Hai người nghe vậy đều sửng sốt, tại sao bệ hạ lại đột nhiên tới đây? Tới vào lúc này có đúng là tới thăm Triệu Chân không?
Tề Quốc công lẩm bẩm. "Tuy rằng bệ hạ vẫn chưa biết con và ngài ấy là mẹ con, nhưng lại rất quan tâm tới con..." Ông nói rồi dường như cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn về phía con gái đang im lặng, chẳng lẽ là...
Triệu Chân nghe nói con trai tới là lại nhức đầu, nàng vốn đang bị bệnh đã khó chịu rồi, còn phải đối phó với nó, nó không thể chọn lúc khác để tới đây hay sao? Đứa trẻ này vẫn chẳng có mắt nhìn giống như trước, dù nàng sinh nó ra nhưng nàng cũng muốn chửi nó một câu ngu ngốc.
Nàng nói. "Cha, người ra đối phó với nó đi! Bảo rằng ta đang bị bệnh nên không tiện gặp, chỉ sợ hại tới long thể của bệ hạ."
Tề Quốc công cũng đã hiểu ra một chút, nhưng vẫn hỏi nàng. "Con không ra gặp thật sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Triệu Chân khoát tay. "Không gặp, nó cũng không nên tới đây lúc con đang bị bệnh, nó là bậc đế vương, nếu con lây bệnh cho nó thì phải làm sao? Cha khuyên nó vài câu để nó về."
"Cũng được." Tề Quốc công nói rồi đi ra ngoài, trên đường đi còn thở dài. "Đây là chuyện gì cơ chứ...."
Không lâu sau khi Tề Quốc công đi, trong viện của nàng xuất hiện hai thái y, nói rằng phụng mệnh hoàng thượng tới đây khám bệnh cho nàng. Nàng cũng biết hai vị thái y này, đây là hai vị thái y giỏi nhất trong cung, nó mang cả hai người này tới đây xem ra là rất có lòng.
Hai thái y đứng cách mành, nói. "Bệnh của tiểu thư đã không còn gì đáng lo, chỉ cần tu dưỡng một, hai ngày nữa là được."
Triệu Chân cảm ơn, lệnh cho hai nha hoàn đưa hai vị thái y ra khỏi viện, cho họ chút tiền thưởng, hai vị thái y liền trở vì phục mệnh. Nàng nghĩ, thái y đã tới rồi, chắc con trai sẽ không tới nữa, liền phân phó nha hoàn đi chuẩn bị cơm, còn mình đắp chăn mỏng rồi tựa vào giường đọc sách, tóc cũng không thèm chải.
Chưa đọc được mấy trang, bên ngoài đã vang giọng lanh lảnh. "Hoàng thượng giá lâm!"
Trần Kình tới quá đột ngột khiến Triệu Chân không kịp trang điểm thay quần áo, chỉ đành khoác tạm áo choàng rồi ra ngoài cửa nghênh đón, trong lòng tràn đầy tức giận.
Trần Kình đi rất nhanh, khi Triệu Chân đứng trước cửa, Trần Kình đã sắp vào rồi, thấy nàng định cúi người hành lễ, hắn duỗi tay đỡ nàng. "Biểu muội vẫn đang còn bệnh, không cần đa lễ, nhanh vào nhà đi, đừng để bị nhiễm khí lạnh." Dứt lời còn tiện tay dìu nàng vào phòng, để nàng ngồi trên ghế xong xuôi rồi mình mới ngồi xuống. "Trẫm nghe thái y nói rằng biểu muội đã đỡ rồi, nhưng trong lòng ta vẫn còn lo lắng nên phải tự mình tới đây nhìn, làm phiền tới biểu muội đang nghỉ ngơi."
Trần Kình nhìn thiếu nữ trước mặt, nàng vẫn chưa trang điểm, mái tóc dài rối tung, trên người khoác áo choàng màu xanh nhạt có thêu hoa văn trúc mây, yếu đuối hơn những khi nàng múa vũ đao lộng thương rất nhiều, nhớ tới chuyện thiếu nữ trước mắt có thể là em gái ruột của mình, trong lòng Trần Kình lại thấy khó xử.
Hắn cũng không muốn tin rằng thiếu nữ này là con gái ngoài giá thú của mẫu hậu mình, nhưng khi hắn lên sáu, mẫu hậu từng vắng mặt trong cung một khoảng thời gian, sau khi quay về thì gầy đi rất nhiều, sau này vẫn luôn nói rằng mình tới phủ Tề Quốc công thăm người thân, nhưng nhìn thiếu nữ trước mặt, dù là tướng mạo hay tính cách đều rất giống mẫu hậu, ngay cả thái tử còn nhỏ mà còn nhậm nhầm hai người, làm sao hắn có thể tin rằng cô gái này không có quan hệ gì với mẫu hậu của hắn? Vừa rồi hắn còn hỏi bóng hỏi gió ông ngoại một vài chuyện mà ánh mắt của ông ngoại cứ né tránh mãi, không đi vào vấn đề chính, hiển nhiên chuyện này không đơn giản như vậy.
Triệu Chân thấy con trai nhìn mình không chớp mắt, nàng không vui, cúi đầu nói. "Cảm ơn bệ hạ đã quan tâm, được bệ hạ tới thăm là phúc của dân nữ."
Trần Kình thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng, thu lại suy nghĩ, nở nụ cười dịu dàng. "Đã nói biểu muội không cần khách sáo vậy rồi, biểu muội cũng biết phụ hoàng của trẫm là một đế vương chung tình, cả đời chỉ có một mình mẫu hậu của trẫm, trẫm có một hoàng tỷ nhưng không có đệ đệ muội muội, vẫn luôn mong muốn có một muội muội giống biểu muội đây." Nói rồi, ánh mắt hắn nhìn nàng dịu dàng không tả xiết.
Triệu Chân ngẩng đầu nhìn về phía con trai, nó đang trách phụ hoàng không cưới thêm vợ bé để sinh đệ đệ muội muội cho nó sao? Lá gan to lắm rồi!
Triệu Chân ngoài cười nhưng trong thì không. "Bệ hạ cũng là một hoàng đế chung tình, không phải trong hậu cung cũng chỉ có một mình hoàng hậu nương nương thôi hay sao?"
Trần Kình sờ mũi, khẽ ho một tiếng. "Trẫm không so được với phụ hoàng..." Vừa nói vừa làm ra vẻ thân bất do kỷ (*) "Thật không dám giấu, hoàng hậu là người do Tiên đế và Tiên thái hậu chọn cho trẫm, nàng ấy hiền thục lương đức, là một hoàng hậu tốt, chỉ là..." Dứt lời, nhìn nàng thấp giọng nói. "Cũng không phải là người trẫm muốn..."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
(*) Thân bất do kỷ: Chỉ người mất hết khả năng tự chủ, hoàn toàn do người khác chi phối hoặc chịu sự khống chế của hoàn cảnh chung quanh.
Triệu Chân nghe xong cũng không biết là con trai giả vờ hay là thật, nếu nó không muốn ngay từ đầu sao cưới rồi còn hòa hợp như vậy? Tuy là không gần gũi thân thiết với hoàng hậu nhưng cũng rất tôn trọng nhau. Nếu nó không vui, nàng và phụ hoàng nó cũng không ép!
Triệu Chân tiếp tục cúi đầu giả ngu, nói. "Bệ hạ là đế vương, hậu cung hưng thịnh là phúc của giang sơn xã tắc, tại sao bệ hạ không chọn người hợp ý để tiến cung?"
Trần Kình ra vẻ thâm tình, cảm thán. "Thiên hạ này rộng lớn nhưng chân tình lại khó tìm, trẫm chỉ là thà ít mà tốt thôi." Nói rồi, hắn gọi nàng bằng một giọng cực kỳ từ tính. "Biểu muội."
Triệu Chân ngẩng đầu, nghi hoặc nhìn hắn.
Trần Kình nở nụ cười phong tình vạn chủng với nàng, đúng vậy, thật sự là phong tình vạn chủng, có phong độ của phụ hoàng hắn năm đó.
Hắn nói. "Nữ tử mà trẫm ngưỡng mộ nhất đời này là mẫu hậu của trẫm, người là nữ anh hùng không thua gì đấng mày râu, vừa ngang tàng lại tùy ý, như thể chỉ cần người muốn thì không ai ngăn cản được người. Sau mẫu hậu, trẫm chưa gặp một nữ tử nào giống người, cho tới khi...muội xuất hiện." Dứt lời, hắn nhìn nàng không chớp, dường như đang thăm dò, lại cũng như đang ám chỉ.
Được lắm, dùng tên nàng để gạ gẫm tiểu cô nương, nó không sợ ban đêm mẹ ruột nó đánh nó trong mơ sao? Thực sự là không nhìn không biết thì thôi, vừa nhìn vừa biết đã bị dọa cho giật mình. Không ngờ con trai của nàng lại có một mặt muốn đấm như vậy.
Trần Kình thấy thiếu nữ đỏ mặt vì lời nói của mình, trong lòng tuy là lo lắng nhưng không khỏi có chút vui mừng: "Phu nhân, nàng có thấy không? Trẫm quả thật là mị lực vô biên, ngay cả muội muội của trẫm cũng không cầm lòng được!
Hắn tự cổ vũ tinh thần cho mình, đứng dậy bước tới trước mặt Triệu Chân, trong mắt tràn đầy vẻ quan tâm. "Biểu muội, sao mặt của muội đỏ vậy? Muội phát sốt sao?" Dứt lời đặt tay lên trán nàng kiểm tra nhiệt độ cho nàng, vô cùng thâm tình.
Triệu Chân trong lòng thầm chế nhạo: Haha, tại vì ta còn chưa phải là mẹ ngươi, muốn đánh nhưng không đánh được nên mặt mới đỏ lên đấy!
Nàng rất muốn đánh chết nó nhưng nghĩ tới lời Trần Chiêu dặn dò nên đành chịu đừng, giơ tay nắm lấy tay con trai, tiện đà đứng dậy, ngửa mặt lên, dáng vẻ như mặc nó muốn làm gì thì làm.
Được lắm, có gan thì ngươi hôn thử xem!
Trần Kình nhìn tiểu cô nương hai gò má đỏ bừng chủ động tiến lên, vui vẻ biến thành sợ hãi, tay run run: Phu nhân, làm sao bây giờ đây? Muội muội ta muốn phi lễ ta!
Rốt cuộc Trần Kình vẫn không có can đảm, lấy lý do chỉnh tóc để buông tay Triệu Chân ra, dịu dàng nói. "Cẩn Nhi, muội vẫn còn bị bệnh, trước tiên dưỡng bệnh cho khỏe đi, đợi muội khỏe trẫm sẽ đón muội vào cung thăm thái tử, thái tử nghe nói muội bị bệnh nên trong lòng rất lo lắng. Đứa trẻ này rất thích muội, còn thân thiết với muội hơn mẫu hậu của nó.
Triệu Chân thấy con trai rút lui, trong lòng cũng yên tâm. Xem ra đúng như lời Trần Chiêu nói, nó chỉ thăm dò nàng thôi chứ không có can đảm.
Gánh nặng trong lòng Triệu Chân bớt đi rất nhiều, mỉm cười rồi nói với hắn. "Dân nữ cũng rất thích thái tử điện hạ, nếu tương lai cũng có thể sinh được một đứa con giống thái tử điện hạ thì dân nữ chết không hối tiếc." Dứt lời còn nháy mắt với Trần Kình, vẻ mặt mong đợi.
Đối mặt với ánh mắt sáng ngời của thiếu nữ, Trần Kình im lặng nuốt nước miếng, chột dạ nói. "Được, vậy....Trẫm về cung trước đây, biết ngươi không sao là trẫm yên tâm rồi." Nói rồi lùi người xuống, giữ khoảng cách mấy bước với nàng.
Triệu Chân âm thầm châm biếm con trai không có tiền đồ, giả vờ hồn nhiên không biết gì, cúi người hôn lên má con trai một cái, ngượng ngùng nói. "Bệ hạ, dân nữa chờ người." Nhóc con, ngươi có phúc lắm đây, mẹ ngươi còn chưa từng giả vờ thẹn thùng trước mặt phụ hoàng của ngươi bao giờ đâu!
Phu nhân, ta bị phi lễ rồi! Khó giữ được sự trong sạch.
Trần Kình sờ lên nơi bị hôn, trừng to hai mắt nhìn, đương nhiên là sợ hãi, trong lòng than trời trách đất nhưng vẫn phải mỉm cười, nói. "Cẩn Nhi dưỡng bệnh cho tốt." Sau đó dẫn theo người đang đợi bên ngoài bước vội như trốn.
Triệu Chân thấy con trai chạy trối chết, bật cười: Xem lần sau ngươi có còn dám tới không.