Như về lại phủ. Cô bắt đầu lên kế hoạch lấy lại toàn bộ cửa tiệm về tay mình. Mấy năm nay, người làm thân cận của Uyên trong các cửa tiệm vẫn đem sổ sách đến cho cô nên mọi việc dễ dàng xử lý. Ba của Như bị tấn công bất ngờ nên chưa kịp phòng bị. Mất đi thế lực kinh tế, các quan liền quay lưng lại với ông. Nếu như trước đây ông an phận thì không có gì đáng nói, đằng này ông lo lót cho họ quen rồi, giờ không có đương nhiên sẽ làm mất lòng quan trên. Họ chỉ cần nhúng tay một chút, ông bỗng nhiên bị nhốt vào nhà lao, đó là cách để họ uy hϊếp Như. Vì bản thân họ không hiểu hiềm khích của hai cha con cô. Và tiệm của cô muốn làm ăn yên ổn thì vẫn phải có các quan trống lưng.
Lần này Như biết bản thân đang tự dồn mình vào thế khó, nhưng vì cô quá bất mãn với ba mẹ. Với sự đau đớn của Uyên. Nên cô phải làm vậy, để cha cô biết thế nào là quả báo. Cho dù tài sản này có mất hết cô cũng phải làm. Ai nói cô hiếu thắng cũng được, ngu ngốc cũng được, cô chấp nhận hết.
Ở trong nhà lao, Như đưa cho cai ngục ít tiền rồi chạy vào gặp ba của mình. Ông trông cũng tiều tụy đi nhiều. Nhưng thấy cô vẫn cố ra vẻ đạo mạo.
- Con đã nghĩ thông rồi phải không? Mau mau cứu ba ra. Ba sẽ lại giúp các cửa tiệm của con làm ăn tốt trở lại.
- Ba vẫn chưa hiểu sao. Con để ba vào đây để ba có thể ăn năn về sự tàn độc tham lam của ba, giờ trông ra ba vẫn chưa nhìn nhận lại lỗi lầm của mình.
- Lỗi lầm gì chứ. Suy cho cùng ta cũng chỉ vì giữ gia sản cho con gái và cháu ngoại ta thì có gì sai chứ.
- Hay cho câu giữ cho con. Hay là ba đang thoả mãn lòng tham của chính mình. Mười năm qua ba đã rút ruột bao nhiêu tiền từ tiệm của chúng con. Còn nữa. Em ấy bao đêm thức trắng để tìm cách giúp ba vượt qua mưu hèn kế bẩn của chồng con. Vậy mà ba chưa một lời cảm ơn còn lấy oán báo ân, ra tay tàn độc. Con nói cho ba biết. Nếu ba không hối cải. Thì con sẽ bất chấp mọi thủ đoạn để ba bị chừng phạt.
- Mày điên rồi, mày bị đứa con gái kia làm cho điên rồi.
Như nghĩ có nói nữa thì ba cô chắc cũng không chịu hiểu nên mặc ông gào thét còn cô bực bội trở về nhà.
Ở trong một căn phòng nguy nga tráng lệ, người con gái đang chùm chiếc vải màn che mặt. Dáng người cao sang với đôi bàn chân thẳng tắp. Cách cô ấy ngồi thôi cũng thể hiện khí chất hiếm thấy. Nhìn người làm thân cận trước mặt, cô thốt lên những lời nói đầy uy nghiêm.
- Mọi việc sao rồi?
- Tôi thấy phu nhân đến nhà lao, nhưng ba con họ lại cãi nhau rất lớn. Nguyên nhân là vì cô... Với lại, phu nhân là người đẩy ba cô ấy vào trong ngục.
- Được rồi. Cậu chuẩn bị xe tôi cần phải đi.
Trong ngục, mẹ của Như lại đút lót để được vào thăm chồng. Nhìn chồng tiều tụy bà đau lòng không dứt. Tại bà năm ấy đã không giỏi giang khéo léo mà làm cha con tương tàn.
- Mình à, em tới thăm mình đây.
Thấy vợ, ba của Như liền chạy lại.
- Mình ốm đi nhiều quá. Tại em không tốt.
- Thôi mình đừng khóc nữa.
Ba Như dỗ dành mẹ nàng. Mẹ Như liền nằm lấy tay ông.
- Mình à, năm đó tại em không chịu nói rõ với mình. Bọn chúng yêu nhau là thật, cái Uyên nó vì yêu con gái mình mà đã dốc lòng bảo vệ cả gia đình chúng ta. Em sợ mình giận nên giấu. Em tìm cách chia rẽ chúng nó. Vì nó yêu con gái mình, nên nó chấp nhận ra đi để con gái chúng ta sống tốt hơn. Nhưng cái Như lại đòi bỏ đi theo nó. Em cứ tưởng mình đuổi theo đưa nó về thôi. Ai ngờ mình lại xuống tay với con bé. Gây nên sự thù hận ngày hôm nay.
- Tại tôi tham lam thôi, tôi biết nó tốt với nhà mình, nhưng vẫn lo sợ nó lấy mất mọi thứ, hơn nữa, tài sản của chúng nó lúc đó sẽ giúp tôi lấy được vị thế. Nên tôi sinh ra tâm địa độc ác. Giờ đây gần kề cái chết tôi hối hận rồi. Khi tôi chết. Nhớ nói với con gái chúng ta là cho tôi xin lỗi. Tôi chết là xứng đáng.