Đế Cuồng

Chương 380: Đoạt thiên hạ chỉ mình ta là đủ



Với thân thế của Lục Triết, việc gã sở hữu cửu phẩm đan dược chẳng phải là điều gì quá ghê gớm. Nếu gã muốn thì mọi thứ đều sẽ nắm được trong tay, bao gồm quyền lực, tài nguyên, đan dược đỉnh cấp, tất cả mọi thứ trong quốc khố của Bạch tộc, Bạch Hoàng đều cho gã tùy ý sử dụng. Quyền lợi này trong cả Cửu Thiên Cửu Địa chỉ có mình thái tử đương triều là đoạt được, dẫn đến rất nhiều người ganh tỵ.

Nhưng với cá tính của mình, Lục Triết dĩ nhiên không nhận.

Ngay cả y phục mặc trên người gã cũng sẽ chọn loại tầm thường nhất, hoàn toàn không có chút bền bỉ nào trong giao chiến. Dù vậy bộ áo này đã được gã sử dụng ngót nghét mười năm mà không có bất kỳ vết rách nào, ngoài vết sờn và sút chỉ do thời gian tạo thành.

Viên đan dược mà Tiểu Phúc lấy ra vừa rồi là cha gã Lục Thao yêu cầu thư đồng này phải mang theo trong trường hợp Lục Triết trọng thương nặng, phục dụng vào liền có công năng cải tử hoàn sinh. Dù với Lục Triết không hề quý trọng lắm nhưng nếu đưa ra tu luyện giới ở bất kỳ nơi đầu cũng sẽ dẫn đến một tràng chém giết máu tanh mưa máu khủng khiếp. Vì với tu sĩ, ngoài cái chết ra, trên đời làm gì có chuyện nào đáng sợ hơn kia chứ? Bây giờ có thêm một cái mạng hoàn chỉnh để sống tiếp, ai mà không điên cuồng cho được?

Thế mà giờ đây Lục Triết lại đưa viên đan dược này cho một kẻ mới gặp lần đầu tiên, tính cách, thủ đoạn, trí tuệ cũng không quá mức xuất chúng, tất cả chỉ vì ba chữ “Thiên Hạ bang”. Hay nói đúng hơn là vì ba chữ này làm gợi lên một loại hồi ức xa xăm nào đó cho gã, mà mỗi lần chúng lướt qua một cách mông lung trước mắt đều sẽ khiến máu huyết trong người gã sôi sục hẳn lên. Bá đạo thiết huyết cũng vì thế mà lan tràn khắp trời đất, lấn áp hoàn toàn bá đạo tịch mịch đã bị dồn nén trong những năm tháng đơn độc quá lâu.

Sau khi phục hồi lại, Việt Bân chậm rãi đứng lên, toàn bộ thương thế trên người đã biến mất. Hắn nhìn Lục Triết hồi lâu, cuối cùng cất giọng:

- Vì sao lại cứu ta? Một người ngay cả mãnh sư Đạo Đài đỉnh phong gặp còn phải chạy, sao lại hy sinh cửu phẩm đan dược vì cứu một tiểu tu sĩ Hỗn Nguyên cảnh như ta? Mạng ta không đáng giá đến vậy…

- Vì ngươi là tông chủ Thiên Hạ bang…

Lục Triết cười cười, đoạn nói tiếp:

- Mà ta, với tư cách một môn chúng của Thiên Hạ bang, làm sao có thể để tông chủ của mình chết đi được?

- Chuyện này… Đại nhân à, ngài đừng nói đùa chứ…

Doanh Khang lắp bắp, cảm thấy trời đất như xoay cuồng, chẳng hiểu từ đâu lại rơi xuống một cường giả khủng bố muốn đầu nhập vào thế lực yếu đến mức không thể yếu hơn là bọn gã.

Lục Triết lắc đầu:

- Ta không đùa! Ta cứu các ngươi, trong khi đó lại để cho Trần Diễm đi đều là có nguyên nhân. Gác lại những nghi hoặc của các ngươi đi, ta rất ghét phải giải thích với người khác. Các ngươi chỉ cần trả lời một câu hỏi, các ngươi có tự tin trong vòng mười năm xưng bá Di địa hay không?

Sau câu nói của gã, ba người Việt Bân, Doanh Khang, Tào Sâm như chết lặng.

Việt Bân siết chặt nắm đấm, thất bại vừa rồi khiến hắn cảm thấy nghẹn đắng, dù vậy đã rút tỉa ra rất nhiều kinh nghiệm cho gã.

“Thời cơ phải chộp lấy, không thể uổng phí!”

Trực giác cho gã cảm nhận rằng nếu hiện tại không nhanh chóng nói ra quyết định của mình thì đây sẽ là khoảnh khắc khiến gã ân hận nhất cả cuộc đời này.

- Ta tự tin làm được! Có Lục huynh tham gia, mọi việc chắc chắn sẽ thành!

Qua tiếng hô vang “Lục bá vương tới”, Việt Bân liền đoán được chín mười phần nam tử trước mắt họ Lục. Duy chỉ có tên là không tường tận lắm, vì ngay cả đám người Hắc Thủ kia cũng không dám gọi thẳng tục danh của gã. Dù ở phe đối địch nhưng vẫn kính sợ dùng danh xưng bá vương để nhắc đến.

Lục Triết mỉm cười:

- Ta sẽ tham gia, nhưng lại muốn đơn độc tác chiến. Các ngươi sẽ phải tự mình gây dựng thế lực riêng dựa trên căn cơ do ta tạo ra. Mà ta cũng sẽ không bao bọc các ngươi như hiện tại, nói thẳng ra là dù sống hay chết ta cũng sẽ mặc kệ. Sở dĩ ta giữ mạng Trần Diễm và đại quân bộ lạc Viêm Hỏa lại là muốn các ngươi sẽ tự mình giết chúng. Việc này nói ra khá phức tạp, nhưng rồi các ngươi sẽ nhanh chóng hiểu thôi…

Việt Bân hỏi lại:

- Di sản mà huynh nói là gì? Đan dược, công pháp, hay quân đội có sẵn? Chỉ cần có những thứ này, ta nhất định sẽ gây dựng nên một Thiên Hạ bang cực kỳ hùng mạnh, chắc chắn trong vòng ngàn năm có thể trở thành thế lực cự đầu ở Di địa!

- Ta không có những thứ này. Di sản mà ta nói sẽ cho ngươi khá mơ hồ, hiện tại dù nói các ngươi cũng sẽ không tin, còn cho rằng ta không được bình thường…

Cả ba người Việt Bân, Doanh Khang, Tào Sâm đồng thời ôm quyền, cúi đầu kính cẩn:

- Xin đại nhân nói rõ, dù thế nào chúng ta cũng sẽ tin tưởng và nghe lời ngài…

Chỉ thấy Lục Triết xoay người nhìn về nơi chân trời. Tầm mắt gã như bao quát cả giang sơn vạn dặm trước mắt. Theo giọng nói chậm rãi của gã cất lên, cả ba kẻ sau lưng không khỏi khiếp đảm, đồng thời giật mình thảng thốt.

- Di sản của ta dành cho các ngươi chính là Trung Thổ!

Khoảnh khắc hai chữ Trung Thổ vừa dứt, khóe miệng Lục Triết cũng hiện lên nụ cười tự tin khó lòng diễn tả.

Ba kẻ bên cạnh cùng thư đồng nhìn thấy nụ cười này và bóng lưng cao lớn của gã, bỗng nhiên cảm thấy những điều gã nói cũng không hẳn là viễn vông

————————

Năm cấm kỵ thứ nhất, Cách Giới Phàm kiều được nối thông, quần hùng thánh giới đổ bộ xuống Di địa. Mà cùng lúc này cũng đang phát sinh sự kiện quần hùng Di địa đang bày ra một trận đồ ở Tây Thiên để vây giết Kiếp Chủ.

Còn Kiếp Chủ vẫn khó đoán như cũ, không ngừng bí mật di chuyển khắp ngũ châu, mỗi một lần ra tay đều dấy lên gió tanh mưa máu, diệt tông đồ nhân, chưa tới một tuần mà đã có gần mười bốn thế lực cự đầu bị nghịch linh Đào Ngột đạp bằng, nơi đi qua biến thành núi thây biển máu, oán khí bốc lên ngập trời.

Cũng trong một tuần này, ba chữ “Thiên Hạ bang” bỗng nhiên nổi lên như một hiện tượng lạ ở Trung Thổ. Mà vị anh kiệt đi kèm với thế lực mới nổi lên này chẳng ai khác ngoài Bất Bại Tiểu Bá vương Lục Triết. Y một mình đi đến trận doanh của các thế lực đang cát cứ thảo nguyên Trung Thổ mà triển khai giao chiến, đơn độc dùng sức bản thân đả bại họ, cướp lấy đất đai những nơi này biến thành địa bàn cho Thiên Hạ bang.

Phía Nam thảo nguyên Trung Thổ, Lục Triết cưỡi trên hắc mã, sau lưng là thư đồng Tiểu Phúc và Doanh Khang, Tào Sâm theo trợ chiến, đối diện với đại quân đông đến tám ngàn của Hoành Sóc bộ lạc.

Trận đánh này có sự tham gia của cả những tế tủu tu vi Đạo Đài của bọn họ. Dường như bọn họ cũng hiểu rằng nam tử tóc xoăn trước mặt không phải là hạng tu sĩ tầm thường, chỉ một mình gã cũng đủ sức uy hiếp đến tồn vong bộ lạc của họ, vì vậy mới không quản tới quy tắc do Tổ Miếu ban xuống, hiện thân muốn trấn áp gã.

- Các hạ vì sao lại muốn xâm phạm lãnh thổ Hoành Sóc ta?

Đại tế tửu Hoành Sóc bộ lạc ngưng trọng nhìn Lục Triết phía xa.

Lục Triết đáp:

- Cấm kỵ buông xuống, chiến sự phát sinh ở mọi nơi. Ai mà chẳng vùng vẫy hòng tự tìm lấy một đường sinh cơ cho riêng mình. Ở đây cũng vậy, chẳng có vì sao, chỉ có các ngươi có chấp nhận thuần phục hay không mà thôi! Nếu chịu thuần phục thì trở thành một phần tử của Thiên Hạ bang, nghe theo hiệu lệnh của tông chủ Việt Bân. Nếu không chấp nhận, ta liền đánh tan bộ lạc của các ngươi… Đến khi ấy sống hay chết còn phụ thuộc vào bản lĩnh của các ngươi…

- Người trẻ tuổi khẩu khí thật lớn! Chẳng lẽ giới trẻ bây giờ đều ngông cuồng như ngươi hay sao?

Mấy vị tế tửu chống gậy hừ lạnh, tu vi Đạo Đài bùng phát như đang thị uy.

Mà Lục Triết thì vẫn biểu tình như thường, khí tức thể hiện ra ngoài chỉ vỏn vẹn Tiên Thai đại viên mãn. Gã vẫn như cũ không dùng tu vi chân chính đối địch. Với những kẻ thế hệ trước, vốn đã lạc hậu khi đại thế phát sinh, không hề sử dụng được đạo vận thì bọn họ dù cảnh giới có cao hơn cũng yếu ớt vô cùng nếu giao chiến với gã.

Với câu hỏi của mấy vị tế tửu kia, Lục Triết cũng không trả lời qua lại nữa mà thúc ngựa lao thẳng về phía đại quân Hoành Sóc bộ lạc.

- Chuyện này, bá vương, chúng ta giúp gì được cho người?

Doanh Khang lắp bắp từ phía sau hỏi vọng tới.

Lục Triết vẫn không ngoảnh đầu lại, tay cầm cương thúc ngựa phi nhanh hơn, giọng nói trầm trầm vang vọng khắp thảo nguyên bao la:

- Không cần giúp, đoạt thiên hạ chỉ mình ta là đủ! Các ngươi về chuẩn bị tiệc rượu ăn mừng đi, hoặc nếu có thể thì hay đánh cho ta một đoạn trống trận!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv