Đệ Đệ Của Ta Tráo Đổi Linh Hồn Với Thái Tử

Chương 121: Ngoại truyện 8



Trường Lạc cho rằng mình sẽ sống không gò bó đến hết đời, chờ một ngày nào đó phò mã họ Ngu chết trên bụng nữ nhân, thì nàng có thể thuận lý thành chương thủ tiết và sẽ không còn ai tìm vị hôn phu cho nàng nữa.

Nhưng không ngờ rằng có một ngày nàng sẽ gặp phải một kẻ ngốc thế này.

Mùng tám tháng Chạp, phu nhân Vương gia tổ chức tiệc ngắm hoa mai ở vườn mai. Tiệc ngắm mai được chia làm hai phần, tức là tiệc ngắm hoa mai cũng là thi hội, nữ quyến một bên và nam tử ở một bên khác.

Nhóm nữ quyến chơi Phi Hoa Lệnh (*). Trường Lạc không may, mỗi lần bao hoa đến tay nàng, nàng lại không đáp được, đành phải chịu phạt rượu.

(*) Phi Hoa Lệnh: một trong những trò chơi uống rượu để giải trí, kẻ thua cuộc bị phạt rượu.

Qua bảy tám hiệp, Trường Lạc đã say khướt.

Bạn thân Vương Vận bên cạnh không đành lòng, bèn vội gọi tỳ nữ đưa nàng về sương phòng.

Trường Lạc cũng thấy chóng mặt, sợ ở lâu lại uống tiếp sẽ xảy ra chuyện, nên đã đi theo tỳ nữ kia trở về.

Nhưng nào ngờ, thứ nữ Triệu gia cũng theo tới, giả mù sa mưa đi qua dìu nàng. Một mạch đỡ nàng về, nhưng lại không ngờ khi đến một… Bờ hồ vắng người, nàng ta bỗng nhiên nhẫn tâm đẩy nàng xuống. Tiếp theo đó, nàng ta giả vờ trượt chân đứng không vững, lập tức té xuống đất.

Trường Lạc loạng choạng rồi rơi xuống sông. Đang giữa mùa đông khắc nghiệt, thời tiết lạnh nhất trong năm, trên mặt sông bị bao phủ bởi một tầng băng cứng.

Tỳ nữ luôn đi theo sau hoảng sợ, vội vã hô hoán lên.

Trường Lạc cũng không ngờ mình lại bị một thứ nữ thế gia tính kế.

Nàng cứ ngỡ mình sắp bị chết đuối rồi; hộ vệ ở khá xa, bốn bề vắng lặng, mặc dù thị nữ của mình biết bơi nhưng lại quá yếu, chắc chắn sẽ không kéo nàng lên nổi.

Dòng nước lạnh buốt xộc vào miệng và mũi, thấm ướt y phục khi nàng rơi xuống.

E là hôm nay nàng phải đi đời ở đây rồi.

Trường Lạc tuyệt vọng.

Nhưng bỗng nghe được một tiếng kinh hô, có người nhảy xuống hồ và bơi về phía nàng.

Trường Lạc mơ màng trông thấy mặt người kia, rất tuấn tú nhưng trong mắt lại đầy lo lắng.

Có người sẽ liều mạng cứu mình ư, cho dù thật sự không cứu được thì thế cũng đáng giá rồi. Nàng mơ màng nghĩ, chợt được kéo vào một vòng ôm lạnh lẽo.

“Cảm ơn ngươi.” Nàng thì thầm vào tai hắn, rồi ngất đi.

*

Trường Lạc hôn mê hai ngày mới tỉnh. Vừa mở mắt, nàng đã thấy mình nằm trên giường lớn trong phủ Công chúa.

Tỳ nữ Thư Vân vui mừng reo lên rằng Công chúa đã tỉnh rồi.

Đầu đau như búa bổ, Trường Lạc lại không bận tâm, chỉ hỏi: “Công tử đã cứu ta thế nào rồi.”

Thư Vân vội vàng đáp: “Công chúa yên tâm, người cứu ngài chính là thế tử phủ Hộ Quốc công, sau khi ngài ấy cứu ngài lên thì đại phu lập tức đến ngay. Sau khi tiểu tỳ đỡ ngài lên xe ngựa, hạ nhân phủ Hộ Quốc công cũng tới đưa Sở thế tử đi rồi ạ.”

Nghe vậy, Trường Lạc mới yên tâm, chợt nhớ tới thứ nữ không biết tên của Triệu gia đã đẩy mình kia, bèn không khỏi nhíu mày: “Các ngươi có thấy rõ họ Triệu nào đẩy ta không?”

Lúc ấy Thư Vân dìu bên còn lại của Công chúa nên đương nhiên nhìn thấy người đã đẩy Công chúa, vội đáp: “Nô tỳ thấy rõ, quan hệ của Công chúa và Vương tiểu thư rất tốt, nên tỳ nữ Vương gia cũng nghe nô tỳ và đã giúp nô tỳ xác nhận là Triệu Lê Nhi ạ. Hiện nay, Triệu Lê Nhi đã bị đưa đến Đại Lý Tự thẩm vấn nghiêm ngặt rồi.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lúc này Trường Lạc mới hài lòng. Bấy giờ, vừa nghe người báo mẫu phi đến, nàng mới vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, sợ mẫu phi sẽ lại ôm nàng khóc mất.

Thấy nữ nhi vẫn khỏe mạnh, Trần thái phi muốn khóc nhưng lại cố kìm nước mắt, chỉ hỏi nữ nhi có chỗ nào khó chịu không.

Trường Lạc lập tức đáp lại, lúc này Trần thái phi mới yên tâm, rồi kéo tay nàng nói: “Bệ hạ đã hạ chỉ cho con hòa ly với Ngu gia rồi.”

Từ lâu Trần thái phi đã nhìn ra con gái và Ngu gia kia bằng mặt không bằng lòng, nhưng nói thế nào con gái cũng không nghe, vốn tưởng rằng chỉ mâu thuẫn vài ngày sẽ ổn thoả, kết quả tình trạng này lại kéo dài hơn hai năm. Hiện tại lại gây ra chuyện dơ bẩn đến mức này, gã Ngu Nhị kia thoạt nhìn trung thực nhưng ngờ đâu lại là người như vậy.

Trường Lạc sững sờ, tưởng rằng người Ngu gia đến Ngự tiền nói rồi, nhưng nghĩ lại thấy không đúng, bởi tên họ Ngu đó cũng không muốn hòa ly mà. Trước mặt mọi người, hai người luôn lạnh nhạt với nhau, giả vờ mình đang sống tại phủ công chúa, phò mã sẽ chỉ “thỉnh thoảng” về Ngu gia ở mà thôi.

Chẳng lẽ các trưởng bối của Ngu gia đã phát hiện ra mọi chuyện rồi?

Trần thái phi vội nói: “Thứ nữ mưu hại con đã nhận tội rồi. Nàng ta có thai, là con của Ngu Nhị. Cô ta nói Ngu Nhị hứa hẹn sẽ hòa ly với con và cưới nàng ta, kết quả là bụng đã ba tháng mà họ Ngu kia lại không chịu trách nhiệm, nên nàng ta cùng đường bí lối mới muốn trừ khử con.”

Trường Lạc sững sờ.

Trần thái phi cảm khái: “Lúc trước ta cảm thấy Bệ hạ không thích con, nào ngờ hắn lại đứng về phía con, hạ chỉ tại chỗ cho hai đứa hòa ly. Sau đó, hắn cho người đánh gãy chân Ngu Nhị rồi ném ra khỏi kinh thành, còn hạ chỉ không cho phép gã trở về.”

“Còn Sở thế tử nữa, qua vài ngày tới, con nhớ đi tạ ơn người ta đàng hoàng đấy.”

*

Vì cảm tạ Sở thế tử, Trường Lạc đặc biệt chuẩn bị hậu lễ.

Cuối cùng, hai người đã gặp nhau tại Sở gia. Nhớ tới cảnh tượng rơi xuống nước, Trường Lạc luôn cảm thấy là lạ, rất không được tự nhiên.

Thiếu niên trước mặt có đôi đồng tử màu đen sáng trong, khuôn mặt tuấn tú, trông có vẻ nhỏ hơn nàng vài tuổi.

Trường Lạc nghĩ thiếu niên này hẳn rất ngốc, nghe tỳ nữ nói lúc ấy cậu chạy đến đầu tiên, sau đó thị vệ mới theo đến. Nhưng không chần chừ một giây, cậu lập tức nhảy xuống nước.

Nước sông mùa đông lạnh cóng nhường ấy, sao cậu lại dám nhảy xuống đó chứ. May thay, cậu không sao, đây không phải là đệ đệ ruột của Hoàng tẩu sao, nếu không sau này nàng sẽ không còn mặt mũi nào gặp Hoàng tẩu nữa.

Tâm trạng của thiếu niên trông có vẻ rất tốt, không biết cậu đang vui về chuyện gì.

Sau khi cảm ơn Sở thế tử, Trường Lạc lại vào cung để tạ ơn Hoàng tẩu làm chủ cho nàng. Nàng hiểu rõ Hoàng huynh sẽ không nhúng tay vào chuyện của nàng, quá lắm sẽ đợi nàng tỉnh lại rồi hỏi nàng muốn xử trí chuyện phò mã thế nào. Thế nhưng, Hoàng tẩu luôn đối xử rất tốt với nàng.

Trường Lạc tiến cung, vào thẳng cung Hoàng tẩu.

Hoàng tẩu đang bận xử lý sự vụ trong hậu cung, nên nàng ngồi trong khách sảnh uống trà chờ đợi như thường lệ.

Hôm nay, Tư Mã Minh Châu không đi học, nghe nói Trường Lạc cô cô đến, liền vội vàng chạy tới.

Tuy hai người cách nhau hơn mười tuổi nhưng lại có chung sở thích. Nghe Trường Lạc cô cô rơi xuống nước hôn mê, Tư Mã Minh Châu rất lo lắng nên ngày nào cũng cử người đến hỏi thăm.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trường Lạc vội nói mình đã khoẻ rồi, định uống thêm chút trà, lại không ngờ thấy Hoàng tẩu bước ra.

Nàng nhanh chóng hành lễ gặp mặt, nhưng bị Hoàng tẩu giữ lại.

Sở Ngọc Lang kéo nàng, lướt nhìn từ trên xuống dưới, thấy nàng thật sự không sao thì mới yên tâm.

Nàng không bao giờ nghĩ ra được A đệ bắt đầu thích Trường Lạc từ lúc nào.

Nhưng hình như cũng ổn, chỉ có điều hôn nhân đại sự hẳn nên là hai bên tình nguyện.

Còn phải quan sát nhiều.

Trường Lạc luôn cảm thấy hôm nay Hoàng tẩu có vẻ nhiệt tình quá mức.

Nàng hơi hoảng.

*

Mẫu phi lại muốn nghị thân cho nàng. Trường Lạc biết chạy trời không khỏi nắng.

Nhưng lần này lại có phần đặc biệt hơn, mẫu phi bắt đầu thăm dò nàng xem liệu nàng đã mến mộ ai chưa.

Trường Lạc cảm thấy mẫu thân nghĩ quá nhiều rồi. Nàng có thể mến mộ ai được chứ? Nghĩ vậy, nàng lại bất giác nhớ lại, sau đó khuôn mặt Sở thế tử lập tức hiển hiện trong đầu.

Nàng im lặng một lát, cảm thấy mình quá vô liêm sỉ rồi. Sở thế tử là thiếu niên lang mới gần mười bảy, lại là thế tử của phủ Quốc công và là đệ đệ ruột của Hoàng tẩu. Nàng đã sắp qua lần đò thứ hai, tuy chỉ thành thân với Ngu gia kia về mặt hình thức, nhưng năm nay nàng đã hơn hai mươi rồi, sao lại dám động tay vào thiếu niên lang người ta chứ?!

Không khỏi nhớ tới ngày rơi xuống nước ấy, được cậu ôm vào lòng.

Xuỳ, không thể nghĩ tiếp nữa.

Mẫu phi nhìn nét mặt nàng, chợt tỏ vẻ đã hiểu, bèn vỗ lên tay nàng: “Chẳng lẽ con thầm mến mộ Sở thế tử? Vậy mẫu hậu sẽ đi nói với nương nương.”

Không phải, nàng không có! Sao có thể thấy được điều này chứ?

Nàng vừa định từ chối, thì bỗng nghe tỳ nữ đến báo rằng Sở thế tử lại đưa một thùng cá chép tươi tới.

Sao Sở thế tử này cứ vài ba ngày lại tới tặng quà vậy chứ? Với lại, có ai tặng cả một thùng cá chép đâu, cá này lại không phải để ăn.

Nàng bảo người mang cá chép tới, đang vào đông nên cá chép đều được nuôi dưỡng trong bể tránh bị chết cóng. Không biết những con cá chép này của cậu từ đâu đến nữa.

Đến khi tỳ nữ bưng cá chép lên, nàng nhìn những con cá chép được thả vào hồ cá, không khỏi cảm thấy sao những con cá chép này lại trông quen mắt đến vậy, giống hệt những con ở Đông Cung của Hoàng huynh từng bị nàng gieo hoạ.

Sau khi Hoàng huynh kế vị, số cá còn lại không bị đổi chỗ. Hơn nữa, hiện tại Đông cung hình như là nơi cháu nàng đang ở, vậy những con cá chép này sẽ không phải do cậu lừa lấy từ chỗ đứa cháu đó của nàng đấy chứ?

Trong khi đang loay hoay nghiên cứu về đàn cá chép, Trường Lạc không biết mẫu phi mình đang thỏa mãn tự tưởng tượng.

Khi nàng xem hết cá chép thì hôn sự đã được mẫu phi quyết định xong xuôi rồi.

Chẳng bao lâu sau, thánh chỉ tứ hôn đã đến.

Trường Lạc hoang mang không thôi, tự hỏi sao chuyện tốt thế này lại có thể xảy đến với mình chứ.

Sau khi cưới, Trường Lạc vẫn bị kẹt trong hiện thực hư ảo này.

Hai người cùng đi xe đến Thanh Vân quan trả lễ, dâng hương, cắm lên bàn thờ. Khói xanh lượn lờ bay mãi.

Sao lại thành thân với cậu chứ, trong xe ngựa Trường Lạc phồng má nhìn cậu.

Trong mắt Sở Trĩ nhuốm ý cười, cậu giơ tay phủi lá rơi trên vai người bên cạnh.

Có một vài mối nhân duyên, thật sự chỉ do thiên định thế thôi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv