Đế Bá

Chương 687: Truyền thuyết lâu đời (1)



- Bên trong là báu vật sao?

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn mộc quan nhỏ to cỡ bàn tay, nếu không phải công tử nhà nàng chú trọng nó thì nói thật là nàng không nhìn ra nó có gì quý giá.

- Báu vật?

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Sợ là báu vật trên đời không cái nào so sánh với nó được. Dây không phải báu vật gì nhưng hơn vô số báu vật trên thế gian. Nếu Tiểu Quỷ không cần gấp thứ gì đó thì ta nghĩ Tiểu Quỷ cũng tiên đưa ra.

Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:

- Công tử quen Tiểu Quỷ?

Thu Dung Vãn Tuyết cảm thấy dù Lý Thất Dạ không quen Tiểu Quỷ thì ít nhất biết rõ lai lịch.

Lý Thất Dạ cười bí hiểm không đáp.

Lý Thất Dạ cười nói:

- Tuy nàng tạm thời không thấy được thứ trong mộc quan nhỏ nhưng ta có thể cho nàng xem đồng quan.

Lý Thất Dạ nói xong lấy đồng quan ra.

Đồng quan rất to va nặng. Lý Thất Dạ đẩy nắp đồng quan, bên trong chứa cửa đồng. Năm cánh cửa chồng lên nhau đặt trong đồng quan.

Năm cánh cửa kích cỡ y như nhau, khi xếp hàng loạt thì là cái cửa to.

Đây là cửa đồng, ít ra mỗi cánh cửa trông như đúc bằng đồng, kiểu dáng trông như nhau nhưng đạo văn khắc trên cửa có đồ án khác biệt.

Mỗi cánh cửa đồng khắc đồ án khác nhau, nhiều đạo văn quay quanh đồ án, mỗi cánh cửa có đạo văn và đồ án khác nhau.

Thu Dung Vãn Tuyết hoàn toàn không hiểu những đồ án, đạo văn có ý nghĩa gì. Thu Dung Vãn Tuyết nhìn lâu thấy hoa mắt, như thể năm cánh cửa đồng mở ra một môn hộ cổ xưa, hút linh hồn nàng vào.

Khi Thu Dung Vãn Tuyết cảm thấy linh hồn sắp thoát xác thì Lý Thất Dạ che mắt nàng lại, thì thầm bên tai:

- Đừng xem quá lâu.

Thanh âm của Lý Thất Dạ như sấm giữa đồng bằng đánh thức Thu Dung Vãn Tuyết, nàng rùng mình, linh hồn trở về cơ thể. Thu Dung Vãn Tuyết tỉnh táo lại, mềm nhũn tựa vào ngực Lý Thất Dạ.

Thu Dung Vãn Tuyết khó khăn lấy lại tinh thần, nàng it sâu.

Thu Dung Vãn Tuyết hoảng hốt hỏi:

- Đây . . . Đây rốt cuộc là bảo khí gì?

Lý Thất Dạ cười nói:

- Nói đúng ra nó không phải bảo khí, nàng cũng có thể cho rằng nó là đạo ngoại kỳ bảo.

Thu Dung Vãn Tuyết nhớ đến cảm giác linh hồn lìa xác, lòng rất sợ hãi.

Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:

- Uy lực của bảo này như thế nào? Có bằng tiên đế bảo khí hay tiên đế chân khí không?

Lý Thất Dạ cười cười:

- Cái này thì . . .

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

- Khó thể so sánh, phải xem tình huống. Nếu dùng đúng chỗ, có thể nói vô địch. Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, nó từng phong một giới. Dĩ nhiên muốn phát huy uy lực chung cực của nó không dễ, không phải ai cũng làm được.

Thu Dung Vãn Tuyết rung động hỏi:

- Báu vật này là tiên đế để lại sao?

Từng phong một giới, báu vật như vậy đáng sợ, vô địch biết bao, có thể so sánh với tiên đế chân khí.

- Không.

Lý Thất Dạ lắc đầu, nói:

- Vật này không phải tiên đế để lại, ít ra trên đời không ai biết người nào để lại Phong Thiên Ngũ Đạo Môn. Lai lịch thì có thể ngược dòng về thời đại xưa rất xưa, ít nhất cỡ thời đại thần thoại hay càng xưa hơn.

- Không thể nào!

Thu Dung Vãn Tuyết biến sắc mặt nói:

- Thời đại thần thoại chỉ là truyền thuyết, không phải thật. Trên đời sao có thời đại nào càng xa xôi hơn cả thời đại thần thoại?

Người trong cửu giới cho rằng có bốn thời đại, xếp thứ tự thời gian là thời đại hoang mãng, khai quang, cổ minh, chư đế.

Thời đại chư đế kéo dài mãi dến bây giờ, có người xác định thời đại chư đế là Lăng Không tiên đế. Lý do đơn giản, vì trận chiến giữa Hắc Long Vương và Lăng Không tiên đế. Hắc Long Vương xé rách thiên mệnh làm cửu giới vào thời đại đạo khó, nhưng có người cho rằng đến bây giờ thời đại chư đế vẫn đang tiếp tục. Thời đại đạo khó quá ngắn, không thể tính là một thời đại.

Có ghi chép hoàn chỉnh tức thời đại chư đế, thời đại cổ minh vẫn còn ghi chép và khá hoàn chỉnh, tuy nhiên thời đại này có khiếm khuyết. Một vài chuyện xảy ra trong thời đại cổ minh mãi mãi là bí mật không ai biết.

Đến thời đại khai hoang ghi chép đã thưa thớt. Thời đại khai hoang là các tộc cửu giới đặt nền móng, các tiên hiền chọn đất cắm dùi. Như nhân tộc có khởi nguồn nhân hoàng giới hay không rất khó nói, nhưng có điều chắc chắn rằng từ thời đại khai hoang nhân tộc đã cắm rễ tại nhân hoàng giới, từ nay nhân hoàng giới là tổ địa của nhân tộc.

Thời đại hoang mãng xa xôi hơn rất khó ngược dòng, trong thời đại này các tộc cửu giới khá yếu, ghi chép về thời đại này chỉ có vài câu ít ỏi.

Trong cửu giới có nhiều người cho rằng thời đại hoang mãng là thời đại cổ xưa nhất.

Còn một thời đại nữa, thời đại trước cả thời đại hoang mãng. Thời đại này gọi là thời đại thần thoại. Đã không có ghi chép về thời đại này, chỉ lưu trữ một số thần thoại khiếm khuyết. Hậu nhân không thể xác định thời đại thần thoại có tồn tại không, nhiều người cho rằng thời đại thần thoại không tồn tại, chỉ là truyền thuyết.

Giờ Lý Thất Dạ nói có thời đại càng cổ xa xưa hơn cả thời đại thần thoại hỏi sao không khiến Thu Dung Vãn Tuyết rung động? Thời đại thần thoại chỉ còn lại truyền thuyết, nếu có thời đại xa xưa hơn thì thuộc về thời đại gì?

- Đúng là có.

Lý Thất Dạ thản nhiên nói:

- Nhưng có một số việc không thể ngược dòng, quá cổ xưa, đã quá lâu, vài thứ thành thần thoại, truyền thuyết. Nhưng miễn là nàng có đủ thời gian, đủ kiên nhẫn sẽ phát hiện dấu vết thời đại xa xưa để lại, dù dấu vết những thời đại đó sắp biến mất.

Thu Dung Vãn Tuyết ngây ngẩn. Thời đại thần thoại đã rất xa xưa, nếu có thời đại càng xưa hơn cả thời đại thần thoại, nàng rất khó tin.

Thu Dung Vãn Tuyết hỏi:

- Đó là thời đại như thế nào?

Lý Thất Dạ mỉm cười nói:

- Không ai biết.

Có vài thứ Lý Thất Dạ biết, có vài thứ hắn không dám khẳng định, nếu như có thể được thứ giống Cửu Đại Thiên Bảo thì hắn có thể gỡ một số bí mật vạn cổ không người biết.

Lý Thất Dạ vuốt ve cửa đồng. Đạo văn như sống lại, tựa các con cá bơi trong sông. Bàn tay Lý Thất Dạ vuốt ve đến đâu là ánh sáng đồng mờ nhạt lóe lên như thể hắn đang triệu hoán báu vật này.

Lý Thất Dạ cảm thán rằng:

- Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, xem ra Tiểu Quỷ cần gấp vài thứ, nếu không đã chẳng lấy thứ như vậy để giao dịch.

Thu Dung Vãn Tuyết nhìn đạo văn gợn sóng, nàng chỉ liếc mắt một cái, không dám xem lâu. Thứ này quá đáng sợ, hút hồn người.

Lý Thất Dạ nhìn Phong Thiên Ngũ Đạo Môn thật lâu, lắc đầu.

Thu Dung Vãn Tuyết không dám nhìn Phong Thiên Ngũ Đạo Môn, nàng khép mắt lại, bên tai nghe giọng Lý Thất Dạ bông đùa:

- Tộc trưởng đại nhân thân mến, tối nay có muốn ngủ chung chăn với ta không?

Thu Dung Vãn Tuyết giật nảy mình, mở mắt ra. Khuôn mặt Lý Thất Dạ gần trong gang tấc. Thu Dung Vãn Tuyết cứng người, vì nàng chợt nhận ra mình còn nằm trong ngực Lý Thất Dạ. Vừa rồi Thu Dung Vãn Tuyết sợ chết khiếp nên quên đã gục trong ngực Lý Thất Dạ.

Tư thế của hai người cực kỳ thân mật, không khí mập mờ. Cơ thể Lý Thất Dạ và Thu Dung Vãn Tuyết dán sát nhau.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv