Thời gian trôi qua, chớp mắt cái lại qua đi mấy tháng.
Phía trước động phủ của Thanh Lâm, đám người Bàng Liên Trùng có chút gấp gáp, từ khi Tô Ảnh xuất giá đến giờ, Thanh Lâm, chưa từng bước ra khỏi động phủ.
“Ây, thật không ngờ, Tô sư tỷ lại tuyệt tình như thế!” Bàng Liên Trùng lắc đầu than thở.
Và cũng vào lúc này, phía trước của động phủ, tiếng sét vang lên ầm ầm rồi một bóng hình từ từ bước ra.
“Thanh Lâm!” Bàng Liên Trùng vui mừng nói.
Cậu ta nhìn chằm chằm vào Thanh Lâm, giống như muốn từ cậu nhìn ra cái gì đó, nhưng sắc mặt của Thanh Lâm rất bình tĩnh, bình tĩnh đến mức một cách đáng sợ.
“Đây là một số phương pháp luyện chế đan dược, trong động phủ của ta có nguyên dược liệu, ngươi có thể đến đó lấy để luyện chế thử.”
Bàn tay Thanh Lâm phất một cái, một miếng Ngọc Giản xuất hiện trong tay của Bàng Liên Trùng, không đợi cậu ta hỏi, cả người Thanh Lâm chớp một cái liền biến mất trong tầm mắt của Bàng Liên Trùng
……
Ở ngoài Thiên Bình tông, nơi đầm nước.
“Ngươi cuối cùng cũng chịu đến rồi…”
Nhìn bóng hình phía trước, khuôn mặt của con chó đen đó tràn đầy ai oán, nhưng nó không có giống còn hung hăn càn quấy như lúc trước nữa.
“Xin lỗi.”
Thanh Lâm chỉ thốt ra hai từ này, sau đó, thân thể cậu rung lên một cái, ánh sáng màu đỏ bộc phát ra, như ánh mặt trời vậy, chiếu rọi toàn bộ đầm nước này.
Con chó đen cũng không nói nhiều, mở miệng lớn ra, tiếng lực hút điên cuồng từ trong miệng nó truyền ra.
Và đi theo loại lực hút này, trên cơ thể của con chó đen, cũng xuất hiện một chút ánh sáng màu đỏ và dưới ánh sáng màu đỏ này, vốn chỉ là lộ ra cái đầu chó, nhưng trong giãy giụa, lại xuất hiện thêm cái cổ!
Hấp thu như thể, mất gần hai tiếng đồng hồ, cho đến sắc mặt của Thanh Lâm trắng bệch thì nó mới dừng lại.
“Thanh Lâm ơi…”
Khi ăn xong mà nó còn muốn ăn thêm, con chó đen liếm liếm môi, rồi sau đó mới nhìn chằm chằm Thanh Lâm, từ từ nói: “Thật ra ta cảm thấy… con gái trên thế gian này rất nhều, vả lại, giờ ngươi mới chỉ là ở bản đồ cấp một, dựa vào thiên chất của ngươi, bản đồ cấp một này nhất định sẽ không hạn chế được ngươi. Sau khi ngươi đi vào bản đồ cấp cao thì ngươi cũng sẽ nhìn thấy con gái càng ngày càng nhiều, đến lúc đó ngươi sẽ biết, nha đầu Tô Ảnh đó, chẳng là gì cả.”
Thanh Lâm không có cảm xúc gì hết, điềm đạm nói: “Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn thì lần hấp thu tiếp theo sẽ là ba tháng sau.”
Nói xong, cậu đi về phía xa, từ từ, bóng hình của cậu cũng biến mất trong tầm mắt của con chó đen.
“Hừ, Bổ Thiên các, lão phu muốn xem xem, đám người ngươi sẽ dở chiêu trò gì!” Nhìn Thanh Lâm đã đi xa, con chó đen hừ lạnh một tiếng, cái đầu chó to lớn đó lại chui vào hồ nước lần nữa.
……
Phía ngoài Đông sơn, Thanh Lâm đứng thẳng.
Cậu nhìn Đông sơn này một cách yên tĩnh, hồi lâu sau…
Vào một khoảng khắc nào đó, Thanh Lâm thở nhẹ một tiếng, vỗ một cái vào ấn đường, một giọt máu từ từ bay ra.
Giọt máu này, là của Tô Ảnh.
Sau khi giọt máu này bay ra, chưa đợi Thanh Lâm suy nghĩ nhiều thì đột nhiên bay về phía trước.
Con ngươi của Thanh Lâm co lại một cái, sau đó lập tức đuổi theo.
Giọt máu đó giống như bị cái gì thu hút nó vậy, tốc độ cực nhanh, thậm chí Thanh Lâm đã bộc phát ra tất cả tu vi, ba đôi cánh sau lưng cũng mở toanh ra, cũng có chút không theo kịp nó.
Đi vào phía trong của Đông sơn, Thanh Lâm nghe thấy một số tiếng hú của yêu thú, nhưng bởi đây là phía bên ngoài của Thiên Bình tông nên thực lực của mấy con yêu thú này không cao, uy lực toàn thân của Thanh Lâm toả ra, khiến một số con yêu thú đang ở gần chưa đợi Thanh Lâm ra tay thì những con yêu thú này đã lập tức bắt đầu chạy trốn.
Dưới sự chỉ dẫn của giọt máu đó, Thanh Lâm từ từ đi đến chỗ sâu nhất của Đông sơn.
Cuối cùng, giọt máu đó dừng lại, Thanh Lâm nhìn thấy một bia mộ,
Tuy nói là bia một nhưng trên thực tế không phải là bằng thạch mà chỉ là khúc gỗ, ở phía sau ngôi mộ này, có một phần mộ, trên đó mọc đầy cỏ dại, giống như đã rất lâu không có ai dọn dẹp lại.
Giọt máu đó ngừng trước bia mộ, liền sinh ra một chút cảm xúc và đang có chút rung rẩy.
Thanh Lâm im lặng, bia mộ này không biết đã trải qua bao nhiêu năm rồi, nó đã bắt đầu mục rửa, tên được khắc trên đó, cũng đã không thể nhìn thấy rõ ràng nữa.
Nhưng dựa vào sự rung rẩy của giọt máu đó, Thanh Lâm có thể đoán ra được, người chôn dưới phần mộ này, nhất định là người có huyết mạch của Tô gia.
Im lặng một hồi, Thanh Lâm chắp tay về phía ngôi mộ đó, đang muốn rời khỏi thì giọt máu đó rung rẩy càng kịch liệt hơn.
Nó không có di chuyển chỉ là dừng ở phía trước ngôi mộ đó, giống như… là đang nói với Thanh Lâm điều gì đó!
Chân mày của Thanh Lâm nhíu lại, khi quay đầu lại nhìn, sắc mặt của cậu liền thay đổi!
Chỉ thấy cảnh tượng xung quanh vốn là một nơi hoang vắng nhưng lúc này đây lại xuất hiện thay đổi, dưới đất mọc đầy cỏ dại đó đã biến mất, giờ đây đã biến thành rất nhiều tầng mây và lúc này đây, Thanh Lâm đang đứng ở giữa tầng mây đó.
Dưới chân của cậu, là một toà thành không biết trải dài hết bao nhiêu khu vực, nhìn qua là không thể nhìn thấy phía cuối của thành trì, ở trong thành trì, bóng người đi qua đi lại, rất đông đúc, trên người bọn họ cũng mặc những y phục khác nhau, nhưng trước ngực của bọn họ đều có khắc một chữ - Tô.
“Đây là…” Con ngươi của Thanh Lâm coi giật lại, hô hấp của cậu cũng trở nên gấp gáp hơn.
Cậu nhìn qua, mỗi một bóng hình đó, trên khuôn mặt đều có nụ cười, trong thành trì đó, từng toà cung điện nguy nga, hùng vĩ, khiến người ra kinh ngạc.
Thanh Lâm giống như một người đứng ngoài cuộc quan sát vậy, đứng trong hư không đó, im lặng quan sát, nhìn một người nào đó của Tô gia đang ngồi xếp gối tu luyện, nhìn một số người phàm nào đó, đang châm lửa nấu cơm, nhưng ở phía trước ngực họ vẫn khắc chữ Tô, nhìn một ông già khuôn mặt già nua, toàn thân toát ta khí tức kinh người nào đó, đang bế quan tu luyện.
Lúc này đây Thanh Lâm, giống như là trở về rất nhiều năm trước, nhìn thấy lúc trước của Tô gia còn hưng thịnh khi chưa bị huỷ diệt.
Ánh mắt của cậu di chuyển, nhìn lại lần nữa, đột nhiên nhìn thấy một bóng hình!
Bóng người này xuất hiện, khiến hơi thở của Thanh Lâm đột nhiên gấp gáp hơn, bóng người của cậu liền lùi về sau nhiều bước, sắc mặt của cậu cũng thay đổi.
Bóng người đó, chính là Tô Ngọc!
Tô Ngọc lúc này đây, đang ngồi ngay ngắn trước mặt một ông già, nàng giống như là cảm thấy được cái gì đó, đột nhiên ngước đầu lên, ánh mắt của nàng, trực tiếp hướng về Thanh Lâm.
Khi khoảng khắc nhìn thấy Thanh Lâm, Tô Ngọc cười lên, miệng của nàng nhẹ nhàng chuyển động, tuy Thanh Lâm không nghe thấy được nàng nói gì, nhưng từ trong khẩu hình miệng của Tô Ngọc, cậu có thể nhìn ra được.
“Chạy mau, rời khỏi chỗ này…”
“Không thể nào!”
Con ngươi của Thanh Lâm co lại, sự xuất hiện của Tô Ngọc đã làm đảo lộn hết tất cả những gì mà cậu tưởng tượng trước đó.
Tô Ảnh biết sự tồn tại của Tô Ngọc, vả lại, còn biết Tô Ngọc là chị gái của nàng. Đồng thời, Tô Ngọc cũng biết Tô Ảnh là em gái của nàng.
Nhưng tuổi tác của Tô Ảnh, chỉ mới là hơn hai mươi tuổi, còn Tô Ngọc thì đã tồn tại chí ít ở hàng vạn năm trước rồi.
Giữa hai người nếu là hai chị em ruột thịt, vậy thì phải cùng một thời đại chứ, nhưng dưới sự chênh lệch thời gian khiến người ta kinh ngạc như thế, trong phút chốc, làm cho đầu óc của Thanh Lâm vang lên ầm ầm.
“Nếu hai người thật sự là chị em thì tuổi tác của hai người…”
Thanh Lâm không dám tin, một ý nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu của cậu.
Tô Ảnh, là Tô Ảnh, nhưng cũng không phải Tô Ảnh!
Hoặc có thể nói, Tô Ảnh mà trước đó Thanh Lâm gặp, không phải là thật, hoặc cũng có thể là thật!
“Tô Ngọc được Cuồng Linh Chí Tôn cứu, sống được tới tận ngày hôm nay cũng không kỳ lạ, nhưng Tô Ảnh…”
“Đúng rồi…”
Thanh Lâm không ngừng lui về sau, thần sắc của cậu kinh ngạc đến nổi khó mà diễn tả được: “Tô Ảnh nói qua, cái chết của Tô Ngọc là chết trong đại kiếp khủng khiếp của năm đó, nhưng Tô Ngọc lại là chị của nàng và tuổi của nàng chỉ mới là hai mươi tuổi, vậy thì nàng sao có thể biết rõ được chuyện này…”
“Mau chạy đi…”
“Mau chạy đi!”
“Mau chạy đi!”
Cũng vào lúc này, Tô Ngọc lại mở miệng nói lần nữa và lần này, Thanh Lâm không phải là nhìn thấy khẩu hình miệng của nàng nữa mà là âm thanh của nàng, vang lên bên tai của Thanh Lâm cực kỳ chân thật, càng ngày càng gần, cuối cũng hoá thành bão tố, cuốn đi tất cả!