Đế Bá

Chương 4575: Độc điếu vạn cổ



Lý Thất Dạ khen một tiếng, nói:

- Lòng có Bỉ Ngạn, khắp nơi đều là Bỉ Ngạn, nếu tâm có giải thoát, làm sao cần leo lên Bỉ Ngạn.

- Tiên sinh nói hay lắm.

Trịnh Đế cười to, nói:

- Nghe tiên sinh nói chuyện một buổi còn hơn đọc sách mười năm, Trịnh Ẩn thụ giáo.

Lý Thất Dạ cười cười, hắn nhìn vào mặt biển mênh mông của Bất Độ Hải, hắn nói khẽ:

- Bất Độ Hải rộng lớn vô tận, ngươi có thể đi tới rất nhiều nơi.

- Đúng thế.

Trịnh Đế khẽ vuốt tóc, hắn cảm khái nói:

- Ta đã từng muốn đi hết Bất Độ Hải nhưng không thể, cho nên ta chỉ đi một cách tùy tâm. Những năm gần đây, ta ưa thích đi ngắm những cảnh đẹp độc nhất vô nhị, đi xem các đồ vật điên cuồng.

- Chỉ có điều, Bất Độ Hải quá rộng lớn, có lẽ tâm của chúng ta chưa đủ lớn.

Trịnh Đế cảm khái nói:

- Ít nhất cho tới bây giờ, ta không thể đi khắp Bất Độ Hải. Chỉ sợ từ xưa tới nay chưa từng có ai đi hết Bất Độ Hải a, có lẽ Tam Tiên trong truyền thuyết có khả năng đi hết!

Nói đến đây, Trịnh Đế dừng một lúc, hắn nói:

- Có lẽ, lập nguyện vọng nho nhỏ, lúc ta còn sống có thể đi hết Bất Độ Hải, đây cũng là một loại sở cầu.

Cường đại như Trịnh Đế đã có thể vượt qua không gian, một bước vượt qua ức vạn dặm, nhưng cho dù là hắn, hắn ở lại trong Bất Độ Hải vô số năm tháng cũng chưa từng đi hết Bất Độ Hải, thử nghĩ xem, Bất Độ Hải lớn tới mức không ai tưởng tượng nổi.

Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Kỳ quan vạn cổ, có nhiều thứ cả đời xem một lần là đủ.

- Tiên sinh vừa nói như vậy, những ngày gần đây ta có ý định đi xem một kỳ quan.

Trịnh Đế vừa cười vừa nói:

- Tại Bất Độ Hải có một kỳ quan gọi là Độc Điếu Vạn Cổ, nghe nói xuất hiện ba trăm vạn năm một lần, ta chưa từng gặp qua, kỳ quan này cũng gần xuất hiện, cho nên ta muốn đi xem, có lẽ tiên sinh cũng tiện đường, tiên sinh có muốn đi xem hay không?

- Đi, ta cũng không vội.

Lý Thất Dạ đáp ứng, hắn đến Bất Độ Hải, hắn có đầy đủ thời gian cho nên không nóng nảy, đi nơi nào cũng không sao cả.

- Tốt!

Trịnh Đế vỗ tay cười cười, nói ra:

- Có thể đi cùng tiên sinh thăm thú kỳ quan như thế, đây cũng là một loại vinh hạnh, chúng ta có thể lên đường chứ?

Nói xong, hắn đứng lên.

Lý Thất Dạ đứng dậy rất dứt khoát.

Bọn họ đều là thế hệ vô song, làm việc cũng không dây dưa dài dòng, nói đi là đi, Trịnh Đế tự mình dẫn đường cho Lý Thất Dạ, hắn cất bước đi trong thiên địa, vừa đi đã vượt qua ức vạn dặm.

- Tiên sinh đến Bất Độ Hải, ngươi đi ngang qua hay muốn ở lại một thời gian ngắn?

Trên đường đến Độc Điếu Vạn Cổ, Trịnh Đế hỏi thăm.

- Hiện tại là đi ngang qua, nhưng đây là nơi tôi luyện rất tốt. Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Đi hành tẩu có thể đánh bóng đại đạo, vạn năm chỉ là một nháy mắt mà thôi.

- Bất Độ Hải là nơi đánh bóng đại đạo tốt nhất.

Trịnh Đế rất đồng ý, từ từ nói:

- Trăm ngàn vạn năm qua đi, người có thể tiến vào Bất Độ Hải, nếu có thể còn sống sót, đa số đều có đột phá, không có người nào không thu hoạch. Tin tưởng thời gian vạn năm tại đây, tiên sinh nhất định sẽ tinh tiến, Bất Độ Hải sẽ tôi luyện tiên sinh.

Nói đến đây, Trịnh Đế rất chờ mong, nói:

- Có lẽ, tương lai một vạn năm, Bất Độ Hải sẽ phi thường náo nhiệt, sẽ đánh vỡ vùng biển tịch mịch này.

Lý Thất Dạ đến Bất Độ Hải, hắn không chỉ mang đồ tới, hắn cũng mượn việc này mang theo cơ hội, hoàn thiện đại đạo của chính mình.

Đối với Lý Thất Dạ mà nói, kế hoạch của hắn đã bắt đầu, hắn phải đạt tới đỉnh phong không người nào có thể đạt tới, hắn muốn bắt đầu một kỷ nguyên mới, cho nên, nơi như Bất Độ Hải chính là nơi tốt.

Có thể nói, đối với Lý Thất Dạ mà nói, Bất Độ Hải không chỉ là nơi thí luyện, nó còn là nơi Lý Thất Dạ tập thể dục, là chiến trường Lý Thất Dạ tập thể dục, cũng là nơi thích hợp đại khai sát giới.

- Năm đó, Bất Độ Hải rất náo nhiệt, có rất nhiều người không hề muốn trở về, cũng không có ai tìm được tiên sinh, nhưng không ít người cũng suy nghĩ chuyện thú vị. Nhưng từ đó về sau, Bất Độ Hải yên tĩnh hơn rất nhiều, Thuỷ tổ liên tục chết trận, cũng có người sa đọa, cho nên mọi người lựa chọn trận doanh lần nữa, có người quy ẩn không xuất thế, ẩn vào tiểu thế giới, tự mình làm vui, không có náo nhiệt như năm đó.

Nói đến đây, Trịnh Đế vô cùng cảm khái.

Trịnh Đế nói những thứ kia, đây chính là hắc ám cự đầu, là tồn tại khủng bố.

- Sẽ chấm dứt.

Lý Thất Dạ cười cười, ánh mắt thâm thúy, giống như muốn nhìn thấu Bất Độ Hải, từ từ nói:

- Nhanh, Bất Độ Hải vẫn là Bất Độ Hải!

- Ta tin tưởng cũng sẽ biết.

Trịnh Đế vô cùng lạc quan, hắn vừa cười vừa nói:

- Sau khi ta gặp tiên sinh ở nơi này, ta biết ngay vì sao tiên sinh đến đây, tiên sinh bình định Bất Độ Hải, đây là việc ta cảm thấy vui mừng nhất.

Trịnh Đế rất có lòng tin vào Lý Thất Dạ, cho dù hắn gặp Lý Thất Dạ lần đầu tiên, cho dù hắn chưa từng thấy Lý Thất Dạ ra tay nhưng hắn rất tin tưởng đối phương.

Mặc dù nói, hắc ám cự đầu là tồn tại khủng bố, có từng Thuỷ tổ chết trận, có Thuỷ tổ rơi vào hắc ám, nhưng hắn lại tin tưởng, Lý Thất Dạ đã đến, tất cả sẽ cải biến.

Dù sao, hắn là Trịnh Ẩn, một trong thập đại sáng chói, hắn là tồn tại thế nào, cho dù chưa từng thấy Lý Thất Dạ ra tay, hắn cũng biết Lý Thất Dạ tuyệt đối còn mạnh hơn cả thập đại Thuỷ tổ, hơn nữa tồn tại như Lý Thất Dạ tuyệt đối có năng lực chống lại hắc ám cự đầu.

Lý Thất Dạ và Trịnh Đế liên tục đi trong Bất Độ Hải, vượt qua thiên địa, bọn họ vượt qua ức vạn dặm chỉ trong nháy mắt mà thôi.

Cuối cùng nhất, bọn họ nhìn thấy Độc Điếu Vạn Cổ!

Tại Bất Độ Hải, có rất nhiều hung hiểm, trong biển rộng vô cùng to lớn này, sóng cả phập phồng, thậm chí là sóng to gió lớn.

Nhưng vùng biển này rất bình tĩnh, mặt biển thập phần bình tĩnh, hoàn toàn không có một tia sống gió nào, mặt biển trong như gương, hoàn toàn không có chút gợn sóng nào.

Mặt biển bình tĩnh, bất kể ở nơi nào cũng có vẻ dị, đặc biệt là loại địa phương hung hiểm như Bất Độ Hải.

Nhưng ở chỗ này, biển cả bình tĩnh vô cùng an bình, lúc ngươi đứng tại nơi này cũng sẽ cảm thấy bình tĩnh, dường như ngươi có thể quên đi tất cả phiền não.

Trong mặt biển bình tĩnh, trong biển rộng có một đá ngầm, đá ngầm này sinh trưởng trên mặt biển, dường như nó là thứ duy nhất có thể phá tan bình tĩnh chung quanh.

Hơn nữa khối đá ngầm này không chỉ sinh trưởng trên mặt biển, nó đâm vào vòm trời, cả khối đá ngầm cong lên như liêm đao, đâm vào vòm trời, đâm thẳng vào sâu trong tinh không.

Khối đá kỳ lạ như thế giống như cán câu cá, nó cắm vào vòm trời, dường như lưỡi câu đang câu các ngôi sao trên cao.

Đứng trong vùng biển này và nhìn đá ngầm như thế, kỳ quan như vậy chẳng khác gì ông trời tạo thành.

Lý Thất Dạ và Trịnh Đế leo lên khối đá ngầm, thời điểm đứng ở nơi cao nhất, đứng ở nơi này giống như có thể vươn tay hái xuống từng ngôi sao.

Lúc cúi đầu nhìn xuống, Bất Độ Hải phía dưới giống như tấm gương cực lớn, thời điểm nhìn khắp cả Bất Độ Hải, Bất Độ Hải vô cùng mênh mông, không thể nhìn thấy tận cùng, cho dù ngươi sử dụng thiên nhãn cũng không thể nhìn thấy biên giới của Bất Độ Hải, Bất Độ Hả quá rộng lớn.

Ngồi trên đá ngầm, thời điểm này ngươi sẽ suy nghĩ, lưỡi câu không phải câu sao trời, mà là câu Bất Độ Hải phía dưới.

Lý Thất Dạ và Trịnh Đế ngồi xếp bằng, thần thái tự nhiên, Trịnh Đế cúi xuống nhìn Bất Độ Hải như tấm gương, hắn khen:

- Nơi tốt, nếu chọn nơi này chết già, nơi đây thích hợp nhất, có một ngày ta tọa hóa, ta sẽ chọn nơi đây.

Cho dù nói chuyện liên quan tới sinh tử, Trịnh Đế vẫn cười nói tự nhiên, dường như hắn đang nói chuyện không có ý nghĩa.

Lý Thất Dạ yên lặng ngồi đó, cảm thụ phiến thiên địa này an bình, qua một hồi lâu, hắn mở mắt, vừa cười vừa nói:

- Nếu ngươi lựa chọn tọa hóa tại đây, nói không chừng một ngày kia, thi sinh hồn phách sẽ lại luân hồi trở về.

- Nơi này là vùng đất tạo hóa.

Trịnh Đế với tư cách một trong thập đại sáng chói, hắn cũng cảm thấy hải vực này không tầm thường, hắn gật đầu, cảm thán, nói ra:

- Cho dù thi thể sinh ra hồn phách, nó cũng không phải ta, chẳng qua là một loại người không ra người, quỷ không ra quỷ thứ đồ vật, cho dù có thể nhớ rõ kiếp trước, chẳng qua là chấp niệm sống lại, luân hồi trọng sinh như vậy có ý nghĩa gì hay sao?

- Thực sự không phải mỗi người đều cởi mở như ngươi.

Lý Thất Dạ cười cười, ánh mắt thâm thúy.

Trịnh Đế thở dài một hơi, hắn không nói người khác. Hắn ở lại Bất Độ Hải quá lâu, hắn nhìn thấy rất nhiều việc, muốn trường sinh bất tử, cầu luân hồi chuyển thế, đủ loại đều có.

Cho dù làm người kinh diễm và vô địch cũng từng đi tìm trường sinh bất tử, tìm kiếm luân hồi chuyển thế.

Bọn họ vì trường sinh bất tử, vì luân hồi chuyển thế đã không tiếc giá nào, thậm chí bất kể tất cả hậu quả.

Đương nhiên, hắn không có truy cầu như vậy, nếu như nói nơi này thật có thể luân hồi chuyển thế, trở thành thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ, hắn không thèm quan tâm việc này.

- Kỳ quan ba trăm vạn năm xuất hiện một lần, đáng giá chúng ta chờ đợi. Nhìn lên bầu trời, tất cả an bình, không có chuyện gì xảy ra, Trịnh Đế cũng không nóng nảy, hắn thập phần bình tĩnh.

Lúc này, Trịnh Đế sở hành chỉ là bảo vật, không cầu tiên phẩm, cũng không cầu vô địch, không cầu trường sinh.

Hắn chỉ muốn nhìn ngắm Độc Điếu Vạn Cổ, bôn ba ức vạn dặm, vượt qua vô số thiên địa, hắn cũng không cầu cái gì, chỉ cần nhìn cho đã mắt mà thôi.

Đối với hắn mà nói, có thể tận mắt nhìn thấy kỳ quan ba trăm vạn năm mới xuất hiện một lần, thế là đủ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv