Thời điểm hiện tại khoảng 21h tối, 4 bóng người đang bí mật hành tẩu trên đường. Nhìn thấy Lạc Giai khuôn mặt trầm ngâm, Yanda ở 1 bên chợt hỏi:
“Bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Lạc Giai quay lại nhìn nàng, miệng nhếch lên:
“Có tiền trong tay đương nhiên là tìm một chỗ cơm ngon rượu say rồi.”
Yanda chợt ngạc nhiên há miệng, khuôn mặt trợn má nói:
“Anh điên rồi sao, bây giờ tình huống này lại nghĩ đến chuyện ăn uống.”
Lạc Giai chợt cười lên ha há, khuôn mặt làm ra vẻ thần bí nói:
“Rồi ngươi sẽ hiểu.”
Một lúc sau tại 1 quán bar nhỏ mang tên “Cực Ngon”. 4 người Lạc Giai đang ngồi bên trong 1 góc vắng vẻ. Nhìn thấy Lạc Giai đang vô cùng vui vẻ chọn lựa một ít món ăn và nước uống, ở một bên Yanda khuôn mặt trứng ngỗng đang phồng mang trợn má khó chịu, còn 2 người Sayo thì khuôn mặt có chút ủ dột, vẫn còn bóng ma tâm lý.
Lạc Giai thì xem như không có gì, nhanh chóng ăn nhanh đồ ăn trên bàn như hổ đói. Yanda sau đó cũng có ăn 1 chút, còn 2 người Sayo thì lại không ăn gì. Cơm nước no nê.
Nhìn đến 3 người người trước mặt mình, 1 người xém trở thành nô lệ, 2 người xém bị lừa giết, khẽ thở dài lắc đầu, đội ngũ này không biết là tốt hay xấu đây.
Lạc Giai khống chế giọng chỉ 4 người nghe thấy:
“Kế tiếp chỉ cần lắng nghe ta nói, hoặc gật đầu hoặc lắc đầu.”
3 người liền gật đầu. Lạc Giai vừa xỉa răng vừa bắt đầu nói:
“Thứ nhất, không cần biết quân đội đế đô có điều tra ra hay không, nhưng hiện tại 2 người Sayo, Ieyasu có thể là tội phạm tình nghi. 2 người các ngươi xuất nhập nhà Aria, đã có người chứng kiến, đừng trông chờ vào may mắn. Cũng đừng nghĩ mình là người bị hại, ta chắc chắn quân đội bắt 2 người các ngươi rồi, kết quả sẽ rất tệ”
2 người Sayo nhìn nhau, khuôn mặt có chút thất lạc khẽ gật đầu, Lạc Giai lại nói tiếp:
“Thứ 2 bây giờ chúng ta có 2 sự lựa chọn, 1 là trốn ra khỏi đế đô, 2 là vẫn tiếp tục ở lại lẫn trốn.”
3người liền gật đầu. Lạc Giai liền hỏi: — QUẢNG CÁO —
“Các người nghĩ chúng ta sẽ chọn phương án 1, trốn ra khỏi đế đô.”
Cả 3 nhìn nhau sau đó gật đầu. Liền nhìn Lạc Giai giơ bàn tay lên nói:
“Phương án này nhìn có vẻ an toàn nhưng lại rất tệ, vừa dễ bị lộ khi di chuyển, vừa bất tiện cho việc tạo căn cứ. Chả lẻ lại phải bên ngoài rừng núi kia xây căn cứ sao. Phương án 2 mới là chính xác. Các ngươi có từng nghe câu, nơi nguy hiểm nhất lại là nơi an toàn nhất chưa?”
Cả 3 ngơ ngác lắc đầu. Lạc Giai liền nói, phong thái như 1 thầy giáo chỉ đạo học sinh:
“Kẻ thù đơn giản sẽ nghĩ chúng ta sẽ lẩn trốn ở 1 nơi hoàn toàn xa bọn chúng, đó là lẻ thông thường. Chúng sẽ không nghĩ là kẻ địch của mình lại ở ngay bên cạnh mình, hiểu không?”
3 người trầm ngâm chút sau đó liền gật đầu. Lạc Giai khẽ gật đầu, còn có thể dạy, lại nói tiếp:
“Chúng ta sẽ xây dựng căn cứ ngay chính trong đế đô Zenit này. Nhưng phải hợp thức hóa căn cứ của mình, hiểu không?”
3 người lại nhìn nhau, chợt lắc đầu. Lạc Giai suy nghĩ chút, à bản thân dùng từ hợp thức hóa không thuộc thời đại này. Liền giải thích:
“Chính là tạo ra căn cứ được đế đô này công nhận là tổ chức hợp pháp.”
3 người chợt nhăn mày, nửa hiểu nửa không. Lạc Giai nói tiếp:
“Nói dễ hiểu là ta sẽ tự biến mình thành 1 thương nhân có thân phận ở đế đô, còn các ngươi sẽ lấy thân phận là người làm của ta, đương nhiên 2 người Sayo và Ieyasu phải hóa trang đi, không thể để lộ diện ngoại hình này, trước mắt là Sayo bỏ đi cái nơ bướm và buộc tóc lên, còn Ieyasu bỏ cái khăn trên đầu đi, để tóc bung xõa ra.”
2 người khẽ gật đầu và làm theo. Lạc Giai dựa người vào phía sau, miệng mỉm cười nói:
“Các ngươi nghĩ ta vào nơi này chỉ để ăn thôi sao? Theo kinh nghiệm của ta ở những nơi như vậy thường sẽ có cái mà ta muốn cần.”
Nói rồi ánh mắt hắn khóa chặt 1 người đàn ông trung niên gầy ốm đang ngồi ở 1 góc. Hắn đã quan sát rất rõ người đàn ông kia, gã thường xuyên nhìn quanh quẩn quan sát xung quanh, lại ăn bận có phần che kín góc mặt, dáng người, đeo cả mũ để che đi mái tóc, rõ ràng là có ý muốn che dấu bản thân nhưng qua cách hắn gọi đồ dùng lại rất quen thuộc, đôi tay của hắn hằn lên những dấu vết do các công việc cướp giật, vật lộn, đây là 1 người sống ngoài vòng pháp luật lại vô cùng lõi đời.
Đây là đối tượng mà Lạc Giai cần tiếp xúc. Nhìn thấy gã đàn ông đó đang đi vào nhà vệ sinh. Lạc Giai liền nói Yanda đưa cho hắn 1 bảng tiền mặt, bảng là mệnh giá lớn nhất ở đế quốc này, đủ sức mua cả 1 con heo lớn. Hắn nhanh chóng đi theo phía sau gã đàn ông vào trong nhà vệ sinh. Nhanh chóng đứng vào bồn tiểu bên cạnh gã. Lạc Giai mở miệng nhẹ giọng hỏi:
“Anh bạn, có muốn kiếm ít tiền không, ở đây tôi có 1 bảng, sẽ là của anh, nếu trả lời tôi vài câu hỏi?”
Gã đàn ông bên cạnh chợt giật mình, hắn liền quay sang thái độ hoảng hốt hỏi:
“Mày là ai?”
— QUẢNG CÁO —
Hắn vốn là kẻ trốn chui nhũi ngoài vòng pháp luật, nên luôn sợ hãi đề phòng những người xung quanh.
Lạc Giai liền cười nói:
“Không cần sợ, tôi cũng như anh thôi.”
Nói xong liền móc ra 1 bảng đưa cho gã đàn ông, miệng nói:
“Tôi chỉ cần 1 chút thông tin.”
Gã đàn ông gầy ốm nhìn thấy số tiền, thoáng mừng rỡ. Suy nghĩ 1 chút liền nắm lấy tiền, miệng nói:
“Anh hỏi đi, chỉ cần tôi biết.”
Lạc Giai liền hỏi:
“Tôi muốn biết 1 chỗ uy tín có thể làm giả thân phận, anh biết đấy tôi cũng như anh.”
Gã gầy ốm, trầm ngâm chút sau đó nói:
“Phố Lund, quán Bar “Kẻ tiêu khiển”, tìm Kelvin.”
Gã đàn ông có suy nghĩ vì sợ kẻ này là lực lượng đế đô muốn điều tra thanh trừ, nhưng sau đó nghĩ đến thân phận phía sau của bên kia cũng không sợ quân đội liền nói ra.
Lạc Giai nghe thấy trong lời nói không có ba động dối trá, thoáng an tâm. Lại hỏi tiếp:
“Tôi muốn mua 1 số thông tin, ở đâu có thể cung cấp tốt nhất.”
Gã đàn ông đáp:
“Cũng trong quán Bar đó, chỉ cần anh có đủ tiền.”
Gã đàn ông lúc này chợt nhìn thẳng Lạc Giai, trong ánh mắt có 1 chút tham lam lóe ra.
Lạc Giai nghe vậy, nhẹ cười, sau đó liền nói: — QUẢNG CÁO —
“Nếu tôi là anh còn muốn sống thì bỏ suy nghĩ đó đi. Chúc anh buổi tối vui vẻ.”
Nhanh chóng đi ra khỏi nhà vệ sinh, để lại gã đàn ông có chút bần thần, hoảng hốt. Lạc Giai đương nhiên sẽ không giết 1 người dưới đáy xã hội. Họ phạm pháp nhiều lúc cũng là có nổi khổ riêng.
Thanh toán xong tiền bạc, 4 người nhanh chóng di chuyển đến phố Lund.
Đứng trước quán Bar “kẻ tiêu khiển”, hắn quay lại nói với 2 người Sayo, Ieyasu:
“2 người trước mắt không cần làm thân phận mới. Ở đây chờ ta và Yanda. Canh giữ đồ đạc.”
Hắn không giải thích thêm, nếu cả 2 đổi thân phận bây giờ, sợ là sẽ bị tình nghi khóa chặt. Hắn và Yanda nhanh chóng đi vào trong quán Bar. Đi đến trước quầy Bar, hắn gọi ra 2 ly cock tail, sau đó đẩy nhẹ 1 bảng cho người pha chế miệng nói:
“Tôi muốn tìm Kelvin.”
Nghe thấy lời hắn, người pha chế liền mừng rỡ, ra hiệu chỉ vào 1 căn phòng ở ngay góc quán Bar. Hắn khẽ gật đầu, nhắc nhở Yanda không cần lên tiếng, dắt theo Yanda vào trong.
Bên trong phòng là 1 căn phòng nhỏ tầm 40m2, có đặt 1 chiếc giường và 1 bàn làm việc tiếp khách, giữa phòng có 1 bàn bida tiêu khiển. Đang ngồi trên bàn làm việc tiếp khách là 1 gã đàn ông đeo kính, mang vest đuôi tôm, có ria kẽm, khuôn mặt vô cùng lịch thiệp, hắn mở miệng hỏi:
“Chào ngài, tôi có thể giúp gì cho ngài?”
Lạc Giai liền kẹp tay của Yanda vào khỉu tay của mình trong sự ngỡ ngàng của nàng, nhẹ nhàng dắt nàng bước đến làm động tác bắt tay với Kelvin, miệng nói
“Chào ngài, tôi là Alan, còn đây là vợ tôi gọi là Yanda. Chúng tôi đến đây có việc nhờ ngài giúp đỡ.”
Yanda nghe vậy liện trừng to mắt, khuôn mặt thoáng đỏ lên. Kelvin nghe thấy vậy liền cười đáp:
“Chẳng hay là có chuyện gì?”
Lạc Giai lúc này mới làm khuôn mặt buồn bã, mở miệng nói:
“Tôi vốn xuất thân từ bên kia đại dương, phương đông xa xôi. Vốn đem tài sản qua đây lập nghiệp. Nhưng không may giữa chừng bị tàu đắm, tuy giữ được mạng sống nhưng giấy tờ tùy thân đã bị trôi rớt mất, may mà còn giữ được chút trang sức bán đi mới có thể đến được đế đô. Mục đích của tôi là muốn làm 1 thân phận cho tôi và vợ mình để sinh hoạt ở đế đô này. Mong anh giúp đỡ.”