Uyên buồn rầu nói với Như.
- Chị cũng biết rồi đó. Chị ấy lên chùa cũng mấy tháng rồi. Từ lúc chị Thanh mới mang bầu mà giờ cũng sắp sinh. Tình hình bệnh tình của chị ấy chúng ta đều biết. Có lẽ chị ấy chả còn bao nhiêu thời gian nữa. Lẽ ra cậu Tư về em sẽ lấy cớ để ghé thăm chị ấy. Nhưng vì chuyện xảy ra ngoài dự tính. Nên em chậm trễ. Chuyến đi lần này em muốn được cùng chị làm những điều mà những người yêu nhau thường làm rồi tranh thủ một chút thời gian. Mình sẽ lên trên chùa thăm chị ấy. Chị em mình cũng vào thắp nhang cầu trời khấn phật tác hợp cho tình yêu của chúng ta.
Như hiểu Uyên là người sống rất tình cảm và có trách nhiệm. Biết hoàn cảnh của Trang, cô nhất định sẽ không bỏ mặc. Em ấy luôn biết cách dung hòa mọi chuyện. Giống như chuyến đi này. Uyên không vì tình yêu của bản thân mà quên đi việc tới thăm Trang, cũng không vì việc đi thăm Trang mà để Như cô đơn ở nhà như những lần trước. Giờ đây, Như cảm nhận được sự nghiêm túc của Uyên. Em ấy rất muốn nàng mang danh phận là vợ của em ấy. Không phải là sự ngẫu hứng hay bồng bột trong một thời điểm nào đấy. Mà nó là khao khát, Uyên đang gắng hết sức để làm điều đó. Khi cô chả thể hét to lên cho cả thế giới biết hai người là vợ chồng thì cô sẽ tự nhủ với lòng, nguyện thề với trời đất. Đây là vợ của cô.
- Chị hiểu rồi. Cảm ơn em đã đến bên chị. Cho chị biết được tình nghĩa thủy chung. Một lòng một dạ với người mình yêu là như thế nào.
Uyên vỗ vai Như giục nàng đi ngủ. Hai người đi vào bên trong chiếc thuyền có sẵn mền gối ở đó. Uyên trải chiếu ra rồi kéo nàng nằm cùng.
Hôn nhẹ lên chán Như.
- Chị ngủ ngon nha. Em biết chị đi ngao du với em thế này tuy vui nhưng rất mệt mỏi. Nên chúng ta để dành đến khi nào thật sự khoẻ mạnh và thoả mãi thì sẽ động phòng nha. Đêm đầu tiên từ khi chúng ta làm vợ chồng phải thật lãng mạn để chị không phải thiệt thòi.
Như cười nhìn Uyên gật đầu. Thật sự nàng cũng hơi thắc mắc. Hai người tính ra cũng gần tháng nay không phát sinh ra quan hệ chăn gối. Nàng cứ nghĩ lần này Uyên đưa nàng ra ngoài để thoả thích làm chuyện đó. Nhưng không phải. Uyên muốn nàng biết cảm giác hẹn hò yêu đương. Để hai người có thể tự do tận hưởng một tình yêu không hề có du͙ƈ vọиɠ và toan tính. Điều này càng làm cho nàng thấy rằng cô yêu nàng rất nhiều. Không phải là vì bất cứ điều gì. Đơn giản yêu là vì trái tim luôn hướng về người đó, không toan tính vụ lợi, chẳng so đo được mất thiệt hơn.
Cứ như vậy hai người nằm tâm sự với nhau rồi cùng chìm vào giấc ngủ với hơi thở ấm áp của người nằm bên.
*****
Mặt trời đang nhô cao trên ngọn đồi xua tan đi những lớp sương mù dày đặc. Thầy Nam cùng Trang ngồi ngắm bình minh buổi sớm.
Gương mặt của Trang đã xanh xao lắm rồi. Từ lúc cai nghiện thành công. Trang cảm thấy thoả mãi hơn rất nhiều. Tuy vẫn có lúc phải chịu đựng những cơ đau nhưng nó không là gì với việc cô không phải phụ thuộc vào thứ bột kia nữa. Cô bắt đầu tìm lại được giọng hát. Tuy không còn hay như trước nhưng thầy Nam và bọn trẻ đều thích nghe.
Thầy Nam cần thận nhặt lá đinh lăng phơi khô, rồi làm thành những chiếc gối, để cô ngồi và dựa lưng mỗi ngày. Thầy luôn muốn cô nằm nghỉ ngơi dưỡng sức. Nhưng cô thì lại muốn mỗi ngày được ngắm bình minh vào buổi sớm, hoàng hôn vào buổi chiều cùng thầy. Nên thầy thiết kế ra những vật dụng sưởi ấm cho cơ thể Trang. Nhưng với Trang thì ngồi trong vòng tay Thầy là ấm nhất.
P/s. Mọi người cùng tương tác để tác giả có động lực ngày mai vừa trông con vừa ra chương mới nào.