Đang ở lúc Lý Thất Dạ khôngnhanh không chậm mà dọc theo đại giang một đường xuôi nam, trên đỉnh đầu đột nhiên truyền đến một trận thanh âm oanh long, Lý Thất Dạ ngẩng đầunhìn lên, đó cư nhiên là một chiếc cự thuyền đang phi hành trên bầutrời, cũng là đi về phía nam!
Đối với chuyện như vậy Lý Thất Dạ cũng không thấy kỳ quái, cũng không để ở trong lòng, mà cự thuyền cũng là phá toái hư không hướng về phía nambay đi, nhưng mà chiếc cự thuyền này còn bay đi không xa liền bay ngượctrở về, dừng ở trên đầu Lý Thất Dạ, từ từ trầm xuống.
- Ngươi đi đâu?
Vào lúc này trên mép thuyền có một nữ tử đang đứng, nói với Lý Thất Dạ.
Đột nhiên bị một nữ hài tử đến gần, Lý Thất Dạ không khỏi hơi kỳ quái,dĩ nhiên hắn vẫn không đến mức tự luyện cho mình là đẹp trai khiến chonữ hài tử tiến đến gần.
- Ta?
Lý Thất Dạ cũng không khỏi chỉ vào mũi mình một cái, sau đó nói:
- Đi Thiên Quần đảo!
- Lên đi!
Nữ hài tử nói:
- Chúng ta cũng đi Thiên Quần đảo, mang ngươi đi theo một đoạn đường.
Lần đầu tiên được người mang theo một đoạn đường, Lý Thất Dạ cũng khôngkhỏi cảm thấy thú vị, cười cười, nhảy lên chiếc cự thuyền này. Sau khiLý Thất Dạ nhảy lên thuyền, cự thuyền oanh long một trận, hướng về phíanam bay đi.
Thời điểm Lý Thất Dạ đứng ở trên thuyền mới phát hiện, trên cự thuyềnsớm đã ngồi hơn mười vị tu sĩ, có già có trẻ, trang phục thuần một màusắc, vừa nhìn liền biết là xuất ra từ một môn phái.
Sau khi Lý Thất Dạ lên thuyền, tu sĩ trên thuyền là thân mật gật đầu đối với Lý Thất Dạ, lấy đó làm chào hỏi.
Mà nữ hải tử gọi Lý Thất Dạ đi lên nói:
- Tùy tiện tìm một chỗ ngồi, Thiên Quần đảo đã rất gần, trong nháy mắt liền đến.
Lý Thất Dạ ngồi xuống, không khỏi đánh giá nữ hài tử trước mắt này. Nữhài tử trước mắt chính là hơi hai mươi, là đang thanh xuân, xinh đẹpđộng lòng người.
Lý Thất Dạ gặp qua mỹ nữ nhiều lắm, thậm chí có thể nói là tính ra cũngđếm không hết, nhưng mà nữ hài tử trước mắt vẫn là để cho người ta haimắt tỏa sáng.
Nữ tử trước mắt một đầu tóc ngắn, phủ đến bên tai, một đầu tóc ngắn nhưvậy thoạt nhìn khiến cho người ta không khỏi hai mắt tỏa sáng, cũng làmcho nàng thoạt nhìn là dứt khoát lưu loát, làm cho người ta vừa nhìnliền biết nàng là một người làm việc quyết đoán.
Nữ tử không tính là xinh đẹp, nhưng mà một đôi mắt sáng ngời, đôi môinhếch lên, cả người có thể khiến cho người ta có một loại cảm giác thanh tân. Mà áo giáp nàng mặc trên người càng làm cho cả người nàng là anhtư hiên ngang.
Nữ hài tử tuy tuổi không lớn lắm, làm cho người ta vừa nhìn liền có khíphái của đại tỷ đầu, rất rõ ràng, nữ hài tử trước mắt cũng là thủ lĩnhcủa nhóm người này.
- Tại hạ Lý Thất Dạ, không biết cô nương xưng hô như thế nào?
Sau khi Lý Thất Dạ đánh giá nữ hài tử trước mắt một phen, cười hỏi.
- Lục Bạch Thu!
Nữ hài tử nói chuyện cũng dứt khoát lưu loát, nói:
- Đường chủ Tĩnh Khê quốc Thiên Quần đảo!
Nữ hài tử như vậy là Lý Thất Dạ đã rất lâu chưa nhìn thấy, hắn không khỏi cười cười nói:
- Cô nương có thể cho ta đi nhờ một đoạn đường, thật sự là để cho ta vô cùng cảm kích.
- Hắc, đường chủ nhà chúng ta là coi trọng tiểu hỏa ngươi rồi, tính toán tuyển ngươi làm vi phu!
Một người trung niên hán tử ở trên thuyền cười hì hì nói giỡn.
Những đệ tử khác ở trên thuyền bất luận là già trẻ, nghe được lời như vậy cũng không khỏi cười vang.
- Đại Trụ, có phải là ngứa da hay không?
Lục Bạch Thu ma sát hai quyền vào nhau, một đôi tú mục liền là nhìn chằm chằm vào hán tử này, một bộ dáng muốn đánh hán tử kia một trận.
- Hắc, đường chủ đại nhân, ta chỉ là nói giỡn, nói giỡn!
Nhìn thấy đường chủ ma sát hai quyền, vị hán tử này nghĩ đến tàn nhẫn đánh người của đường chủ, lập tức cười khan nói.
Về phần những đệ tử kia của hắn lại là hắc hắc nở nụ cười, một bộ nhìncó chút sung sướng khi người gặp họa. Nhìn ra được bọn họ mặc dù độ tuổi khác nhau nhưng mà vẫn là rất đoàn kết.
Lục Bạch Thu không để ý đến đám đệ tử này nữa, nói với Lý Thất Dạ:
- Ở U Thánh giới, Nhân tộc chúng ta nên đoàn kết nhất trí trợ giúp lẫn nhau.
Lý Thất Dạ cười cười, ý nghĩ của nha đầu này không tệ, đáng tiếc thực tế tàn khốc, bất luận là thế giới nào, bất luận là một chủng tộc nào đềucó chuyện tàn sát lẫn nhau.
- Ngươi đi Thiên Quần đảo làm gì?
Lục Bạch Thu chính là đường chủ của Tĩnh Khê quốc Thiên Quần đảo, ThiênQuần đảo chính là địa bàn mà nàng quản hạt, nghe Lý Thất Dạ nói muốn điThiên Quần đảo cũng không khỏi hỏi.
- Hái ít dược liệu!
Lý Thất Dạ cười nói:
- Nghe nói Thiên QUần đảo thịnh sinh Quỷ Hòe thụ, ta gần đây là chế mộtvị cao dược, cần thụ giao (nhựa cây) của Quỷ Hòe thụ, cho nên đặc biệtchạy đến Thiên Quần đảo một chuyến, lấy đó hái thụ giao!
- Quỷ Hòe thụ?
Nghe được lời nói của Lý Thất Dạ, Lục Bạch Thu liền nói:
- Quỷ Hòe thụ ở Thiên Quần đảo đích xác là có rất nhiều, có thể nói là thụ mộc đặc hữu của Thiên Quần đảo chúng ta.
Mặc dù nói các truyền thừa đối với bảo khoáng đan thảo mà cương thổ mình sinh sản là không cho phép ngoại nhân hái lấy đào móc, bất quá ngheđược Lý Thất Dạ vì lấy nhựa cây của Quỷ Hòe thụ mà đến, Lục Bạch Thucũng chưa để ở trong lòng.
Mặc dù nói Quỷ Hòe thụ ở rất nhiều địa phương hiếm thấy, chỉ có ở ThiênQuần đảo là đặc biệt sinh trưởng thịnh vượng, nhưng mà Quỷ Hòe thụ đốivới Tĩnh Khê quốc mà nói cũng không có giá trị gì, cho nên Lục Bạch Thucũng không để ở trong lòng.
Thiên Quần đảo chính là hải khẩu của Thiên Lý Hà, thời điểm khi Thiên Lý Hà kéo dài ngàn dặm liền là đột nhiên dừng lại, nước sông cuồn cuộnchảy vào đại dương.
Dõi mắt nhìn lại, Thiên Quần đảo chính là một mảnh mờ mịt, nước biểncuồn cuộn, mà ở trên phiến hải vực cuồn cuộn này có từng hòn đảo hiệnlên, từng hòn đảo này có lớn có nhỏ, nhỏ thì chỉ như là một cái đỉnhnúi, mà lớn thì lại như là một khối đại lục, phía trên có thành trì, lại càng có hơn vạn phàm nhân, náo nhiệt vạn phần!
Mặc dù nói nơi này xưng là Thiên Quần đảo,, nhưng mà nơi này cũng khôngcó tới một ngàn hòn đảo, từng có người tính qua, tổng cộng nơi này chỉcó chín mươi chín hòn đảo, nhưng cũng có người nói nơi này là có mộttrăm hòn đảo, sau đó có một hòn đảo lớn nhất liền chìm vào đáy biển.
Đến Thiên Quần đảo rồi, cương thổ mà Thiên Lý Hà quản hạt cũng liền đếnchỗ này mà thôi, xa hơn chính là đại dương mịt mờ vô tận ở phía nam.
Mà Thiên Quần đảo cũng là một khối cương thổ cuối cùng ở phía nam nhấtcủa Tĩnh Khê quốc! Ở một hòn đảo gọi là Thanh Thành lớn nhất của ThiênQuần đảo, bởi vì trên hòn đảo này có thành trì, xưng là Thanh thành, cho nên đỏa này cũng xưng là Thanh Thành.
Thanh Thành có ngàn dặm cương thổ, có thể nói là một hòn đảo rất lớn, cư dân trên đảo cũng hơn mười vạn người!