Rút bài học từ chuyện của Hứa Lương, ở Thần Long Vệ, Triệu Chân không dám ở cùng Trần Chiêu quá lâu, giục chàng. "Trong thư của chàng viết gì đó? Nói cho ta là được rồi." Vừa nhìn đống chữ chằng chịt kia là nàng lại đau đầu.
Trần Chiêu không biết tại sao Triệu Chân lại đứng ngồi không yên như vậy, chàng bảo nàng ngồi xuống rồi nói. "Hôm qua nàng lệnh cho Thiệu Hân Nghi truyền tin tới, ta liền bảo nàng đi suốt đêm tới Thiên Công sơn trang, khi trời tờ mờ sáng nàng đã nhanh chóng quay về báo tin, nửa tháng trước Tả trưởng lão cần số tiền lớn để cứu con nên đã bán châm chữ thập cho người khác, lúc đó ông ta không giao dịch với chính chủ nên không biết kẻ nào đứng sau lưng, bây giờ Thiệu Thành Bằng đã trục xuất Tả trưởng lão khỏi Thiên Công sơn trang nên Thiên Công sơn trang không còn liên quan gì tới chuyện này nữa."
Nửa tháng trước đã bắt đầu ra tay, xem ra người này đã lên kế hoạch chuyện Lộ Minh từ lâu rồi, liên quan tới rất nhiều người, mục đích thật sự của chuyện này thật khiến người ta phải suy nghĩ sâu xa.
Triệu Chân cau mày nói. "Trưởng lão của Thiên Công sơn trang cũng có thể làm ra loại chuyện phản bội này, xem ra người của Thiên Công sơn trang cũng chỉ có thế thôi. Chàng nói thử xem, nếu ta không tin chàng rồi báo chuyện này cho chàng biết trước thì hậu quả sẽ thế nào?"
Trần Chiêu nghe vậy vẻ sắc mặt trở nên nặng nề. "Theo ý ta, chuyện này không phải chỉ mới ủ mưu nửa tháng, con trai Tả trưởng lão rước lấy mầm tai họa e rằng là có người cố tình gây ra, khiến Tả trưởng lão phạm phải sai lầm, có ý định nham hiểm."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ, chàng chỉ cảm thấy may mắn vì lần này Triệu Chân tin tưởng chàng, nghe nói chuyện có liên quan tới chàng, nàng phái người tới thông báo cho chàng trước thay vì liệt chàng vào danh sách nghi ngờ hàng đầu, có một bước tiến như vậy khiến chàng vui mừng hơn tất thảy, cũng không cảm thấy sợ hãi nữa. Chàng tiếp tục nói. "Sáng nay Thẩm Kiệt đã cử người tới lục soát huyện Liêu, e rằng không lâu sau sẽ tìm tới Thiên Công sơn trang, xem hắn ta xử lý thế nào!"
Trần Chiêu nhắc tới Thẩm Kiệt vào lúc này khiến Triệu Chân không khỏi cau mày, nói. "Không chỉ có mình Thẩm Kiệt điều tra chuyện này, đệ cùng với người của Kinh Triệu Doãn điều tra, ở kinh thành chỉ có mình huyện Liêu là mơi chế tạo ra cơ quan vũ khí hoàn hảo, nó tới đó điều tra cũng là chuyện bình thường."
Triệu Chân nói vậy rõ ràng là muốn bảo vệ Thẩm Kiệt, thật ra Trần Chiêu cũng có thể hiểu được, dù tình cảm của nàng dành cho chàng sâu đậm ra sao thì cũng sẽ không vì chàng mà nghi ngờ người thân của mình, Thẩm Kiệt về cơ bản cũng giống như em trai ruột của nàng, chỉ cần Thẩm Kiệt không tự thừa nhận thì Triệu Chân vẫn sẽ bảo vệ hắn. Nhưng bây giờ Triệu Chân càng bảo vệ Thẩm Kiệt lại càng chứng minh sự nghi ngờ của nàng đối với hắn, sự tin tưởng của nàng không tới mức mù quáng, thật đáng mừng.
"Ta không nói là bất thường, kẻ chủ mưu đứng sau chuyện này có thể chuẩn bị kỹ càng như vậy, sợ là khó mà tra ra được."
Trần Chiêu biết chuyện của Lộ Minh tương đối muộn, dù là thi thể hay nhân chứng đều nằm trong tay Thẩm Kiệt nên chàng không thể điều tra được. Cũng may Triệu Chân quan tâm tới chuyện này, cũng hiểu một chút về khám nghiệm tử thi, Thẩm Kiệt không dám không để nàng nhúng tay vậy nên nàng mới phát hiện ra chiếc châm chữ thập kia là cố ý bỏ vào sau khi người chết, dùng để hãm hại Thiên Công sơn trang.
Thiên Công sơn trang không liên quan tới triều đình, kẻ hãm hại Thiên Công sơn trang rốt cuộc có mục đích gì? Còn không phải là vì Thiên Công sơn trang có liên quan tới chàng, mà người biết chuyện Thiên Công sơn trang liên quan tới chàng ngoại trừ thừa tướng, con gái con rể thì còn có Thẩm Kiệt, vậy nên đáp án đã rõ ràng, nhưng Triệu Chân lại bảo vệ Thẩm Kiệt, chàng không thể chĩa mũi dùi về phía Thẩm Kiệt, vậy nên Trần Chiêu không nói gì, đợi Thẩm Kiệt tự vạch trần chính mình mới là thượng sách.
Nhưng biết có người muốn hãm hại mình cũng không phải là chuyện tốt. Chuyện của Lộ Minh chắc chắn không phải do Thẩm Kiệt gây ra, nếu Thẩm Kiệt gây ra chuyện này hắn sẽ không đóng châm chữ thập vào thi thể sau khi chết, chẳng phải đóng thập tự châm khi người còn sống sẽ tốt hơn hay sao? Chuyện này đã chứng minh người có ý định hãm hại Triệu Chân là một người khác, hơn nữa rất có thể Thẩm Kiệt đã biết người đó là ai. Bởi vì dù Thẩm Kiệt muốn hại chàng thì hắn cũng sẽ không bao giờ lợi dụng Triệu Chân, nếu có kẻ ra tay với Triệu Chân, chắc chắn Thẩm Kiệt sẽ không tha cho kẻ đó, nhưng kẻ đó là ai?
Trần Chiêu không cố ý gây xích mích tình tỷ đệ của Triệu Chân và Thẩm Kiệt trước mặt nàng thì Triệu Chân cũng không tính toán với chàng nữa, nói. "Nếu Thẩm Kiệt điều tra ra được chuyện gì nó sẽ nói với ta đầu tiên, ta sẽ theo dõi, sẽ không để cho đệ ấy hiểu lầm chàng. Mấy ngày gần đây chàng cẩn thận một chút, bảo người của chàng làm việc cẩn thận, đừng để bị tính kế nữa, có thể lần sau không còn may mắn như vậy đâu."
Trần Chiêu tạm thời nén lại nghi ngờ, vẻ mắt buông lỏng, bước lại gần ôm Triệu Chân, khẽ chạm vào môi nàng. "Cảm ơn phu nhân ra tay giúp đỡ, lần này là do thuộc hạ của ta làm việc không cẩn thận."
Triệu Chân không có hứng thú gì với yêu thương nhung nhớ của chàng, đẩy chàng ra, nghiêm túc nói. "Chuyện ám sát Thẩm Kiệt trước đó bên Đại Lý Tự đã điều tra đến đâu rồi? Thời gian lâu vậy rồi mà chưa tra được gì sao?"
Trần Chiêu có chút khó hiểu nhìn Triệu Chân hôm nay rất lạnh nhạt, nhưng vẫn thành thật nói. "Có tiến triển, nhưng cũng gần như không có tiến triển. Đại Lý Tự phát hiện sát thủ có dính líu với con rể Phó Uyên, tuy nói người ngoài nói Phó Uyên có động cơ với Thẩm Kiệt, nhưng nàng nghĩ con rể là người như vậy sao?"
Triệu Chân vừa nghe xong, vẻ mặt đã trở nên nghiêm túc, chuyện này lại còn dính dáng tới con rể. "Đương nhiên không thể nào là con rể rồi, chắc chắn có người cố ý chia rẽ quan hệ giữa con rể và Thẩm Kiệt, có âm mưu." Phó Uyên và Thẩm Kiệt là hai tuyến phòng thủ ở kinh thành, gây xích mích chia rẽ quan hệ hai người họ chẳng phải là sẽ gây bất lợi cho con trai ở trong cung?
Trần Chiêu và Triệu Chân có cùng suy nghĩ. "Ta cũng có nghi ngờ này, cũng đã báo cho con trai biết chuyện này thông qua thừa tướng rồi, trước khi không điều tra ra được chân tướng thì tốt nhất nàng đừng nói cho Thẩm Kiệt biết, không phải ta gây xích mích đâu, nhưng Thẩm Kiệt thật sự có địch ý với ta, nàng cũng biết rồi đấy, nếu như hắn biết chuyện này liên quan tới con rể thì chắc chắn sẽ nghi ngờ ta. Nếu hắn thù hằn ta mùi quáng mà không quan tâm tới kẻ thật sự muốn gây bất lợi thì sẽ có lợi cho kẻ đứng sau giật dây."
Không cần gây xích mích thì Thẩm Kiệt cũng đã nghi ngờ Trần Chiêu rồi, nếu không bị Triệu Chân mắng cho một trận thì không biết bây giờ sẽ xảy ra chuyện gì, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, sau này nhất định sẽ gặp không ít chuyện phiền toái đâu.
Triệu Chân gật đầu. "Ta biết rồi, nhưng chuyện này phải điều tra ra được càng sớm càng tốt, nếu cứ kéo dài e rằng sẽ gây ra chuyện lớn."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Chiêu cầm tay nàng. "Ta hiểu rồi, mấy ngày gần đây nàng cũng nên cẩn thận một chút."
Triệu Chân "ừm" một tiếng, sau đó rút tay lại rồi đứng lên. "Ta về đây, dù sao bây giờ cả nhà con gái đã biết chuyện rồi, có chuyện gì thì đợi tới nhà con gái rồi nói, ta cũng không qua lại quá nhiều với chàng trong quân nữa, con trai cũng đã để ý tới ta rồi, khó tránh khỏi chuyện có người theo dõi ta, bị phát hiện thì không tốt đâu."
Nàng nói cũng có lý nên Trần Chiêu không giữ nàng lại. "Vậy thì nàng về trước đi." Dứt lời, chàng tiễn nàng tới cửa, rồi đột nhiên nắm bàn tay đang định vén cửa trướng. "Đúng rồi, nàng đừng qua lại quá nhiều với người ở phủ Dự Ninh Vương. Bây giờ địch ta không rõ, ai biết bọn họ là tốt hay xấu."
Triệu Chân nghe vậy ngước mắt nhìn chàng, vừa cảm thấy không yên lòng lại xen lẫn chút bực dọc. "Chàng phái người theo dõi ta?"
Trần Chiêu thấy nàng sắp tức giận, giơ tay ôm nàng, nhẹ nhàng dỗ ngọt. "Xem tình thế bây giờ, ta chỉ lo lắng cho nàng thôi..." Dứt lời cúi người hôn nàng.
Mới đầu Triệu Chân còn không muốn qua lại nhiều với con hồ ly nhỏ ở Phủ Dự Ninh Vương kia, bây giờ nghĩ tới cậu ta lại cảm thấy có chút thoải mái, nàng không nhận nụ hôn của Trần Chiêu, đẩy chàng ra, nói. "Được rồi được rồi, ta biết rồi, ta sẽ xem việc mà làm." Dứt lời, nàng vén cửa rời đi không chút lưu luyến.
Trần Chiêu nhìn bóng lưng của Triệu Chân, luôn cảm thấy nàng có gì đó không ổn.
Không lâu sau khi Triệu Chân quay lại quân trướng của mình, Thẩm Kiệt đã phái người tới gọi nàng qua.
Triệu Chân đoán chừng phía Thẩm Kiệt đã có tiến triển, lần đầu tiên nàng đứng trước trướng của Thẩm Kiệt mà không muốn vào, nàng sợ những gì mình sắp nghe được lại là những chuyện nàng không muốn nghe.
Tên tướng sĩ dẫn nàng tới cao giọng nói. "Đại tướng quân, Triệu tiểu thư tới rồi."
Thẩm Kiệt ngồi bên trong mạnh mẽ nói. "Mời vào."
Không muốn vào thì cũng phải vào, nàng vén cửa trướng lên bước vào trong, Thẩm Kiệt đang ngồi trước bàn xem công văn, vẻ mặt nghiêm trọng, thấy nàng bước vào hắn liền đứng dậy kéo ghế bên cạnh mình ra.
Triệu Chân bước tới, ngồi xuống, hỏi. "Đệ tra ra được gì chưa?"
Thẩm Kiệt gật đầu rồi lại lắc đầu. "Đã tra được lai lịch của châm chữ thập, nhưng manh mối lại bị đứt. Châm chữ thập tới từ Thiên Công sơn trang ở huyện Liêu, được Tả trưởng lão của Thiên Công sơn trang bán đi vào nửa tháng trước, nhưng người giao dịch với ông ta rất thần bí, Tả trưởng lão cũng không nói rõ được nguyên do tại sao nên không tra ra được kẻ đứng phía sau."
Đương nhiên không tra ra được là ai, bởi vì....Tước Phong Thập Tự Châm này là do hắn mua, ban đầu được dùng vào chuyện khác, lần này chỉ tình cờ dùng tới mà thôi. Nhưng hắn không ngờ Trần Chiêu lại gỡ mối liên quan tới chuyện này trước hắn một bước, hắn vừa nghĩ kỹ càng đã biết nhất định là trưởng tỷ nói trước với Trần Chiêu, người biết Tước Phong Thập Tự Châm chỉ có hắn, trưởng tỷ, Hồng phán quan và Lưu pháp y, Hồng phán quan và Lưu pháp y là người của hắn, không thể làm việc giúp Trần Chiêu, chắc chắn là do Trưởng tỷ nói, nếu không tại sao Trần Chiêu lại xử lý được nhanh đến vậy?
Thẩm Kiệt không phải người ngu ngốc, nếu tiếp tục vu oan cho Trần Chiêu vào lúc này sẽ gián tiếp thừa nhận với trưởng tỷ rằng hắn ta cố ý hãm hại Trần Chiêu. Hắn không ngốc, nên đành lãng phí cơ hội lần này.
Triệu Chân nghe vậy thở phào nhẹ nhõm, xem ra chuyện này thật sự không liên quan gì tới Thẩm Kiệt, nhưng manh mối cũng đứt đoạn ở đây khiến người ta khó tránh khỏi phiền lòng. "Ngay cả tướng mạo của tên thủ lĩnh mà Tả trưởng lão cũng không nhớ rõ sao?"
Thẩm Kiệt gật đầu. "Người đó đã lên kế hoạch rồi, đương nhiên sẽ không để lại đầu mối để sau này người khác có cơ hội tìm ra hắn, e rằng chuyện này phải tạm gác lại một thời gian."
Triệu Chân nghe xong thở dài, nói. "Cũng không còn cách nào nữa, người cẩn thận như vậy e rằng khó mà đối phó, khiến đệ phải bận tâm rồi."
Thẩm Kiệt lắc đầu, an ủi nàng. "Chuyện liên quan tới trưởng tỷ thì có gì mà bận tâm? Tử Trừng sẽ cố gắng hết sức, dù hắn có núp sâu hơn nữa thì đệ cũng sẽ bắt được hắn."
Triệu Chân cười vui vẻ, trò chuyện với hắn vài câu rồi mới đứng dậy rời đi, sẽ có nhiều chuyện phiền lòng đang đợi nàng trong mấy ngày tới.
Ở Trần quốc có một ngày lễ, gọi là ngày lễ hạnh phúc, cứ tới ngày này là cả nhà lại đoàn tụ, tuy Triệu Chân là biểu muội (em họ) nhưng cũng được xem là quốc thích, hơn nữa bây giờ con trai rất quan tâm tới nàng, sao lại không tranh thủ ngày lễ này để gọi nàng tiến cung? Nàng, Tề Quốc công và Thẩm Kiệt đều được mời tới.
Đang diễn ra quốc tang nên không thể tổ chức quá linh đình, nhưng hoàng thân quốc thích không thể thiếu một ai, cả nhà con gái cũng tới, phía mẹ để của hoàng hậu cũng tới, đương nhiên Dự Ninh Vương thế tử cũng tới. Triệu Chân nghĩ tới Trần Khải Uy lại cảm thấy buồn phiền, đứa nhỏ thiếu gân kia đừng chạy tới trước mặt nàng nói những lời vô nghĩ là tốt rồi.
Triệu Chân trọng sinh lại một lần, cuối cùng cũng nguyện ý mặc váy. Ngày nào Tôn ma ma cũng đổi cách may váy mới cho nàng, may xong bộ này lại tới bộ khác, trang sức không biết có tận bao nhiêu hộp, còn quan tâm nhiều hơn cả nàng quan tâm bản thân mình.
Hôm nay tiến cung, đương nhiên Tôn ma ma không chịu bỏ qua cơ hội trổ tài, mới sáng sớm đã gọi Triệu Chân đi tắm rửa thay y phục, hôm nay trời lạnh, trên người nàng khoác biết bao lớp y phục phức tạp, tóc cũng được vấn thành kiểu tóc phổ biến nhất trong kinh thành bây giờ, trang điểm nhẹ nhàng, đứng trước gương nàng giống như một quý nữ, nhưng bước đi lại có chút khó khăn.
Triệu Chân sờ chiếc trâm hoa đung đưa trên đầu mình. "Ma ma, khoa trương quá rồi."
Ma ma đưa nàng ra cửa. "Tiểu thư xinh đẹp của ta, bây giờ quý nữ trong kinh thành có ai mà không ăn mặc như vậy? Hôm nay người tiến cung, xung quanh không phải là công chúa thì cũng là quận chúa, nhìn lướt qua cũng đều là danh môn khuê tú, sao người có thể thua được?"
Triệu Chân không muốn kiểu khiêu chiến này, mang theo nhiều trang sức như vậy thì không phải khổ thân mình hay sao? Mỗi vòng tay thôi mà Tôn ma ma đã đeo bốn cái cho nàng, hai tay mỗi bên hai cái, một chiếc to một chiếc nhỏ, hễ nhấc tay sẽ kêu leng keng.
Lúc này, quản gia vội chạy tới bẩm báo. "Tiểu thư, xe ngựa của trưởng công chúa tới rồi, đang chờ người cùng tiến cung!"
Con gái tới rồi, đương nhiên không thể để con gái đợi, bây giờ đổi y phục cũng đã muộn, Triệu Chân chỉ có thể nhắm mắt để Tôn ma ma đẩy ra ngoài.
Tới ngoài cửa lớn, con rể và cháu trai đều ở đây nhưng Triệu Chân không thấy bóng dáng Trần Chiêu đâu, hôm nay chàng không đi sao?
Triệu Chân lên xe ngựa của con dâu, bên trong là con gái và cháu gái ăn mặc lộng lẫy, trên mặt cháu gái còn đeo khăn lụa mỏng che đi nửa khuôn mặt, lộ ra đóa hoa được điểm giữa chân mày, vẽ mắt trông thanh tú hơn ngày thường.
Trần Du đứng dậy dìu nàng ngồi vào vị trí chính giữa, ngọt ngào gọi. "Mẫu hậu."
Triệu Chân gật đầu đáp ứng, nhìn về phía cháu gái, tò mò hỏi. "Huyên Huyên, con che mặt làm gì?"
Trần Du ngồi bên cạnh không khỏi cười ra tiếng, sau đó vội vàng che miệng.
Triệu Chân nhìn con gái cười mà không dám cười, sau đó nhìn cháu gái im lặng không lên tiếng, trong lòng nảy ra một suy đoán táo bạo. "Trần Chiêu?"
Sau đó, "cháu gái" gật đầu, dùng giọng nói thuộc về Trần Chiêu để nói. "Là ta."
Triệu Chân kéo khăn che mặt của chàng xuống, khăn che mặt của chàng dùng để che đi nửa khuôn mặt không quá giống với Phó Ngưng Huyên, dưới khóe miệng còn chấm một mụn đỏ, đề phòng lỡ như, tuy nhìn trông có vẻ rất hoàn hảo, thế nhưng...
Triệu Chân trợn tròn mắt nói. "Chàng đúng là....chàng làm vậy cũng quá mạo hiểm rồi! Hơn nữa, chàng cao hơn cháu gái rất nhiều, bước vào cung làm sao có thể che giấu được? Cháu gái không phải là tiểu thư khuê các quanh năm không ra khỏi cửa, ai biết bây giờ nó cao bao nhiêu!"
Trần Du trả lời thay phụ hoàng. "Mang theo xe lăn tới, bảo là Huyên Huyên đau chân, cũng xử lý được chuyện hạn chế di chuyển khắp nơi."
Triệu Chân vẫn cảm thấy không tin nổi. "Hai người làm càn quá mức! Dù sao cũng là tiến cung, nếu bị phát hiện thì phải làm sao? Con giải thích thế nào?" Dứt lời, nàng trừng mắt nhìn Trần Chiêu, nói. "Giả nữ rồi nói với con trai chàng là phụ hoàng của nó? Sao chàng lại không yên tâm về ta chứ? Còn nghiện giả nữ nữa!"
Giả nữ rất nhiều lần nhưng Trần Chiêu vẫn rất bình tĩnh. "Ta không lo lắng cho nàng, chỉ là mấy hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, một mình nàng tiến cung ta không yên lòng, nếu như giả làm người hầu, có rất nhiều chuyện phải tránh mặt, không tiện cho ta quan sát tình hình, vậy nên ta mới mạo hiểm như vậy."
Triệu Chân trợn mắt. "Phục chàng rồi! Chàng muốn làm gì thì làm! Bại lộ thì đứng kéo ta theo là được."
Trần Du thấy mẫu hậu và phụ hoàng cãi nhau, nàng ta ôm cánh tay mẫu hậu khuyên nhủ. "Mẫu hậu, phụ hoàng cũng bất đắc dĩ đó thôi, vì gặp mẫu hậu một lần mà phải chịu thiệt thành như vậy..."
Triệu Chân hừ một tiếng, nói. "Chàng ấy gian xảo mà thôi! Ta trông giống một người không đáng tin cậy hay sao?"
Trần Chiêu nghe vậy nhíu mày. "Ta không nói vậy, ta chỉ không yên lòng về nàng mà thôi. Lẽ nào nàng đang giấu ta chuyện gì, sợ ta phát hiện hay sao?"
Ánh mắt Triệu Chân thoáng hốt hoảng, phản bác. "Sao có khả năng! Thôi bỏ đi, cứ làm vậy đi!"
Trần Chiêu nhìn nàng quay mặt sang chỗ khác, nguy hiểm nheo mắt lại: Nếu chàng đoán không lầm, nữ nhân khốn khiếp này nhất định đang giấu chàng chuyện gì đó, hơn nữa lại còn liên quan tới nam nhân!