Đế Bá

Chương 4717: Hỗn độn tâm pháp



Lý Thất Dạ sáng tạo kỳ tích của Vương Bát Quyền, rất nhiều trưởng lão và hộ pháp đều cảm thấy hứng thú, sau khi bọn họ trở về đều cân nhắc qua Vương Bát Quyn, bọn họ cũng phát hiện một ít điểm ảo diệu mà mình không thấy.

Nhưng, bọn họ không cách nào vượt qua đạo khảm kia, dường như bọn họ cách một tấm màng mỏng, rất giống nhìn thấy dung mạo phiêu miểu sau tấm sa mỏng nhưng không cách nào nhìn rõ chân dung.

Điều này cũng làm cho trưởng lão hộ pháp không thể làm gì, nhưng lại không có ai bỏ mặt mũi đi thỉnh giáo Lý Thất Dạ.

Vương Bát Quyền, tất cả mọi người không cho rằng đó là việc to lớn, là quyền pháp nhập môn rất bình thường mà thôi, dù sao các trưởng lão cũng không bỏ xuống mặt mũi đi thỉnh giáo tiểu bối một môn quyền pháp nhập môn.

Mặc dù là như thế, việc này càng làm rất nhiều trưởng lão có thay đổi mới về Lý Thất Dạ, đều cho rằng Lý Thất Dạ tìm hiểu những thứ bọn họ không hiểu.

Hiện tại Lý Thất Dạ lại lựa chọn Hỗn Độn Tâm Pháp, từ đó các trưởng lão Thần Huyền tông đều cảm thấy rất kỳ quái.

Hỗn Độn Tâm Pháp chính là một trong Đại Thế Thất Pháp, là tâm pháp nhập môn đơn giản nhất thế gian, hiện tại Thần Huyền tông còn ai nguyện ý tu hành Hỗn Độn Tâm Pháp? Nhưng, hiện tại Lý Thất Dạ lại lựa chọn Hỗn Độn Tâm Pháp.

Càng làm cho tất cả mọi người Thần Huyền tông nghĩ mãi mà không rõ là, Lý Thất Dạ hiện tại vừa tấn thăng đến Đồng Cân Nham Thân mà thôi, hắn đã tu luyện tâm pháp thứ ba, tình huống như vậy, tất cả mọi người cho rằng không hợp lẽ thường.

Dù sao, cho dù muốn tu luyện tâm pháp hoàn toàn mới, rất nhiều tu sĩ đều chờ tới khi đạt tới Ngân Giáp Chiến Khu sẽ lựa chọn lại lần nữa.

Hiện tại Lý Thất Dạ lại một hơi tu luyện ba môn tâm pháp, việc này làm cho không người nào có thể lý giải, thậm chí có người cảm thấy đây là tham thì thâm.

- Tại sao phải tu luyện tâm pháp mới, còn là một trong bảy đại tâm pháp.

Thủ tịch trưởng lão suy nghĩ cẩn thận nhưng không nhìn thấu.

Hiện tại không có người nào cho rằng Lý Thất Dạ ngu xuẩn, nhưng Lý Thất Dạ làm như vậy cũng làm mọi người suy nghĩ.

Đối với lựa chọn của Lý Thất Dạ, trưởng lão và hộ pháp từng suy diễn qua nhưng không ai thấy được cái gì.

Trên thực tế, không nói các trưởng lão và hộ pháp suy diễn không ra, cho dù là Đạo Quân cũng không nhất định có thể suy diễn ra, dù sao bảy đại tâm pháp liên quan tới đại đạo khởi nguyên, trừ phi bọn họ đứng ở độ cao khởi nguyên, nếu không, bọn họ vĩnh viễn không cách nào hiểu rõ.

Những ngày này, Lý Thất Dạ không bước chân ra khỏi nhà, hắn an tâm tu luyện, thời điểm diễn biến Hỗn Độn Tâm Pháp, hỗn độn tràn ngập, chúng bay ra khỏi thân thể.

Lúc này, quanh thân Lý Thất Dạ tràn ngập hỗn độn, còn có âm thanh của vạn vật, thân thể hắn tràn ngập sinh cơ giống như thân đang ở ba ngàn hồng trần, hắn như đang ngao du trong thiên địa…

Đây mới thực sự là nhập đạo, đây mới là phương hướng tu đạo chính xác, chỉ có điều người đời sau đơn giản hóa quá trình, cho nên người đời sau đều sửa chữa tâm pháp.

Hiện tại Lý Thất Dạ cũng chỉ là Đồng Cân Nham Thân mà thôi, thân thể của hắn kiên cố như nham thạch, gân cốt như đồng tạo thành.

Thiết Bì Cường Thể và Đồng Cân Nham Thân sẽ có khác nhau, Thiết Bì Cường Thể, đơn giản mà nói, phàm nhân sử dụng sắt thường làm binh khí sẽ khó có thể làm người ta bị thương, mà Đồng Cân Nham Thân sẽ gia tăng cường độ thân thể thật lớn, hơn nữa cũng gia tăng cả sức sống.

Ví dụ như, nếu như cánh tay Thiết Bì Cường Thể bị nghiền nát, khó có thể lại khôi phục sinh trưởng, nhưng Đồng Cân Nham Thâ càng khó bị nghiền nát như Thiết Bì Cường Thể, đồng thời còn khôi phục nhanh hơn, cường độ thân thể cũng gia tăng thật lớn.

Thời điểm thân thể cường đại, huyết khí sẽ càng tràn đầy, làm cho chân mệnh càng cường đại, cũng bởi vậy có được thực lực cường đại.

Lý Thất Dạ tu luyện khác với những người khác.

Cung Thiên Nguyệt hiểu rất rõ, nàng nhìn thấy thời điểm Lý Thất Dạ vận chuyển tâm pháp sinh ra hỗn độn, thế đạo, vạn vật hiện, thân thể tràn ngập sức sống.

Chỉ trong nháy mắt, Cung Thiên Nguyệt cảm giác bản thân Lý Thất Dạ chính là thiên địa, bản thân chính là đại thế, bản thân chính là khởi nguyên...

Nàng không nhìn thấy cảnh tượng như thế trên thân người khác, cho dù là nàng cũng không có dị tượng như vậy.

Năm đó nàng đạt tới Đồng Cân Nham Thân cũng không khác người ta bao nhiêu, nàng chỉ có tốc độ tu hành nhanh hơn, hỗn độn chân khí càng thuần túy hơn mà thôi.

Nhưng Lý Thất Dạ tu hành Đồng Cân Nham Thân lại cho người ta cảm giác đại khí, dường như hắn là Đồng Cân Nham Thân nhưng lại vượt qua cảnh giới Tam Muội Chân Thân của nàng.

Nhìn thấy dị tượng của Lý Thất Dạ như vậy, Cung Thiên Nguyệt vô cùng tò mò và hỏi Lý Thất Dạ:

- Thiếu gia có dị tượng như vậy, chẳng lẽ có quan hệ với bảy đại tâm pháp?

Cung Thiên Nguyệt suy đoán từ dị tượng của Lý Thất Dạ, có lẽ đây là nguyên nhân Lý Thất Dạ lựa chọn tu luyện ba đại tâm pháp.

- Đúng là có!

Lý Thất Dạ cười nhạt, gật đầu, nói ra:

- Nhưng đây không phải trọng điểm, tu hành đại đạo, cuối cùng không phải ở thần thông, mà là ở chính mình, ta đạt tới sẽ có thần thông.

- Ta đã đạt sẽ có thần thông.

Cung Thiên Nguyệt tin tế suy nghĩ những lời này, trong đầu nàng liên tục hiện ra những từ này, hình như nàng hiểu ra cái gì đó nhưng còn cách một tấm sa mỏng tuy nàng đã đụng chạm đến nhưng không thể lĩnh ngộ nó.

Đối với phản ứng của Cung Thiên Nguyệt, Lý Thất Dạ cũng chỉ cười mà không chỉ điểm nhiều.

Bởi vì đạt tới cấp độ như vậy, trừ tự mình lĩnh ngộ ra, chỉ điểm cũng không làm nên chuyện gì, can thiệp và truyền thụ nhiều sẽ ảnh hưởng tới quá trình tu hành của nàng, chẳng khác gì nhồi cho vịt ăn mà thôi, cuối cùng, nghĩ thông suốt hay không, tất cả dựa vào Cung Thiên Nguyệt đi lĩnh ngộ.

Vào lúc Lý Thất Dạ tu hành, đã có rất nhiều đệ tử Thần Huyền tông liên tục ra ngoài tu hành, môn hạ đệ tử của Thần Huyền tông đều bị phân thành một chi đội ngũ, do trưởng bối mang theo xuống núi tu hành ma luyện.

Đệ tử xuống núi tu hành chủ yếu vì gia tăng kiến thức cho bọn họ, ma luyện đạo hạnh của bọn họ, nói chung, bọn họ sẽ ma luyện trong phạm vi quản hạt của Thần Huyền tông.

Chính vì nằm trong phạm vi của Thần Huyền tông nên nguy hiểm tương đối thấp, trưởng bối dẫn đội cũng cũng không phải đặc biệt cường đại, đa số do đệ tử đời thứ hai dẫn đầu.

Nhưng một ngày này, phiền toái lại đến, Lý Thất Dạ đang bế quan tu luyện thì Lỗ Đạo Ngụy đã thở hồng hộc chạy tới mật báo với Lý Thất Dạ.

- Thiếu gia, không tốt, đệ tử Lưu thôn gặp được phiền toái, bị người ta vây khốn.

Lỗ Đạo Ngụy chạy đến, trên mặt đầy lo lắng, hắn vội vàng báo cáo với Lý Thất Dạ.

- Phiền toái gì?

Ánh mắt Lý Thất Dạ ngưng tụ.

- Bị người Tam Chân Giáo vây khốn.

Lỗ Đạo Ngụy vội vàng nói:

- Chỉ sợ có nguy hiểm tánh mạng!

- Tam Chân Giáo!

Nghe được Lỗ Đạo Ngụy báo cáo như vậy, Cung Thiên Nguyệt kinh ngạc, nói:

- Tam Chân Giáo cũng dám nháo sự trong phạm vi Thần Huyền tông chúng ta quản hạt hay sao?

- Tại Ưng Sầu Giản!

Lỗ Đạo Ngụy vội vàng nói:

- Chúng ta lúc ấy cách Ưng Sầu Giản không xa, nhận được tín hiệu cầu cứu của Lưu sư thúc, ta đã đuổi trở lại. Ở trên đường đi, Vương sư huynh, Chiến Hổ Đại sư huynh, Hoàng Trữ Đại sư huynh đều đi tới.

- Ưng Sầu Giản là nơi giao nhau.

Cung Thiên Nguyệt nói:

- Chỉ sợ việc lớn không tốt.

- Đi, đi xem.

Lý Thất Dạ cũng không kinh ngạc, đứng dậy.

- Ta dẫn đường cho thiếu gia.

Cung Thiên Nguyệt vận dụng bảo thuyền trôi nổi trên không trung.

Nhìn thấy bảo thuyền tỏa ra bảo quang, Lỗ Đạo Ngụy hâm mộ, đương nhiên, hắn cũng hiểu chỉ có người như thiếu gia mới có thể làm Cung Thiên Nguyệt làm chân chạy, những người khác, nghĩ cũng đừng nghĩ, căn bản không có tư cách như thế.

Lý Thất Dạ bước lên, Lỗ Đạo Ngụy cũng đuổi kịp.

Cung Thiên Nguyệt đứng trên bảo thuyền, ống tay áo hất lên, bảo thuyền bay nhanh về hướng Ưng Sầu Giản.

Tốc độ nhanh như thế làm Lỗ Đạo Ngụy sợ hãi thán phục, Thiên Nguyệt sư tỷ không hổ là đệ nhất thiên tài của Thần Huyền tông.

- Cuối cùng đã chuyện gì xảy ra?

Trên đường đi, Cung Thiên Nguyệt hỏi, với tư cách sư tỷ Thần Huyền tông, nàng cũng quan tâm tới an nguy của bọn nhỏ Lưu thôn.

- Cụ thể, ta không rõ ràng lắm, hình như Lưu sư thúc đào được bảo quả, lại bị một vị đường chủ Tam Chân Giáo ngăn lại, song phương xung đột.

Lỗ Đạo Ngụy nói rõ tin tức mình biết.

Thì ra, bọn nhỏ Lưu thôn được Lưu Lôi Long dẫn dắt, xuống núi lịch lãm rèn luyện, đồng thời cũng đi hái thuốc, cuối cùng, bọn họ đi vào Ưng Sầu Giản, đây đã là khu vực giao giới với Thần Huyền tông.

Ưng Sầu Giản hiểm trở nhưng thừa thải bảo dược, bọn nhỏ Lưu thôn đào được một quả bảo dược, có thể nói là thu hoạch phong phú, thật không ngờ, bảo dược vừa đắc thủ lại giết ra một Trình Giảo Kim, một vị đường chủ của Tam Chân Giáo mang theo đệ tử ngăn cản bọn nhỏ Lưu thôn, song phương xung đột.

Lưu Lôi Long không địch lại nên cầu cứu tông môn, cường giả đệ tử gần đó gấp rút tiếp viện, đám người Vương Kiệt, Chiến Hổ, Hoàng Trữ cũng mang đội ngũ tiến tới.

Lỗ Đạo Ngụy cũng nghe lệnh chạy về Thần Huyền tông mật báo.

- Tam Chân Giáo!

Nghe được Lỗ Đạo Ngụy báo cáo, Cung Thiên Nguyệt ngưng trọng, nói:

- Thần Huyền tông chúng ta và Tam Chân Giáo cũng sớm đạt thành hiệp nghị, song phương sẽ ở chung hòa bình, không hề có chiến sự!

- Này, này, ta cũng không rõ ràng.

Lỗ Đạo Ngụy cũng nghĩ không thông.

Tam Chân Giáo chính là đại giáo ở Bắc Tây Hoàng, cũng nằm gần Thần Huyền tông, không giống nhau chính là, Tam Chân Giáo chính là đại giáo Nhân tộc, do Tam Chân Đạo Quân sáng chế.

Tam Chân Giáo lại có thành kiến rất mạnh với Yêu tộc, Thần Huyền tông chính là đại giáo Yêu tộc, cho nên trong thời gian rất lâu trước đó, Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo đều có xung đột, hơn nữa đã từng nhiều lần đại chiến, song phương đều nguyên khí đại thương, về sau mới chậm rãi hòa bình với nhau.

Vài chục năm trước, Thần Huyền tông và Tam Chân Giáo từng bộc phát xung đột rất lớn, chết tổn thương không ít, nhưng cuối cùng song phương đàm phán, rốt cục đạt thành hiệp nghị, hai đại môn phái ở chung hòa bình với nhau.

Hiện tại đệ tử Tam Chân Giáo lại xung đột với Thần Huyền tông, việc này làm cho Cung Thiên Nguyệt cảm thấy ngoài ý muốn.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv