“Tiểu Du, không phải em cần đến khách sạn lấy hành lý sao? Anh đi cùng em.” Triệu Anh Kiệt vừa nói vừa kéo nàng ra cửa.
“Anh họ, em có thể dọn tới ở nhà anh được không?” Tiểu Du nghĩ thầm: mình rõ ràng đã đồng ý giúp Nhạc Diễm, giờ anh họ cũng muốn mình giúp, chẳng phải làm khó mình sao. Một người là họ hàng cùng huyết thống, một người mình đã thích ngay từ lần đầu gặp mặt. Thật khó xử!
Thế nên giờ chắc nàng không muốn ở nhà ta, không muốn ngày nào cũng phải đối mặt với Nhạc Diễm.
“Ở đây? Tạm thời không được, anh còn muốn em làm quân sư giúp anh mà.” Triệu Anh Kiệt nhìn vẻ mặt khó xử của Tiểu Du: “Thế nào? Việc nhỏ thế cũng không chịu giúp anh sao, mất công trước kia anh đối xử với em tốt như vậy.”
“Rồi rồi, em đi làm gián điệp cho anh là được chứ gì.” Tiểu Du đảo cặp mắt trắng dã, ngoan ngoãn để Triệu Anh Kiệt lôi đi.
“Đừng nói khó nghe như vậy, cái gì mà gián điệp chứ, vốn là quân sư, tham mưu mới đúng.” Triệu Anh Kiệt lắc đầu không tán thành.
Tiểu Du thu dọn xong hành lý, rồi cùng Triệu Anh Kiệt tới nhà ta, nhưng hắn chỉ đứng ngoài.
“Tại sao không vào? Mẹ nuôi với Du thúc thúc tốt lắm mà.” Tiểu Du kỳ quái nhìn Triệu Anh Kiệt đang xoay người ra về.
“Em đúng là tiểu nha đầu ngốc nghếch, Du bá phụ anh đã sớm gặp rồi, nhưng em đừng quên trong nhà còn có người khác, anh đi vào không phải là rút dây động rừng sao.” Triệu Anh Kiệt trách cứ Tiểu Du hai câu, bất quá cũng chỉ như mắng yêu.
“Cũng đúng, tình địch gặp nhau thế nào cũng đỏ mắt.” Tiểu Du lầm bầm, tay xách hành lý bước vào nhà.
“Đúng đó, em phải bảo trọng, có chuyện gì nhớ báo cho anh biết, anh về đây.” Triệu Anh Kiệt nhìn nàng cầm hành lý xoay người, không quên dặn dò một câu.
“Biết rồi, em đâu phải con nít.” Tiểu Du cũng không thèm quay đầu lại.
“Tiểu Du, về rồi hả, Mộ Phàm đâu?” Dì Thiệu nhìn thấy Tiểu Du, liền chạy ra giúp nàng.
“Mẹ nuôi, cứ để tự con, Mộ Phàm ca có việc gấp phải về công ty.” Tiểu Du đặt hành lý lên salon, rồi ngồi xuống thở phào nhẹ nhõm, phẩy phẩy cái tay như cây quạt.
“Tội quá, con về một mình hả?” Dì Thiệu cũng giúp nàng phẩy phẩy một lúc, sau đó vào bếp lấy một cốc nước ra cho nàng. Tiểu Du liền cầm lấy uống ừng ực một hơi cạn sạch.
“À không, anh họ con đưa con về.” Ngồi nghỉ một lúc cho hết mệt, Tiểu Du trả lời câu hỏi của dì.
“Sao không mời anh họ con vào nhà chơi, lớn vậy rồi mà chẳng hiểu biết gì cả.” Dì Thiệu trách cứ.
“Anh họ còn có việc gấp nên không vào được nhưng anh nói lần sau nhất định sẽ đến thăm ạ.” Tiểu Du giải thích.
“Ồ, ra vậy. Tiểu Diễm, mau giúp em mang hành lý lên phòng đi.” Dì Thiệu liếc mắt thấy Nhạc Diễm đang đi trên lầu, liền gọi hắn xuống.
“Dạ.” Nhạc Diễm lên tiếng, bước xuống. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, trông như vương tử cưỡi bạch mã trong cổ tích, khiến hai tròng mắt Tiểu Du lập tức lấp lánh trái tim đỏ chót.
“Này, đi thôi.” Nhạc Diễm ôn hòa kêu Tiểu Du một tiếng, nếu bình thường có kẻ nào nhìn hắn như vậy, chỉ sợ hắn đã sớm cho một trận rồi.
“Vâng, vâng.” Tiểu Du đáp lại, mắt nhìn chằm chằm Nhạc Diễm không chớp, lẽo đẽo theo hắn lên lầu.
“Cô nhìn thế không mệt à.” Khi đến phòng, Nhạc Diễm quay đầu nhìn, Tiểu Du không nhúc nhích, vẫn nhìn hắn chằm chằm không tha. Vì vậy hắn đặt hành lý xuống đất, rồi khoanh tay nhìn lại Tiểu Du.
“Không mệt, mỗi ngày nhìn anh như thế cũng không mệt.” Tiểu Du đáng thương cuối cùng vẫn không thoát khỏi mị lực của tên kia, ta thật cảm thấy bi ai thay nàng.
“Đừng nằm mơ giữa ban ngày, hơn nữa tôi cũng không phải dành cho cô xem.” Nhạc Diễm tỏ ra mất hứng nhìn Tiểu Du: “Người vừa đưa cô về là anh họ cô?”
“Em biết anh muốn Mộ Phàm ca nhìn anh như thế, nhưng điều đó không có khả năng đâu.” Tiểu Du le lưỡi, nàng luôn thích kích thích Nhạc Diễm, càng thích nói những gì hắn không muốn nghe.
“Tôi hỏi cô lần nữa, người vừa đưa cô về là anh họ cô?” Nhạc Diễm không thèm tức giận, mà vẫn tỉnh táo lặp lại câu hỏi.
“Anh họ? Đúng vậy, anh ấy là anh họ em.” Tiểu Du phục hồi tinh thần, bắt đầu lắp bắp trả lời.
“Có phải hắn tên Triệu Anh Kiệt?” Trí nhớ của Nhạc Diễm tốt thật, mới gặp qua một lần đã nhớ rõ thế.
“Vâng, anh ấy tên Triệu Anh Kiệt, sao anh biết?” Tiểu Du chỉ nhớ anh họ quen biết với Mộ Phàm ca, sao bây giờ cả Nhạc Diễm cũng biết. Tội nghiệp Tiểu Du, lúc này nàng đã bị Nhạc Diễm hút hồn đến mức quên luôn mấy lời nhắc nhở của anh họ nàng lúc nãy.
“Mộ Phàm đâu rồi?” Nhạc Diễm đột nhiên chuyển đề tài.
“Mộ Phàm ca hả? Anh ấy về công ty họp rồi.” Tiểu Du nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi trả lời.
“Ừ, tự cô dọn đồ đi.” Nói xong Nhạc Diễm liền bỏ Tiểu Du lại một mình rồi chạy đi.
“Này, này.” Tiểu Du kêu to: “Nhạc Diễm chết tiệt, mất công tôi còn tính giúp anh, vậy mà anh đối xử với tôi như vậy hả, từ giờ tôi không thèm giúp nữa, hừ.” Lần này quả thật Nhạc Diễm đã chọc giận Tiểu Du rồi.
“Thôi chết, tám phần hắn sẽ đi tìm anh họ.” Nhạc Diễm đi hồi lâu, Tiểu Du mới nhớ ra hai người đó từng gặp nhau, nàng lập tức gọi cho anh họ, nhưng thế nào cũng không liên lạc được. Không còn cách nào khác, nàng đành lao đi tìm ông anh kia.
Sau khi chia tay với Tiểu Du, ta liền đi tới công ty. Vừa vào cửa, tất cả mọi người đều ngước nhìn.
“Sao vậy? Mới vài ngày không gặp mà mọi người đã quên tôi rồi sao?” Bất quá ta cũng vắng mặt có mấy ngày, sao nhân viên lại nhìn ta kỳ quái vậy.
“Giám đốc Du, xin chào.” Đang bận rộn làm việc, nhưng thấy ta hỏi, họ đều đứng lên tiếp chuyện.
“Xin chào, mọi người tiếp tục làm việc đi.” Thời gian không còn sớm, ta cũng không nên quấy rầy công việc của bọn họ, nghĩ vậy, ta liền đi về phòng làm việc của mình.
“Tiểu Trương, cho tôi một cốc cafe.” Trước khi bước vào, ta không quên kêu thư ký pha cho mình một cốc cafe, kỳ thật đây cũng là thói quen của ta.
Đi vào căn phòng quen thuộc, ta ngồi xuống ghế, sau đó thở dài một hơi, tất cả cảm giác quen thuộc cũng trở về, xoay lưng ghế về phía cửa, ta chìm vào hồi tưởng.
“Giám đốc, cafe đây ạ.” Thư ký lúc này mới gõ cửa.
“Vào đi.” Ta xoay ghế lại, kêu thư ký mang cafe vào, sau đó nhắm hai mắt lại, chuyện cũ tự dưng hiện rõ trước mắt. Trên cái bàn này, ta từng bị Nhạc Diễm áp đảo mà không ngừng thở dốc, còn cả cái giá treo quần áo này nữa, ta bị hắn trói lại, mặc hắn muốn làm gì thì làm. Càng cố quên, hình ảnh lại càng hiện lên rõ ràng, ta ôm đầu thở dốc, rốt cuộc không nhịn được mà kêu to.
“Giám đốc Du, ngài không sao chứ?” Thư ký vội vàng đẩy cửa tiến vào, nhìn thấy ta đầu đầy mồ hôi, liền quan tâm hỏi.
“Tôi không sao, cô đi chuẩn bị nội dung cuộc họp đi.” Ta lau lau mồ hôi, lắc đầu kêu thư ký ra ngoài. Bây giờ thứ ta muốn không phải là quan tâm, mà là tỉnh táo.