Thuý Vi Uyển, nơi đây là viện của Nguỵ Văn An, nhưng lại không phải là nơi Vương phi của phủ Thịnh vương nên ở cũng như là chủ viện nơi mà chủ mẫu nên ở, bởi vì một ngày trước khi Nguỵ Văn An gả tới đã xảy ra vài vụ án mạng nên Thịnh vương lấy lý do điềm xấu khoá chỗ đó lại.
Nguỵ Văn An ngồi trước bàn trang điểm, vừa nhìn gương mặt trong gương đồng vừa cười lạnh.
Vài tỳ nữ thiếp thân sợ hãi đứng một bên không dám thở mạnh. Từ nhỏ họ đã đi theo tiểu thư nên biết rõ tính nết của tiểu thư.
“Các ngươi nói xem tiện nhân kia có đẹp như bản phi không?”
Trong chiếc gương đồng khắc hoa được khảm hồng ngọc là nữ tử đeo trâm vàng, trang điểm tinh xảo, đôi mắt quyến rũ với một nốt ruồi lệ trên khoé mắt, nhưng đôi mắt lạnh lùng và tàn nhẫn khiến người ta phải rùng mình.
“Đẹp ạ, Vương phi tất nhiên là đẹp nhất.” Nhóm tỳ nữ nơm nớp lo sợ, giọng run run cố gắng nói ra đáp án khẳng định.
Nguỵ Văn An ha ha cười khẩy, mạnh tay bẻ gãy một chiếc kẹp tóc hoa mẫu đơn chạm khắc bằng ngọc trắng, khiến cây trâm đó lập tức cắt xước lòng bàn tay nàng ta. Dòng máu đỏ tươi chảy xuống nhưng nàng ta dường như chẳng cảm thấy đau.
“Chỉ là một Trắc phi mà cũng dám vu khống bản phi, không phải nàng ta nói bản phi hại nàng ta mất con sao, vậy thì được...”
Nếu vậy, nàng ta sẽ khiến ả chết thân bại danh liệt.
Đúng vào lúc này, tỳ nữ bên ngoài cung kính nói: “Bẩm Vương phi, Điện hạ tới.”
“Biết rồi.” Nguỵ Văn An giấu đi vẻ mặt vặn vẹo kia, cố gắng tỏ ra đoan trang.
Nàng là Vương phi, là Quận chúa, là Hoàng hậu tương lai, sao có thể so với những thứ đồ chơi dùng sắc mê hoặc người chứ.
“Trang điểm cho bản phi.”
Mới rồi ở chính đường nàng ta hơi thất thố, đã giận dữ bỏ về khiến búi tóc lỏng lẻo.
“Vâng, Vương phi.” Nhóm tỳ nữ cung kính hành lễ, bước đến chải đầu búi tóc.
Tư Mã Huân đến rất nhanh, Nguỵ Văn An mới vừa sửa soạn xong đã nghe tỳ nữ bên ngoài cung kính hành lễ thỉnh an. Nàng ta ngẩng đầu lập tức thấy Tư Mã Huân đang đẩy cửa vào.
“Tham kiến Điện hạ.” Nguỵ Văn An hành lễ cực kỳ cứng nhắc. Từ nhỏ đến lớn, nàng ta chưa từng chịu ấm ức như vậy. Cho dù có hạ nhân bàn tán về mình, nàng ta giết được sẽ giết, chưa bao giờ phải chịu uất ức thế này.
“Ra ngoài!” Tư Mã Huân lạnh lùng nhìn đám tỳ nữ trong phòng, toàn thân toả ra sát khí khiến người ta run rẩy. Nhóm tỳ nữ vội vàng liên tục cáo lui.
“Điện hạ muốn làm gì?” Cười một cách cứng rắn và lạnh lẽo, Nguỵ Văn An nhìn hắn ta bằng ánh mắt châm chọc.
Tư Mã Huân đứng trước mặt, từ trên cao nhìn xuống nàng ta: “Nguỵ Văn An, bản vương đã nói ta không có tình nghĩa với nàng, do nàng khăng khăng đòi gả tới.”
Chính vì nữ nhân này, nếu không phải vì nàng ta dây dưa thì hắn sẽ không đến nỗi bị ép buộc kéo vào mối hôn sự này.
“Điện hạ đừng quên giao hẹn giữa chàng và phụ thân ta.” Nguỵ Văn An đứng trước mặt hắn không hề thế yếu, cười lạnh nhắc nhở hắn. . truyen bjyx
“Bản vương biết nàng muốn gì, Nguỵ Văn An, từ trước đến nay chẳng phải nàng thích vinh hoa phú quý sao?”
Tư Mã Huân lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế khắc hoa bằng gỗ lê bên cạnh, khuỷu tay chống lên bàn, bóp chặt cái chăn:
“Bản vương có thể cho nàng thứ nàng muốn, bây giờ nàng còn muốn thế nào nữa?”
Nguỵ Văn An không có lựa chọn khác, cuộc hôn nhân này ngay từ đầu đã là giao dịch. Trấn Vũ hầu cho hắn binh lực, trợ giúp hắn leo lên hoàng vị, còn hắn hứa sẽ cho Ngụy gia vị trí Hoàng hậu.
Lại vừa vặn, với tính cách hư vinh, Nguỵ Văn An cũng muốn vị trí Hoàng hậu.
Bây giờ đã đến nước này, Tư Mã Huân không cần miễn cưỡng tỏ vẻ nhã nhặn nữa. Nếu Nguỵ Văn An muốn làm Hoàng hậu thì chỉ có thể đứng sau lưng hắn và làm một Vương phi hiền lương thục đức mà thôi.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Thế lực của Liễu gia trong triều tính ra không thể khinh thường nhưng bọn họ lại luôn đứng ở thế trung lập, Tư Mã Huân biết Trắc phi đang làm bộ làm tịch nhưng Liễu gia vẫn chưa về phe hắn, chưa ở vào thế có thể hỗ trợ hắn. Vậy hắn buộc phải ẩn giấu, giả vờ như cực kỳ sủng ái ả.
“Vậy nếu ta muốn một đứa con thì sao?” Nguỵ Văn An ngẩng mặt, tới gần hắn ta.
Tư Mã Huân đưa tay nắm cằm nàng ta rồi thốt ra một câu: “Ngươi thật là tiện.”
Nguỵ Văn An đau nhói bởi ánh mắt kia. Từ nhỏ nàng ta đã là người kiêu ngạo nhất, nàng ta là Quận chúa, còn mẫu thân nàng ta lại Công chúa tôn quý nhất, vì vậy phu quân của nàng ta tất nhiên phải đứng trên vạn người và hết lòng tôn trọng cũng như sủng ái nàng ta. Như phụ thân đối đãi với mẫu thân, chứ không phải là bộ dạng khinh rẻ như hiện tại.
“Muốn con à, được thôi.” Đôi mắt đen như mực của Tư Mã Huân nhìn nàng ta một cách mỉa mai.
“Sau này đừng cố tình gây sự nhằm vào thiếp thất nữa đấy. Nếu đã muốn làm Hoàng hậu, vậy an phận đi, trước tiên phải làm Vương phi hiền đức, giúp bản vương nghĩ xem nên làm thế nào mới có thể lôi kéo thế lực từng thế gia.”
Nhìn sự chán ghét không hề che giấu trong mắt Tư Mã Huân, Nguỵ Văn An thầm cười mỉa, đợi nàng ta sinh trưởng tử rồi hắn nghĩ hắn còn có thể nói chuyện thế này với nàng ta sao?
Hôm nay trời đẹp, mấy tỳ nữ mặc áo lam đi ngang qua tường viện khắc hoa, mỗi người cầm một chiếc giỏ trên tay, phải đi một quãng đường dài nên khó tránh khỏi vừa đi vừa trò chuyện.
Tỳ nữ A hỏi: “Vương phi chúng ta bị oan uổng hả?”
“Chưa chắc đâu, nhìn liễu Trắc phi không giống giả bộ.” Tỳ nữ B do dự nói: “Còn nữa, ai lại tự lấy con của mình ra đi vu oan cho người khác chứ.”
“Ngươi…”
“Thái tử điện hạ đối xử rất tốt với Thái tử phi nương nương, trong Đông Cung chẳng thấy một thiếp thất nào đấy.”
“Nghe nói, hôm qua Thái tử điện hạ còn đưa Thái tử phi ra khỏi thành giải sầu mà, chắc sợ một mình Thái tử phi trong Đông Cung sẽ buồn bực đó.”
“Nhìn lại Điện hạ của chúng ta đi, ầy...”
“Cũng không thể nói vậy, lúc còn khuê các Thái tử phi nương nương có tiếng là mỹ nhân, xuất thân thế gia đường đường chính chính, sao có thể so với Quận chúa do Công chúa thu dưỡng được, chưa kể đến dung mạo và phong thái kia...”
Nguỵ Văn An đang tản bộ trong sân, đến tường viện khắc hoa thì nghe thấy cuộc bàn tán này.
Tay nắm chặt bụi cây xanh um tươi tốt trên tường, bóp nát lá cây vừa mới mọc lông tơ.
“Người đâu, mang mấy tiện tỳ kia tới cho bản phi, cắt lưỡi chúng đi!”
Thật to gan, từ khi nàng ta giết hết những kẻ thích buôn chuyện trong Hầu phủ thì không còn ai dám chỉ trỏ sau lưng nàng ta nữa rồi.
Nhóm tỳ nữ đi theo sau nàng ta sợ đến mức mặt cắt không còn giọt máu, vội vã quỳ xuống: “Vương phi xin hãy nghĩ lại đi ạ, nơi đây không phải Hầu phủ đâu.”
Những tỳ nữ kia cũng không phải tỳ nữ của Hầu phủ.
“Thì sao, chẳng lẽ bản phi không có tư cách xử trí tỳ nữ à?” Sắc mặt Nguỵ Văn An âm u lạnh lẽo.
Nhóm tỳ nữ quỳ dưới đất run lẩy bẩy chẳng dám đáp lời.
Nhưng không nên xử trí tỳ nữ tàn nhẫn như thế, nếu bị Điện hạ biết được thì chắc hẳn sẽ cảm thấy tiểu thư quá ác độc.
“Giỏi, phản rồi phản rồi! Thậm chí không thèm nghe mệnh lệnh của bản phi, vì sau lưng có chủ tử nên cảm thấy bản phi không làm gì được ngươi hả?”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Nguỵ Văn An tức giận tiện tay kéo một nhánh cây xuống quất vào những người kia.
Nhóm tỳ nữ run rẩy, quỳ phục xuống đất, cung kính nói: “Nương nương thứ tội, tỳ nữ sẽ đi ngay.”
Sau khi trở về, Tư Mã Huân nghe kể lại thì chỉ cười một tiếng.
Hắn đã sớm biết bộ mặt thật của Nguỵ Văn An nên đương nhiên chẳng lấy làm kinh ngạc.
Tư Mã Huân ngồi tựa trên ghế mây, tiện tay cầm một quyển sách lên: “Mặc kệ nàng ta đi, chỉ cần không gây chuyện với các thiếp thất khác thì nàng ta làm gì cũng được.”
Gã sai vặt cáo trạng vốn cho rằng có thể kiếm được một khoản ban thưởng, nhưng không ngờ Điện hạ chẳng màng quan tâm chuyện này.
Thêm một ngày lại trôi qua, sau mấy trận mưa thu liên miên không ngớt, thời tiết lập tức chuyển lạnh.
Trước đó vài ngày Sở Ngọc Lang bị cảm, bây giờ chỉ toàn ho sặc sụa.
Ngày hôm đó, Sở Ngọc Lang lại tựa trên giường mỹ nhân đánh cờ với Lâm Bán Hạ. Nàng một tay chống thái dương, một tay bóp viên ngọc trắng, chờ đối phương hạ cờ.
Ngoài cửa sổ, ve mùa thu đang kêu lên những tiếng thê lương cuối cùng, những chiếc lá hoè già đã úa vàng rồi rơi xuống từng chiếc một.
Một cơn gió mát thổi tới, Sở Ngọc Lang cảm thấy cổ họng lại ngứa. Nàng lập tức dùng khăn che môi lại, kịch liệt ho khan.
Thấy thế, Lâm Bán Hạ dừng lại, muốn bắt mạch cho nàng.
Sở Ngọc Lang lại từ chối không chút nghĩ ngợi. Nàng để cờ xuống, nói: “Không cần bắt mạch đâu, chỉ bị cảm lạnh thôi, không có chuyện lớn gì cả.”
Sao có thể không phải chuyện lớn chứ, Lâm Bán Hạ nhìn dáng vẻ của nàng mà lòng nóng như lửa đốt. Vào ban ngày, nàng ấy vờ như hoàn toàn không biết, chỉ nói chuyện phiếm đánh cờ với nàng nhưng trong đêm lại là chong đèn lật xem sách thuốc.
Ưu tư hại thân, Lâm Bán Hạ không thể báo cho nàng biết bệnh tình, nếu không với tính tình của nương nương, tất nhiên sẽ càng lo lắng và ưu tư hơn.
Sở Ngọc Lang vừa đánh cờ vừa suy nghĩ mình phải làm sao để phụ thân hoàn toàn đứng về phe Thái tử.
Cho dù Sở Ngọc Lang không yên lòng, Lâm Bán Hạ cũng phải thử.
Sắc trời dần dần tối xuống, Lâm Bán Hạ biết được lúc này Điện hạ sắp về nên đứng lên cáo từ.
Sở Ngọc Lang vốn định ra ngoài đi dạo như mọi ngày nhưng không ngờ vừa đứng lên đã nghiêng ngả suýt nữa té xuống đất, may thay được Trường Dung đỡ kịp.
Trường Dung lo lắng: “Nương nương, ngài sao rồi?”
“Đi gửi thư hỏi Mạnh đại phu, thuốc này có tác dụng phụ khác không?” Sở Ngọc Lang day thái dương, lại ngồi xuống giường mỹ nhân.
“Nương nương còn cảm thấy chỗ nào khó chịu không?” Trường Dung hỏi.
“Chỉ hơi choáng đầu thôi, chắc không phải chuyện gì lớn đâu.” Sở Ngọc Lang nói: “Ngươi đi gửi thư hỏi thăm là được.”
Lúc này, Trường Dung mới đồng ý, căn dặn hai câu rồi mới đi xuống.
Thấy dáng vẻ lần này của tiểu thư nhà mình, lòng Tô Chỉ cực kỳ chua xót, bèn nhanh chóng dâng trà nóng lên: “Nương nương, uống chút nước đi, hôm nay khô hanh, cần phải uống nước ạ.”
Sở Ngọc Lang nhận lấy, nhẹ nhàng nhấp một miếng rồi lại để xuống. Nhưng vẫn chưa xong, gió lạnh bên ngoài thổi qua khiến nàng lại phải nắm chặt khăn tay.
Trên thực tế, cơn ho này là một triệu chứng khác. Sở Ngọc Lang cảm thấy gần đây mình thèm ngủ quá mức, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy chân tay bủn rủn, trước mắt tối sầm.
Đây chỉ là những bệnh vặt không gây trở ngại, thuốc của Mạnh phủ ý rất tài tình có thể điều trị sức khỏe khá nhanh. Không biết ngoài mạch tượng ra thì còn tác dụng phụ nào khác mà hắn chưa nói rõ hay không.