Điền Quý Hành mang dép lê đi ra ngoài, vì bước đi vội vàng nên tiếng dép lê lẹt xẹt bên trong hành lang cũng rất lớn.
Hứa Diễn Đường đang đứng dưới gốc cây đại thụ ấy đợi anh, cô vừa tạm biệt Đường Phong Nam ở McDonald liền không nhịn được mà tới đây tìm anh.
Điền Quý Hành mặc một chiếc áo thun trắng và quần ngủ màu đen, tóc vẫn còn hơi ẩm ướt, tóc mái trên trán cũng ướt nhỏ từng giọt. Tới đầu cầu thang anh liền đi chậm lại, từ từ bước đến trước mặt cô, đứng cách cô một khoảng.
Vốn dĩ không thể chờ đợi được nhưng vừa nghĩ tới nếu kết quả không phải là như ý anh muốn thì anh vội vàng chạy tới để bị từ chối hay sao?
Hứa Diễn Đường nhìn thấy sự sợ hãi chất chứa trong mắt anh, trái tim vừa chua xót vừa mềm nhũn.
Làm sao có thể lại nỡ làm anh buồn cơ chứ.
Cô bước đến gần anh, gần đến nỗi có thể nhìn rõ trên đỉnh đầu của anh có một nhúm tóc đang vểnh lên.
Anh yên lặng nhìn về phía cô, chờ đợi câu trả lời của cô, hoặc có thể nói là… tuyên án với anh.
Cô hỏi anh: “Cậu tắm rồi à?”
Một câu hỏi không quan trọng.
Ít nhất thì Điền Quý Hành lúc này cảm thấy câu hỏi này chẳng quan trọng chút nào nhưng vẫn trả lời cô: “… Ừ.”
“Ở bên nhau nhé.” Hứa Diễn Đường đột nhiên mở lời, đôi mắt sáng trong nhìn về phía anh.
Thảng thốt và ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ.
Hứa Diễn Đường thấy được những điều này từ trong đôi mắt của anh.
Trái tim của cô cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Cô chợt nhận ra, nếu Điền Quý Hành vui vẻ thì cô cũng sẽ vui vẻ.
Điền Quý Hành không biết nên miêu tả sự mừng rỡ lúc này của mình như thế nào.
Anh không biết dùng câu ‘nhớ mãi không quên, ắt sẽ được đáp lại.’ này để hình dung tình yêu đơn phương tưởng chừng như vô tận của mình có phù hợp hay không nhưng anh rất may mắn.
Tất cả những cảm xúc bất an, chua xót và cô đơn đều biến mất vì bốn chữ này của cô.
Sau khi vui mừng khôn xiết qua đi, trái tim anh được nhấn chìm trong sự ấm áp.
Anh hít một hơi thật dài, một cơn gió thổi tới, sự mát lạnh sau lưng nhắc nhở anh rằng ban nãy anh đã đổ mồ hôi, chảy đầy hết cả tấm lưng.
Hứa Diễn Đường thấy vẻ mặt nhẹ nhõm của anh cũng mỉm cười theo.
Dường như cô không thể lập tức thay đổi thân phận của mình từ bạn bè thành bạn gái ngay được, cô chạm vào cặp sách của mình và nhón chân lên, nhìn thoáng qua căn phòng vẫn còn sáng đèn phòng của anh.
Ánh trăng treo cao trên bầu trời.
Cô khẽ chỉ căn phòng của anh: “Vậy cậu đi lên đi, mình nói xong rồi.”
Chỉ mặc một chiếc áo phông rộng rãi, thân hình vốn đã gầy của Điền Quý Hành trông lại càng gầy hơn dưới ánh đèn đường màu trắng.
“Cậu vẫn chưa về nhà à?” Điền Quý Hành không nhúc nhích mà hỏi.
Hứa Diễn Đường gật đầu rồi nói: “Mình sắp về rồi, cậu cũng mau lên phòng đi.”
“Mình về cùng cậu.” Điền Quý Hành lập tức nói tiếp.
“Không cần đâu.” Hứa Diễn Đường nhỏ giọng từ chối.
“Mình muốn ở cùng cậu thêm một lát.” Điền Quý Hành bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt dịu dàng và giọng nói êm dịu khiến cho Hứa Diễn Đường không cách nào kháng cự lại.
Hứa Diễn Đường gật đầu.
Hai người sánh vai nhau bước đi, khoảng cách giữa bờ vai hai người cũng không xa lắm.
Nhiệt độ đêm mùa hè không cao, nhưng gió thổi lên người có hơi ẩm ướt giống như trái tim của hai người vậy.
Ban đầu Hứa Diễn Đường còn cảm thấy ngại ngùng, đi một hồi cũng không cảm thấy gì nữa.
Bạn bè hay người yêu thì Điền Quý Hành đều là người quan trong nhất trong lòng cô.
Điền Quý Hành trực tiếp đưa cô về tới cửa nhà, cổng nhà mở rộng, ông bà nội vẫn đang xem TV trong phòng khách.
Hứa Diễn Đường tạm biệt anh.
Điền Quý Hành lại không lập tức rời đi, ngón tay để ở bên người nhúc nhích hai cái, anh nhìn cô và hỏi: “Có thể nắm tay một lát không.”
Ban nãy, lúc đi bên cạnh nhau luôn vô tình chạm phải, anh vẫn luôn kiềm chế sự xúc động đến bây giờ, nhưng sắp phải xa nhau thì không thể kìm nén được nữa.
Lỗ tai Hứa Diễn Đường ửng đỏ, nhìn bàn tay còn lớn hơn rất nhiều so với mình rồi chậm rãi đưa tay ra.
Điền Quý Hành lập tức nắm lấy, rất nhỏ cầm lên còn thấy rất mềm mại nữa.
Giống hệt như trong tưởng tượng của anh.
Anh cúi đầu nhìn cô, lỗ tai cô đỏ bừng, không nhịn được mà cong khoé môi.
Anh nói: “Mai gặp nhé.”
Hứa Diễn Đường khẽ nhúc nhích cánh tay, gật đầu.
Điền Quý Hành đi rồi.
Hứa Diễn Đường bước vào nhà, bà nội ló đầu ra nhìn cô hỏi: “Sao hôm nay về muộn thế?”
“Nói chút chuyện với bạn học ạ.”
“Ồ, đó là Tiểu Điền đấy sao?” Bà nội nheo mắt lại nhìn bóng lưng đang rời đi.
Hứa Diễn Đường thoáng sững sờ, ngượng ngùng hỏi: “Bà vẫn nhớ ạ? Hồi lớp 8 bà từng gặp rồi đấy.”
“Nhớ chứ, nghỉ hè năm nào nó cũng tới nhà chúng ta hỏi con có ở đây không. Ngày lễ dịp tết cũng sẽ tới thăm hỏi, rất lễ phép.” Bà nội phe phẩy cây quạt hương bồ nói với Hứa Diễn Đường: “Ngày mai mời thằng bé tới nhà chúng ta chơi đi, lâu lắm rồi bà cũng không trò chuyện với nó.”
Ông nội đang xem hí kịch trên TV cũng ở bên cạnh phụ hoạ.
Năm nào nghỉ hè cũng tới nhà cô sao?
Hầy…
Đúng thật là.
Điền Quý Hành…
Tối nay không biết đây là lần thứ mấy cô cảm thấy áy náy rồi.
Trước khi đi ngủ cô nhận được tin nhắn của Điền Quý Hành ——
【Chúc ngủ ngon.】
Cô trả lời ——
【Chúc ngủ ngon, mình thích cậu lắm.】