Lý Thất Dạ nhỏ bốn giọt tinh thần vạn vật thủy vào tứ chiến đồng xa, nói:
- Đây la thưởng cho các ngươi.
Bốn giọt tinh thần vạn vật thủy nhỏ vào tứ chiến đồng xa liền bị hút khô ngay.
- Grao!
Bốn con ngựa đồng nhảy lên cao, chớp mắt mệt nhọc không còn, ánh sángđồng lấp lánh tựa ánh sao. Bốn thần thú hú dài bay lượn. Trong phút chốc tứ chiến đồng xa tỏa sáng, như có sinh mệnh hấp thu bốn giọt tinh thầnvạn vật thủy.
Người biết hàng nhất là Băng Ngữ Hạ, nàng bị rung động, mắt trợn tròn khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
- Đây . . . Đây . . . Đây là tinh thần vạn vật thủy!
Một lúc lâu sau Băng Ngữ Hạ lấy lại tinh thần, cực kỳ khoa trương nhìn Lý Thất Dạ, hét thất thanh:
- Ngươi . . . Ngươi bị điên! Đó . . . Đó là tinh thần vạn vật thủy, mộtgiọt tinh thần vạn vật thủy làm tiên đế động lòng, vậy mà ngươi đút choxe ngựa!
- Vậy thì sao?
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Đây là bảo bối của ta.
Lý Thất Dạ vuốt ve tứ chiến đồng xa.
Mọi người rung động, người không biết tinh thần vạn vật thủy là gì cũnghoảng sợ. Thứ khiến tiên đế động lòng thì vô giá, quý giá biết mấy.
Băng Ngữ Hạ là nữ mà không chịu nổi chửi tục:
- Tía nó, ngươi là đồp há sản!
Bốp!
Lý Thất Dạ vỗ mạnh vàom ông vêu, bực bội mắng:
- Tiểu muội, đừng nói tục, không thì ta sẽ dạy dỗ nàng!
Băng Ngữ Hạ đã quên tức giận, nàng rất muốn đập đầu vào tường. Tinh thần vạn vật thủy, thứ làm bất cứ ai thèm nhỏ dãi. Đừng nói là lão bất tử,cường giả trong truyền thuyết, tồn tại bất hủ, cự phách vạn cỏ, kẻ hoành thế vô địch cũng thèm thuồng.
Báu vật vô giá như vậy mà Lý Thất Dạ dùng để dút cho ngựa, là kẻ phá sản số một thiên hạ. Băng Ngữ Hạ không biết tứ chiến đồng xa có ý nghĩa như thế nào đối với Lý Thất Dạ.
- Tinh thần vạn vật thủy.
Tư Không Thâu Thiên tỉnh táo lại, gã run run làm bộ dáng muốn ôm đùi Lý Thất Dạ:
- Công tử ơi, ban cho ta một giọt tinh thần vạn vật thủy đi, đời này ta làm trâu làm ngựa cho công tử.
Lý Thất Dạ liếc Tư Không Thâu Thiên, thản nhiên nói:
- Chẳng lẽ ta không cho ngươi tinh thần vạn vật thủy thì ngươi không đi theo ta?
- Không, tuyệt đối không phải!
Tư Không Thâu Thiên thông minh vội lắc đầu, nói:
- Ta trung thành hết lòng với công tử!
- Xì, ngươi biến sang một bên đi.
Tiểu Nê Thu không có hạn cuối bò tới ôm đùi Lý Thất Dạ, tội nghiệp nói:
- Công tử đừng nghe tên trộm kia, ta mới trung thành hết lòng với côngtử nhất. Lên núi đao, xuống biển lửa, chết vạn lần không từ chối. Côngtử tốt bụng làm chút việc tốt ban cho ta một giọt tinh thần vạn vật thủy đi!
Lý Thất Dạ đá văng Tiểu Nê Thu, bình tĩnh nói:
- Đừng làm ta ghê tởm. Nếu lần này ngươi không thể thay da đổi thịt thìta tự tay bẻ gãy xương ngươi ra, đừng nhắc tới tinh thần vạn vật thủy!
- Công tử quá vô tình!
Tiểu Nê Thu không để ý bị Lý Thất Dạ đá bay, bộ dáng nó đáng thương khiến người nhìn bật cười.
Lý Thất Dạ cất tứ chiến đồng xa đi:
- Được rồi, kỳ ngộ lớn ở trước mặt các người, hãy tự trân trọng.
Mọi người lấy lại tinh thần, vội giương mắt nhìn.
Khi thấy cảnh tượng trước mắt, mọi người rung động. Đứng trên đỉnh Thế Giới Thụ mới thấy thế giới thật nhỏ bé.
Nhìn xa trời vô tận, các ngôi sao sinh ra. Nhìn xuống dưới không thấyđáy, Thế Giới Thụ to lớn không thể tưởng tượng. Một nhánh cây to khôngtưởng nổi, một mảnh lá cây là một mảng lớn. Có lá cây nâng ngôi sao, cólá cây nuôi nấng trời trăng. Từng dải ngân hà quanh quẩn bên Thế GiớiThụ.
Trong khoảnh khắc này Thế Giới Thụ như diễn sinh cửu giới, sinh ra thếgian vạn vật, cửu thiên thập địa chẳng qua là một phần của Thế Giới Thụ.
Đám người Lý Thất Dạ đứng trên đỉnh ngọn cây, vị trí cao nhất tựa một ngọn núi to.
Đứng tại đây làm người ta cảm giác mình thật nhỏ bé. Trên Thế Giới Thụbất cứ cường giả nào đều cảm thấy mình bé nhỏ không đáng kể.
Diệp Sơ Vân trang nhã cũng không kiềm được cảm thán rằng:
- Lên Thế Giới Thụ, đời này không còn ham muốn gì.
Lý Sương Nhan kéo Lý Thất Dạ chỉ xuống dưới chân, hỏi:
- Đó là cái gì?
Đứng bên mép ngọn cây nhìn xuống dưới như đứng trên núi cao nhìn bên dưới.
Mọi người nhìn thấy dưới chân mọc ba mảnh lá cây non, cây to cỡ bàn tay, xanh biếc như bảo thạch, tươi mơn mởn. Mỗi mảnh lá cây non có tia chớphoàng kim quanh quẩn.
Người nào đứng gần ba mảnh lá cây non đều cảm giác sức sống dồi dạt, thế gian như mới sinh.
Lý Thất Dạ cảm thán rằng:
- Lá cây non của Thế Giới Thụ, một đời chỉ có ba miếng.
Tư Không Thâu Thiên động tâm:
- Báu vật!
Tư Không Thâu Thiên vươn tay định hái lá cây non, nhưng vang tiếng đì đùng, bị tia chớp vàng chém thành tro.
Lý Thất Dạ liếc Tư Không Thâu Thiên, bình tĩnh nói:
- Dù ngươi dốc hết báu vật ra cũng không hái được lá cây non đó, trừ ta ra đừng ai mơ lấy được lá cây non.
Tư Không Thâu Thiên nịnh nọt nói:
- Ha ha, ta vốn định hái tặng công tử.
Nam Hoài Nhân nhìn Tư Không Thâu Thiên, cười nói:
- Biết nịnh hơn cả ta, nhưng ngươi vỗ trúng chân ngựa rồi.
Tư Không Thâu Thiên trừng Nam Hoài Nhân, hai người mắt trợn to như ốc bưu, kỳ phùng địch thủ.
Băng Ngữ Hạ nhìn ba lá cây non thì cũng động tâm:
- Oa, đồ tốt.
Băng Ngữ Hạ không hái, Lý Thất Dạ mang đám người lên đã là nhân tình rất lớn.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Được rồi, kỳ ngộ ở trước mặt các người, tự mình nắm chắc đi.
Tim mọi người run lên, cả đám hít sâu nhìn xung quanh. Mọi người đứngtrên đỉnh cao, trên không thể lên nữa, bọn họ cần tìm một nhánh cây,mảnh lá cây thích hợp mình nhất.
Người lựa chọn đầu tiên là Nam Hoài Nhân:
- Để ta chọn.
Nam Hoài Nhân hít sâu, nhắm mắt lại nhảy xuống lá cây cách đỉnh gầnnhất. Nam Hoài Nhân rơi vào lá cây, ánh sáng xanh lấp lánh rực rỡ, gãbiến mất trong lá cây khổng lồ.
- Ta chọn nhánh này.
Tư Không Thâu Thiên chọn trúng một nhánh cây thô hơn cả sơn mạch dướichân mình. Khi Tư Không Thâu Thiên đạp lên nhánh cây này, đao mang chợtlóe truyền tống gã đi, không biết bị đưa đi lá cây nào.
- Thế ta chọn mảnh thiên địa này.
Băng Ngữ Hạ chọn một bụi lá cây được ngân hà bao phủ. Băng Ngữ Hạ nhảyxuống, chìm trong ngân hà, biến mất trong ánh sao lấp lánh.
Diệp Sơ Vân của Thanh Liên tông cũng đi, trướ khi đi nàng khom lưng hướng Lý Thất Dạ.
Diệp Sơ Vân trang nhã nói:
- Đa tạ Lý huynh dẫn theo, xin từ biệt tại đây.
Lý Thất Dạ rất có hảo cảm với Diệp Sơ Vân, nhẹ gật đầu, cười nói:
- Sau này có cơ hội gặp lại.
Diệp Sơ Vân chọn lá cây lóe tia chớp, nàng nhảy vào trong đó. Tia chớpsấm sét bao bọc Diệp Sơ Vân, biến mất không còn bóng dáng.
Trần Bảo Kiều nhoẻn miệng cười, phong tình vạn chủng, quyến rũ tận xương:
- Ta cảm thấy cô nương này không tệ, sao công tử không thu nàng?
Lý Thất Dạ bật cười, thản nhiên nói:
- Mọi chuyện chỉ một chữ duyên, có duên sẽ gặp lại.
Tiểu Nê Thu rối rắm nhất:
- Ta đi bên này, không, ta đi bên kia, thôi, ta vẫn đi phía này.