra âm hành đỏ tía ẩm ướt, ngồi một bên nhìn Mạc Lâm mặc đồ.
Mạc Lâm muốn bảo hắn ra ngoài, có người nhìn chằm chằm khiến y không thể rửa sạch trong huyệt. Nhưng y nói không nên lời nên chỉ có thể kẹp chặt hai chân để ngăn tinh dịch chảy ra.
"Muốn đi học không?" Trương Văn Dã co lên một chân rồi tựa cằm trên đầu gối, toàn thân toát lên vẻ lười biếng.
Mạc Lâm nghe vậy thì sững sờ, ngón tay còn đặt trên nút thắt trước ngực. Y ấp úng: "Không kịp nữa đâu......"
Trương Văn Dã nói: "Có gì mà không kịp? Giờ em vẫn chưa mang thai, sau khi mang thai còn rảnh rỗi đến mười tháng. Lâu như vậy không định tìm chuyện gì làm à?"
Mạc Lâm sực nhớ ra điều gì: "Lão gia, tiểu nhân sẽ mang thai thật sao? Lỡ không mang thai được......"
"Không mang thai được cũng chẳng sao, cứ làm di thái thái của tôi."
"À...... Vậy tiểu nhân sẽ cố gắng hơn." Y cũng không muốn ở đây làm di thái thái.
Trương Văn Dã nhíu mày: "Muốn đi gấp vậy sao?"
Mạc Lâm cài xong nút áo cuối cùng, không dám nhìn hắn, xem như đã ngầm thừa nhận.
Lão gia nghĩ ngợi rồi duỗi thẳng chân, nghiêm mặt nói: "Vậy nếu em không mang thai được thì hai năm sau vẫn trả vàng cho em, cứ cầm đi thôi."