Đế Hoàng Tôn

Chương 94: Hắc vũ



Đạp Thủy thuyền có tốc độ cực nhanh, nhanh đến không thể tưởng tượng, chỉ gần một ngày, đã cách xa Lạc Thượng thành hơn một vạn dặm, tức là gấp ba lần quãng đường từ thủ đô vào đến Sài thành, tốc độ này quả thực quá khủng khiếp, có thể sánh với phi cơ.

Với tốc độ như vậy hành khách dám lên boong thuyền dạo chơi hóng mát e là sẽ bị thổi bay ngay lập tức, đương nhiên Vạn Yêu thương hội sẽ không biến nơi đẹp nhất trên thuyền trở thành cấm địa như vậy.

Vị trí mũi thuyền được bọc bởi hai tấm hình vòng cung không biết làm từ chất liệu gì, hình thành góc nhọn bao phủ non nửa thuyền, kình phong sẽ thuận theo hai tấm gỗ hình vòng cung tan đi, không thể thổi lên boong thuyền.

Cọt kẹt!

Mở khoang nhỏ trên thuyền, Việt vừa hay nhìn thấy mũi thuyền sắc nhọn vừa cắt một đường phong long quyển, đi xuyên qua nó, cường độ đáng sợ khiến hắn không khỏi giật mình.

- Con thuyền này mà xuất hiện ở Địa cầu, nhất định sẽ tạo thành cơn sốt trong ngành công nghiệp đóng tàu!

Đứng sát lan can hai bên mạn thuyền, phóng tầm mắt ra xa, nước sông mênh mông vô tận. Ánh tịch dương bao trùm lên vạn vật, khiến mặt sông bị nhuộm thành một màu đỏ rực.

- Không hổ là Lạc Hà, quả thật hùng vĩ!

Thu cả tràng cảnh hùng vĩ vào trong tầm mắt, Việt đang định cảm thán chép miệng cảm thán một câu thì một tiếng cảm thán đã vang lên bên tai. Hắn lập tức quay sang nhìn, chỉ thấy vừa lên tiếng là một người trung niên nam tử đang dựa vào mạn thuyền.

Trung niên nam tử vận một bộ thanh y, gương mặt hết sức phổ thông, khí tức trên người như có như không, dường như là ba động Linh Luân, lại có vẻ như là Linh Phách.

Một nụ cười ban đầu không bao giờ là thừa cả, Việt lập tức cười làm quen:

- Lão ca có thể nói tường tận chăng, Lạc Hà lớn đến mức nào vậy?

Trung niên nam tử thấy tên tiểu tử này niềm nở như vậy cũng không hề giấu diếm, xởi lởi kể:

- Là con sông lớn nhất của Nam Phong Vực, Lạc Hà dài tới hơn sáu mươi vạn dặm, trải dài từ Phong Mi quốc, Nam Lý quốc, Thiên Câu quốc, Thiên Nam đế quốc... tổng cộng mười hai quốc gia. Nhánh phụ thì càng nhiều vô số kể, trải rộng khắp mọi ngóc ngách của Nam Phong vực!

Việt hít một hụm khí lạnh, không khỏi tính toán chiều dài của Lạc Hà.

“Một dặm tương đương với khoảng nửa cây số, nhân với sáu mươi vạn, bằng ba mươi vạn cây số, tức là 300.000 km. Ôi mẹ ơi!”

Theo như hắn biết thì dòng sông dài nhất ở Địa cầu là sông Nile, chiều dài mới rơi vào khoảng đâu đó sáu đến bảy nghìn cây số mà thôi, vậy mà dòng Lạc Hà này lại dài những ba trăm nghìn cây, tức là gấp khoảng 50 lần. Đúng là một con số không tưởng!

Nhìn gương mặt khiếp sợ của tên tiểu tử, ai cũng sẽ muốn tiếp tục thể hiện sự hiểu biết của mình, ngay cả một người từng trải cũng không ngoại lệ.



- Ha ha ha, con số sáu mươi vạn tuy rất lớn nhưng chưa phải toàn bộ chiều dài của Lạc Hà đâu! Con số đó chỉ tính từ Phong Mi quốc mà thôi, nếu tính cả phần sông nằm bên trong Thập Vạn Đại Sơn thì con số có lẽ còn lớn hơn rất nhiều. Hơn nữa...

Thấy lão trung niên này muốn thừa nước đục thả câu, Việt có xúc động muốn cho lão một cái tát, đương nhiên hắn không làm như vậy. Chưa nói đến tu vi của đối phương, dám gây chuyện trên thuyền của Thương hội thì chỉ có nước nhảy xuống Lạc Hà mà thôi.

- Được rồi lão ca, đừng thả câu nữa!

- Ha ha, ta nghe đồn Lạc Hà thực ra cũng chỉ là nhánh phụ của một dòng sông khổng lồ nằm ở nơi sâu xa nhất của Thập Vạn Đại Sơn mà thôi!

- Lạc Hà chỉ là nhánh phụ?

Việt có chút không tin nổi, một dòng sông dài ít nhất gấp 50 lần sông Nile, vậy mà chỉ là nhánh phụ của đại hà khác, nếu đúng là thật thì dòng đại hà kia dài tới mức nào cơ chứ, gấp vài trăm lần sông Nile? Đúng là không tưởng!

Hơn nữa chuyện ở bên trong Thập Vạn Đại Sơn một gã tu giả Đệ nhất bộ có thể biết được hay sao?

Lại còn nghe đồn đại, lẽ nào lão sống đến cần đấy năm rồi mà vẫn không biết lời đồn thường không mấy chính xác hay sao?

Khi con người đã mất niềm tin vào nhau thì câu chuyện cũng sẽ trở nên nhạt nhẽo, hai người trò chuyện một lúc rồi lại im lặng, tiếp tục ngắm dòng đại hà.

Rất nhanh hoàng hôn đi qua, màn đêm buông xuống.

- Các vị, mời vào trong thuyền, tới giờ ăn cơm tối rồi!

Cửa khoang thuyền mở ra, một thành viên của Vạn Yêu thương hội thông báo những người đang hóng gió trên boong.

- Được được, bụng cũng đói rồi!

- Thức ăn trên Đạp Thủy thuyền cũng khá ổn, không biết bữa tối nay được thưởng thức của ngon vật lạ gì đây?

Nghe chúng nhân nói chuyện, Việt chỉ cười cười, đi theo xuống khoang thuyền. Hắn tuổi thơ có thể nói là cực độ đói khát, vì thế khi lớn lên vẫn luôn luôn muốn được ăn ngon, dù bây giờ vẫn vậy.

Ăn tối xong, Việt quay trở lại phòng của mình.

Thuyền Đạp Thủy tổng cộng có bốn tầng, tầng thấp nhất là tầng để hàng, tầng thứ hai là nơi cư trú cho các thành viên thương hội, tầng thứ ba dành cho đám hộ vệ cường giả, còn tầng trên cùng đương nhiên phải dành cho hành khách.

Phòng của Việt là phòng Mão, diện tích không nhỏ, gần ba mươi mét vuông.

Nằm kềnh ra trên giường, chăm chú nhìn lên trên trần phòng, cứ thất thần như vậy một hồi lâu, cuối cùng Việt ngồi dậy, hai ngón tay kẹp một chiếc lông vũ màu đen, bắt đầu quan sát.

Chiếc lông vũ của một loài hung điểu khổng lồ mà hắn nhặt được ở bên trong Táng Địa, giờ được hắn sử dụng làm binh khí. Chỉ cần truyền linh lực vào, chiếc lông vũ sẽ trở nên vô cùng sắc bén, có lẽ không thua gì Cực phẩm linh binh.

Hắn đã xem xét chiếc lông vũ rất nhiều lần nhưng vẫn chưa thể nào phát hiện được điều gì, đây hoàn toàn chỉ là một chiếc lông vũ của một loài hung điều cực độ mạnh mẽ, vì vậy mang trên mình những năng lực đặc biệt.

Nhưng trực giác lại nói cho hắn biết thứ này không đơn giản như vậy!

Mỗi lần sử dụng, chiếc lông vũ lại tản ra những luồng hắc khí âm hàn, vết thương mà nó gây ra sẽ bị thứ hắc khí này quấn quanh, tinh huyết không ngừng bị hút đi rất khó cầm máu, như là bị lời nhắc tử vong bám quanh người vậy.

Điều đáng lưu ý là hắn có thể lờ mờ cảm nhận được mối liên kết mật thiết giữa chiếc lông vũ và những đoàn hắc khí đó, huyết tinh hút được không biết bằng cách nào đó mà truyền về chiếc hắc vũ, bằng chứng là sau lần đồ sát ở bên ngoài Loạn Yêu sơn mạch, cây hắc vũ lại trở nên mạnh hơn một chút.

Hắn đương nhiên sẽ không nghĩ theo phương hướng thường xuyên xuất hiện trong tiểu thuyết, do vận đỏ nên đột nhiên nhặt được một thanh thần binh, và thanh thần binh đó càng ngày càng trở nên mạnh mẽ.

Hoặc cũng có thể, chiếc lông vũ này được hắn mang ra khỏi Táng Địa, đã mang trong mình lời nguyền tử vong, nếu như không giết đủ lượng sinh mệnh, thì hắn sẽ phải lấy mạng mình để bù vào.

Việt khẽ bật cười, điều này đúng là có chút khôi hài, mà bản thân hắn cũng có chút buồn cười. Khả năng này khó mà thành sự thật, có lẽ chỉ nên xuất hiện trong các tiểu thuyết kinh dị mà thôi.

Một khả năng khác thực tế hơn, có thể là chủ nhân của chiếc lông vũ này vẫn chưa chết hẳn, chỉ cần đợi đến một ngày hấp thu đủ tinh huyết sinh mệnh, sẽ lập tức phục sinh. Nếu điều đó xảy ra thì đây chính là một hồi đại nạn thực sự, đương nhiên là đến với mình hắn.

Nhưng suy đoán cuối cùng cũng chỉ là suy đoán mà thôi, hắn sẽ không vì sợ đầu sợ đuổi mà tự nhiên ném đi một món bảo vật, một món đồ có thể tăng khả năng sinh tồn của hắn trong thế giới tàn khốc này.

Giả dụ đúng là con hung điểu chủ nhân của chiếc hắc vũ vẫn còn sống, vậy thì đến ngày nó phục sinh hắn đã bước đến một cảnh giới rất cao, có thể ra tay trấn áp hung vật, vậy thì sẽ không có đại nạn nào xảy ra cả.

Hơn nữa biết đâu bất ngờ, chả có câu chuyện kỳ bí nào cả, chả có đầu hung vật nào phục sinh hết, chiếc hắc vũ này thực sự tiến hòa thành một món thần binh bảo mệnh cho hắn, lúc đó thì quá lời rồi.

Nói chung là lời hay lỗ, vẫn là do quyết định của mỗi người mà thôi, và con người sẽ phải chịu trách nhiệm trước mỗi quyết định của bản thân.

Và muốn có thể gánh được trách nhiệm trước mỗi quyết định, không cần phải đắn đo khi lựa chọn, thì điều tiên quyết là phải có thực lực.

Nắm đấm đủ lớn, nào phải đắn đo?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv