Uyên bước vào bên chỗ dì Bé ngồi.- Còn chào dì.
- Uyên về đó hả con.
- Dạ, con đưa mợ Cả về nhà thăm bố mẹ rồi tiện ghé qua nhà một chút.
- Cái Na nhà dì có về cùng không?
- Dạ không ạ, nó ở lại phủ thay mợ Cả làm chút việc.
- Nó thì làm gì thay mợ được ngoài việc chăm sóc con của mợ ấy chứ.
- Nó chăm sóc mợ Ba đang mang bầu.
- Sao.... Mợ Ba.
Nhìn thái độ hốt hoảng của dì ấy, Uyên đoán có lẽ dì ấy đã biết chút ít gì đó rồi. Cô cũng quên chưa hỏi út Na xem có kể với dì chưa. Cô dò hỏi.
- Mợ Ba mang thai, mợ Cả lại không còn ở đấy nên giao cho nó chăm sóc.
- Là mợ Cả giao việc cho nó hay là nó đi xin mợ ấy.
- Dì nói vậy là sao?
- À... Không... Không có gì.
- Dì à, có phải dì đã biết chuyện gì không?
- Chuyện gì đâu con.
- Chuyện nó với mợ Ba, con nhìn thái độ của dì con đoán dì đã biết.
- Ý con là sao? Dì không hiểu.
- Con rất quý và thương mẹ con dì, trước đây con không có khả năng, nhưng giờ thì khác con sẽ dốc hết lòng giúp đỡ dì. Nên con muốn dì nói cho con biết suy nghĩ của dì. Vì chuyện của nó con biết hết rồi. Chúng con hay tâm sự với nhau.
- Được, dì tin con.
Dì Bé kể cho Uyên nghe chuyện lần trước út Na trở về, nó không vui vẻ như mọi khi, cứ ủ rũ trong phòng khóc tu tu. Dì hỏi thế nào nó cũng không chịu nói. Sau đó dì lén theo dõi nó thì thấy nó cứ ôm khư khư cái áo yếm của ai đó, cho lên ngửi rồi lại khóc. Dì tức giận hỏi nó một hồi. Nó nhận là nó có tình cảm với mợ Ba trong phủ cậu Tư, là tình cảm nam nữ. Nó không hiểu tại sao nó lại vậy, nó sợ dì và mọi người nghĩ nó có bệnh. Nó buồn và khóc rất nhiều, nó xin dì hãy hiểu cho tình cảm của nó.
Uyên nghe xong đã hiểu tại sao dì Bé lại xuống sắc nhanh thế, chắc chắn vì chuyện của nó làm cho dì phải bạc đầu suy nghĩ. Uyên hỏi dì.
- Vậy dì nghĩ thế nào về chuyện này.
- Nghĩ sao được chứ. Bản thân nó chả muốn vậy, nhưng tình cảm vậy rồi, cấm chả được. Có điều nếu nó yêu nữ nhân như nó thì không sao, đằng này cô ấy là vợ cậu Tư. Nếu cậu phát hiện nó chỉ có chết. Cả gia đình, rồi mợ Cả đều liên lụy.
- Vậy con có cách dì có đồng ý không?
- Cách gì?
Uyên thì thầm vào tai dì Bé. Dì nghe xong thì ngờ vực nhìn Uyên.
- Con chắc sẽ thành công chứ.
- Chắc chắn. Mới đầu con định dấu dì. Nhưng con không muốn dì đau lòng, nên con mới thăm dò ý của dì.
- Được, chỉ cần nó hạnh phúc dì chấp nhận.
Uyên thầm ngưỡng mộ út Na, nó có người mẹ yêu thương và cảm thông như vậy. Từ nhỏ, tuy là ba mẹ nó không khá giả gì, nhưng nó được họ vô cùng yêu thương cưng chiều. Nên mọi người mới gọi nó là "út". Thể hiện sự cưng chiều nhường nhịn nó như một đứa con út trong nhà chứ thực ra nó là chị của hai đứa em nhỏ.
P/s. Có ai tò mò kế hoạch của bà Uyên không nhỉ?