Trần Tự bị lời nói của Trần Kình hù cho giật mình, hắn cúi người xuống nhìn đôi mắt ngây thơ lại nghiêm túc của con trai. "Tự Nhi à, ông nội ở đâu? Con đừng dọa phụ hoàng!"
Trong lòng Trần Tự có một bảng xếp hạng, nó thích nhất là bà nội, thứ hai là phụ hoàng, sau đó mới tới ông nội, tuy đã đồng ý với ông nội phải giữ bí mật rồi, nhưng thấy phụ hoàng đau lòng như vậy nó lại không đành lòng, thế thì lén lút nói với phụ hoàng, không để cho ông nội biết là được rồi.
Trần Tự nghển cổ nhìn về phía bà nội và ông nội, thấy hai người không nhìn mình, liền duỗi ngón út ra chỉ, nói nhỏ bên tại phụ hoàng. "Ở kia, nhưng phụ hoàng không được nói với người khác!"
Trần Kình nhìn theo hướng tay con trai, là bên kia, hai bên mẫu hậu đều là nữ quyến, một người là muội muội hoàng hậu, người còn lại là cháu ngoại của hắn, người hầu bên cạnh đều là cung nữ, thậm chí không có một tên thái giám nào, ông nội nó ở chỗ nào?
Đột nhiên Trần Kình có chút rùng mình, trước đây khi hắn đọc sách giả trí, trong sách có nói mắt trẻ con là đôi mắt sáng nhất, có thể nhìn thấy những thứ bẩn thì mà người lớn không nhìn thấy... Phi phi phi! Phụ hoàng không phải thứ bẩn thỉu!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kình cúi xuống nhìn ánh mắt của con trai, nghiêm túc nói. "Tự Nhi, ở đó đâu có ông nội? Con đừng nói lung tung."
Trần Tự nghe vậy không vui, nó đã mạo hiểm chấp nhận bị ông nội đánh tay để nói cho phụ hoàng nghe, phụ hoàng lại không tin nó! Nó lại chỉ tay. "Ở đó đó! Phụ hoàng không thấy sao? Bên cạnh bà nội đó! Ông nội!"
Trần Kình nhìn dáng vẻ kỳ lạ của con trai, sau đó nhìn xung quanh mẫu hậu không có ai, tóc gáy dựng cả lên, lẽ nào phụ hoàng thật sự xảy ra chuyện, trở thành âm hồn đi theo bên cạnh mẫu hậu? Nếu không sao hắn tìm lâu vậy rồi mà không tìm được phụ hoàng...
Trần Kình giơ tay che mặt Trần Tự lại. "Không được nhìn, sau này thấy ông nội cũng không được nói với ai."
Trước mặt bỗng dưng đen lại, Trần Tự bĩu môi: Hừ, vì là phụ hoàng nên nó mới nói đấy, nếu là người khác còn lâu nó mới nói!
Khi Trần Tự gật đầu, Trần Kình mới buông tay ra, tay hắn run run đút hạt cho Trần Tự ăn.
Tần Như Yên ngồi bên cạnh thấy hai cha con nói nhỏ với nhau cũng không biết đang nói chuyện gì, bèn vẫy tay gọi Trần Tự. "Tự Nhi, lại đây."
Trần Tự thoát khỏi vòng tay phụ hoàng, chạy tới chỗ mẫu hậu. "Mẫu hậu!"
Tần Như Yên lau cái miệng nhỏ dính vụn đồ ăn của nó, hỏi. "Tự Nhi và phụ hoàng nói gì đó?"
Trần Tự hơi sợ mẫu hậu của mình, bình thường không quá thân thiết với mẫu hậu, vậy nên mẫu hậu xếp sau ông nội, đương nhiên không thể nói bí mật của ông nội cho mẫu hậu biết, bèn nói. "Phụ hoàng nhớ ông nội nên Tự Nhi an ủi người đó!"
Tần Như Yên nghe xong ngước mắt nhìn Trần Kình, hắn đang xem hí trên sân khấu, vẻ mặt có chút mất mát. Bình thường Thái thượng hoàng và Thái thượng hoàng hậu thích xem hí nhất, Tần Kình vừa xem hí vừa nghĩ về hai người là điều hợp lý thôi.
Tần Như Yên sờ cái đầu nhỏ của Trần Tự. "Tự Nhi thật sự lớn rồi, còn biết an ủi phụ hoàng, con an ủi thế nào?"
Trần Tự đảo mắt, tránh nặng tìm nhẹ, nói. "Con nói ông nội đang ở đây, dõi theo người!"
Tần Như Yên nghe vậy nhướng mày hỏi. "Ông nội ở đâu?"
Trần Tự chớp mắt, nhìn ông nội rồi nói với mẫu hậu. "Ở trong mắt Tự Nhi đó!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Suy nghĩ của trẻ con lúc nào cũng khiến người lớn cảm thấy khó hiểu, Tần Như Yên nghe vậy bật cười. "Phụ hoàng của con lá gan nhỏ vậy, con nói vậy sẽ dọa phụ hoàng sợ đấy. Sau này không được nói lung tung như vậy nữa."
Trần Tự bĩu môi, quay người đi không nói gì nữa, nó có nói hươu nói vượn đâu! Nó nhìn về phía ông ngoại, chẳng phải ông ngoại nằm trong hai mắt nó sao?
Triệu Chân thường thích xem hí, nhưng hôm nay hí phục vụ cho bầu không khí của lễ hạnh phúc, phần lớn hí đều liên quan tới những chuyện nhỏ trong gia đình, nàng không thích xem, chỉ một lòng dỗ dành nam nhân của mình.
Nàng dùng nhân hạt dưa đã bóc vỏ xếp một khuôn mặt cười trên khay trắng, bản thân hài lòng cẩn thận đặt lên bàn Trần Chiêu.
Trần Chiêu nhìn thẳng, không để ý tới nàng, nàng liền giơ tay chọc chàng, nhỏ giọng nói. "Chàng xem thử đi ~ Ta xếp lâu lắm mới được đó."
Trần Chiêu nhìn sang, hình mặt người do Triệu Chân dùng hạt dưa bày nhìn chằm chằm vào nàng trông thật đáng sợ, nàng vẽ xấu quả thật có lý do mà, với cái thẩm mỹ này....chàng nhìn qua loa, đẩy đĩa sang một bên, mặt cười trên đĩa không còn nguyên vẹn.
Tâm huyết bị phá hủy khiến Triệu Chân có chút tức giận, vươn tay đoạt cái đĩa lại, nắm một nắm nhân hạt dưa nhét vào miệng nhai.
Trần Chiêu ngồi bên cạnh nghe vậy thở dài một hơi, chỉ có nhiêu đó kiên nhẫn đi dỗ dàng người ta, cũng chỉ có mình chàng mới chịu được nàng. Chàng dùng hạt dưa vẫn chưa bóc sạch làm mẫu một khuôn mặt cười rồi đưa cho nàng.
Triệu Chân nhận được chiếc đĩa, vui mừng ngay lập tức, bóc cho sạch những hạt dưa hết sức thành tâm rồi xếp ngay ngắn, trả lại cho Trần Chiêu. Lần này Trần Chiêu nhận, ăn từng hạt một, lúc này Triệu Chân mới thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này, có một cung nữ bước tới bên cạnh nàng, nói nhỏ. "Triệu tiểu thư, bệ hạ mời người đi theo nô tỳ tới Linh Thính Tháp gặp ngài."
Triệu Chân quay đầu lại nhìn con trai mình, Trần Kình đang nở nụ cười đầy ẩn ý với nàng, nói thật thì, trông khá tán tỉnh.
Nhưng ai bảo bây giờ nhi tử làm hoàng đế cơ chứ, nàng không muốn đi cũng phải đi, đứng dậy theo cung nữ tới Linh Thính Tháp.
Linh Thính Tháp là một tòa tháp cách Thính Âm Các không xa, dùng để chứa những loại nhạc khí, rất nhiều nhạc khí từ xưa tới nay đều có ở đó, thỉnh thoảng Triệu Chân có tới đây xem qua.
Nàng đợi không bao lâu thì Trần Kình tới, hắn vừa tới, thị vệ bên ngoài đã đóng cửa lại để ngăn cách hai người với bên ngoài, hắn mỉm cười bước về phía trước. "Cẩn Nhi, lại đây, đi theo trẫm lên xem một chút." Dứt lời, hắn nắm lấy tay nàng kéo nàng đi lên lầu.
Nhìn thì nhìn, đừng động tay động chân có được không?
Triệu Chân bị con trai kéo tới tầng sáu cao nhất trong lầu, tử cửa sổ nhìn ra ngoài có thể nhìn được toàn cảnh hoàng thành.
Trần Kình chỉ vào cung điện cách đó không xa, nói. "Cẩn Nhi, muội nhìn đi."
Triệu Chân nhìn theo hướng hắn chỉ sang, đó là Cảnh Thúy Cung của nàng, lúc đầu nàng ở cùng Trần Chiêu ở Hoàng Cực Điện, nhưng lúc ấy nàng mâu thuẫn với Trần Chiêu nên tìm một cung điện tĩnh lặng để ở, chính là Cảnh Thúy Cung. Trong cung của nàng có rất nhiều cây bách xong được trồng khắp bốn mùa, từ xa nhìn lại xanh um tươi tốt, có sức sống hơn những cung điện khác.
Nàng giả vờ như không biết. "Bệ hạ cho ta xem gì đó?"
Trần Kình thấy sắc mặt nàng bình tĩnh, trong lòng có chút thất vọng nhưng vẫn mỉm cười nói. "Đó chính là Cảnh Thúy Cung, đợi muội tiến cung, trẫm định để muội sống ở đó, có thích không?"
Triệu Chân không nói thích hay không, chỉ nói. "Thứ bệ hạ cho nhất định là thứ tốt nhất."
Trần Kình nghe vậy vui mừng đặt tay lên vai nàng, vạn phần kinh hỉ. "Cẩn Nhi, muội đồng ý vào cung đúng không?"
Triệu Chân gật đầu. "Ta cũng hy vọng được thường xuyên gặp bệ hạ, làm bạn cạnh bệ hạ."
Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của nàng, Trần Kình kích động ôm nàng, lẩm bẩm nói. "Ta biết người sẽ đồng ý! Ta biết người sẽ đồng ý..." Từ nay về sau, hắn ở trong cung này sẽ không còn cô đơn nữa, mẫu hậu của hắn đã về rồi...
Triệu Chân nghe được sự kích động trong giọng nói của hắn, trong lòng thở dài một hơi, giơ tay vỗ lên lưng Trần Kình. "Bệ hạ..."
Bàn tay khẽ rơi xuống trên lưng, trong giây lát, Trần Kình như quay lại quá khứ, trở về trong vòng tay bao bọc của mẫu thân, hắn lại ôm nàng chặt hơn. "Người không biết, hoàng cung lớn như vậy, có hàng nghìn người, nhưng sau khi phụ hoàng và mẫu hậu rời đi, trẫm cảm thấy thật cô đơn. Người có thể quay về thật tốt, thật tốt biết bao..."
Triệu Chân nghe xong có chút không nỡ, nhưng cũng có chút nghi ngờ, nếu nó cô đơn, vậy hoàng hậu thì sao? Không phải hoàng hậu vẫn luôn ở bên cạnh nó hay sao?
Trần Kình không biết suy nghĩ trong lòng nàng, hắn chỉ biết mẫu hậu đã quay về, nhưng lại chỉ còn lại cô nhi quả mẫu bọn họ, phụ hoàng không ở đây, nghĩ tới lời nói của Trần Tự, hắn đột nhiên lạnh sống lưng, phụ hoàng sẽ không đi theo mẫu hậu mọi lúc mọi nơi chứ? Vậy bây giờ người có đang nhìn bọn họ không?"
Trần Kình buông Triệu Chân ra, nhẹ giọng hỏi nàng. "Cẩn Nhi, muội có yêu cầu gì không? Nói trước cho trẫm biết để trẫm cho cung nhân đi chuẩn bị." Phụ hoàng ở trên trời có linh thiêng đừng trách con, con chỉ đưa mẫu hậu vào cung hưởng phúc thôi, không phải là cưới mẫu hậu...
Triệu Chân lắc đầu, mỉm cười nói. "Không có, ta nghĩ bệ hạ nhất định đã chuẩn bị xong mọi thứ rồi."
Nhìn nụ cười của nàng, trong lòng Trần Kình cảm thấy ấm áp, tiếp tục nói. "Mấy hôm nữa trẫm đón ngươi tiến cung được chứ?"
Triệu Chân nhẹ giọng nói. "Tùy bệ hạ làm chủ."
Tốt quá, sắp đón mẫu hậu tiến cung được rồi.
Trần Kình mím môi cười. "Tốt lắm, chúng ta về trước đi, mấy ngày nữa là chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội bên nhau rồi."
Triệu Chân cũng cười với hắn: Mẫu hậu của ngươi, sẽ đối xử với ngươi thật tốt.
Triệu Chân và Trần Kình lần lượt quay lại điện, Trần Chiêu biết hai người có chuyện mờ ám, Trần Chân gật đầu, chàng lập tức biết rõ chuyện gì đang xảy ra.
Tần Như Yên cũng biết Trần Kình đi làm gì, nhưng thấy hắn mặt mày rạng ngời quay lại, trái tim nàng lại chùng xuống từng chút từng chút.
Sau khi Trần Kình ngồi xuống, quay đầu lại nói với nàng. "Người đồng ý rồi, những chuyện còn lại phải phiền hoàng hậu rồi."
Tần Như Yên thu nỗi lòng lại, ra vẻ đoan trang rộng lượng mà hoàng hậu nên có, nói. "Bệ hạ yên tâm, thần thiếp nhất định xử lý chuyện này thỏa đáng."
Trần Kình gật đầu không nói thêm gì, nhìn về phía sân khấu, trông rất vui vẻ.
Sau khi xem hí xong, trong cung tổ chức yến tiệc, hoàng đế mở tiệc chiêu đãi hoàng thân quốc thích, vui quả trải qua tết này.
Tiệc tan, mọi người dần dần xuất cung, Trần Kình mời trưởng công chúa tới nói chuyện, Triệu Chân muốn về cùng Trần Chiêu nên cũng không rời đi.
Sau khi tỷ đệ nói chuyện xong, thời tiết ban ngày còn quang đãng nay lại đột nhiên đổ mưa, mặc dù không lớn nhưng những hố nhỏ trên đất đều tích đầy nước, trời lại tối, đường không dễ đi. Trần Kình thấy vậy mời cả nhà trưởng tỷ ở lại cung nghỉ ngơi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, ngay cả nơi nghỉ cũng có sẵn, là Cẩm Tú Cung mà Trần Du ở khi chưa xuất giá, bây giờ Triệu Chân không tiện tới Cảnh Thúy Cung nghỉ nên ở lại Cẩm Tú Cung cùng bọn họ, vừa hay ngủ cùng một phòng với Trần Chiêu.
Người ngoài xem nàng và Trần Chiêu là dì cháu, nhưng người trong nhà biết hai người là vợ chồng, ở cùng nhau cũng là hợp lý.
Triệu Chân đi tắm rửa trước, khi quay lại thì Trần Chiêu đang ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang, tẩy đi lớp trang điểm đậm trên mặt, lộ ra khuôn mặt bình thường, vẻ đẹp phong đạm vân khinh đã quay về.
Triệu Chân đã nhịn không chạm vào chàng đã lâu lắm rồi, trong lòng ngứa ngáy, cúi người vòng tay qua eo chàng, đôi môi áp lên vành tai đầy đặn của chàng, thổi khí nóng. "Đã nhiều ngày không gần gũi với chàng rồi, ta nhớ chàng muốn chết..." Nói rồi liền cởi y phục chàng ra.
Trần Chiêu đè bàn tay không an phận của nàng xuống. "Nhớ ta? Ta còn tưởng nàng đã chán ta lâu rồi."
Triệu Chân nghe xong bật cười. "Xem chàng ghen này, tới cả một đứa trẻ mà nàng còn so đo hay sao? Ta là người thế nào mà nàng còn không hiểu hay sao, ta có thể động tay động chân với loại người đó sao?" Dứt lời đẩy tay chàng ra tiếp tục làm càn.
Trần Chiêu đứng dậy tránh nàng. "Nàng đừng nói chêm chọc cười nữa, rốt cuộc nàng và Trần Khải Uy đã xảy ra chuyện gì?"
Chuyện này có chút khó mà giải thích, Triệu Chân vẫn chưa nghĩ ra lý do, có thể trốn được chừng nào hay chừng ấy, giơ tay kéo Trần Chiêu lên giường, hôn chàng. "Ta rất nhớ chàng, chúng ta nói chuyện này sau được không?" Trong lòng Triệu Chân nghĩ rất hay, trước tiên làm chàng thoải mái, lát nữa mới dễ nói chuyện.
Nhưng Trần Chiêu không bị nàng đánh lừa. "Nói chuyện trước đã."
Hai người nằm trên giường nàng đẩy ta cản ầm ĩ một hồi, mãi tới khi bên ngoài có tiếng của thái giám vang lên. "Hoàng thượng giá lâm!"
Triệu Chân bò dậy khỏi ngực Trần Chiêu, y phục đã cởi hết rồi, sao con trai lại tới đây?