Đế Bá

Chương 4470: Kiếm Thánh Và Khai Thiên Đao Tổ



Nhìn thấy chiến mã bá chủ, thần xa hoàng đế, thuyền vàng đồng nhân vây quanh Thông Thần Thủy tổ, đám người Thánh Sương Chân Đế nhìn nhau.

- Chúng ta có nên trợ giúp Thủy tổ hay không?

Thái Huyền Phong nói ra.

- Ba người bá chủ kia chưa chắc là đối thủ của Thủy tổ.

Hoàng Tôn Chân Đế lắc đầu, nói:

- Năm đó, Thông Thần Thủy tổ cường đại cỡ nào, từng vào hung địa và toàn thân trở ra, kinh diễm vô song. Mặc dù hắn không thể tiến vào hàng ngũ thập đại Thủy tổ, trong các vị Thủy tổ, hắn cũng là Thủy tổ khó lường.

Ngũ Hành thiên nữ Huệ Thanh Tuyền gật đầu, nói:

- Đây là chiến tranh người chết, không cần chúng ta nhúng tay, Thông Thần Thủy tổ cũng có thể ứng phó được.

- Có ta ở đây, các ngươi đừng mơ tưởng tiến thêm nửa bước!

Lúc này, giọng nói của Thông Thần Thủy tổ vang lên, giọng nói nặng nề nhưng đầy lực lượng, giống như trọng kích đánh vào thiên địa.

Thông Thần Thủy tổ không mở miệng ra, bởi vì hắn là một người chết, dù chưa từng mở miệng nói chuyện nhưng giọng nói vang vọng thiên địa, hắn nói đầy kiên định, giống như vọng về từ trăm ngàn vạn năm trước, hắn vẫn ngăn cản ở nơi này, một tấc không rời.

Ầm! 

Tiếng nổ sinh ra, chiến mã của chiến mã bá chủ nhảy lên thật cao, chiến mã dùng móng ngựa đạp vào người Thông Thần Thủy tổ.

Chiến mã là một con thần câu, một đạp của nó có thể đạp thủng mặt đất.

Vào lúc chiến mã lao tới, bá chủ ra tay, mũi thương tỏa ra thần quang đâm thẳng vào yết hầu của Thông Thần Thủy tổ.

Vào lúc chiến mã bá chủ xuất thủ, hoàng đế ngồi trong thần xa đứng lên, tiếng kiếm minh vang lên, thần kiếm ra khỏi vỏ, hàn quang chiếu cửu châu.

- Thiên long ngẩng đầu! 

Lúc này thần xa hoàng đế ngâm nga, thần kiếm trong tay như thần long bay ra, tiếng long ngâm vang lên không dứt bên tai, một tiếng nổ lớn vang lên, một con kim long đáp xuống, nó giương nanh múa vuốt, xé rách thiên địa, long tức giống như sóng to gió lớn càn quét mọi thứ.

Ầm! 

So với chiến mã bá chủ, thần xa hoàng đế tấn công, thuyền vàng đồng nhân càng trực tiếp hơn, thân thể hắn chính là binh khí, hắn lao tới thật nhanh, thân thể hắn do thần đồng tạo thành, khi va chạm giống như ngọn núi nặng nhất thế gian trùng kích, bất cứ tồn tại nào ngăn cản trước mặt đều bị hủy diệt.

Thời điểm thuyền vàng đồng nhân va chạm, không gian nứt vỡ, xuất hiện một hắc động, thân thể thuyền vàng đồng nhân va chạm vào lồng ngực Thông Thần Thủy tổ.

- Bát quái! 

Trong chớp mắt này, Thông Thần Thủy tổ lại ngâm nga một tiếng, tiếng nổ mạnh xuất hiện, dưới chân hắn xuất hiện bát quái, bát quái phun ra thần quang, có thể luyện hóa vạn vực.

Bát quái phong thiên, tám mặt tinh bích xuất hiện, mỗi một tinh bích đều có thần văn, có phượng hoàng, có chân long, có huyền vũ... Những thần văn kia biến thành thần thú rất sống động, tràn đầy lực lượng hồng hoang.

Lại nghe tiếng phương hót long ngâm, chỉ trong nháy mắt, phượng hoàng, chân long, huyền vũ... Tất cả thần thú đều lao tới.

Ầm ầm ầm ầm…

Tiếng tiếng nổ thiên băng địa liệt, lúc này, Thông Thần Thủy tổ đại chiến với ba người chiến mã bá chủ.

Cho dù Thông Thần Thủy tổ một mình độc chiến ba tồn tại vô thượng, hắn vẫn bễ nghễ tám phương, chiêu thức của hắn là chia rẽ lôi kéo, khí thế rộng rãi.

- Thông Thần Thủy tổ, gươm quý không bao giờ cùn! 

Nhìn thấy Thông Thần Thủy tổ vẫn mạnh như vậy, các lão tổ ở đây sợ hãn thán phục.

Viễn Chinh thuyền nhân lúc Thông Thần Thủy tổ bị ngăn chặn, nó lập tức bay vào ngọn núi.

- Chúng ta đi lên.

Lý Thất Dạ thả người bay đi, đi theo Viễn Chinh thuyền leo lên núi.

Đám người Thánh Sương Chân Đế nhanh chóng đuổi theo, tất cả mọi người hiểu, trên ngọn núi này chắc chắn có tiên vật, bằng không, Thông Thần Thủy tổ sẽ không tử thủ ở chỗ này.

Thông Thần Thủy tổ muốn phân thân ngăn cản Viễn Chinh thuyền xông lên ngọn núi, hắn lại bị đám người chiến mã bá ngăn chặn, nhất thời nửa khắc không thể thoát thân.

Sau khi xông vào ngọn núi, Viễn Chinh thuyền cũng ngừng lại, nó lơ lửng trên cao.

Trên đỉnh núi đều là tuyết trắng, khí lạnh ập đến, sườn núi dốc đứng dựng ngược, tuyết trắng che lấp mặt đất, giống như trăm ngàn vạn năm không có bóng người tới đây.

Cho dù như vậy, trên đỉnh núi có một tòa cổ điện, tòa cổ điện này giống một miếu thờ, bất kể kiểu dáng hay cơ cấu đều không thể nhìn ra nó thuộc thời đại nào.

Nó là cổ điện cực kỳ xa xưa, phải ngược dòng tìm hiểu vô số thời đại trước, dường như nó đã tồn tại như thế từ khi thiên địa sinh ra.

Cửa lớn của thần điện đóng chặt, hơn nữa có băng tuyết chồng chất, giống như trăm ngàn vạn năm qua đi, đã không có người nào mở cửa thần điện.

Phía trước cổ điện có có một bệ đá, bệ đá bày ra bàn đá, có cổ tùng mọc chung quanh.

Nếu ngồi trước bàn đá, ngồi uống chén trà nóng dưới cổ tùng, ngắm cảnh tuyết chung quanh, đây là hoàn cảnh đầy ý thơ.

Lúc này, phía trước bàn đá có hai người ngồi, bọn họ ngồi đó nhưng không phải uống chén trà nóng với nhau.

Hai người rất yên tĩnh, thiên địa tĩnh mịch, dường như toàn bộ thiên địa vẫn luôn như vậy.

Hai người kia đều là lão già, một có vóc người khỏe mạnh, chòm râu dài tới ngực, ai nhìn thấy cũng biết hắn là người phóng khoáng, lão giả mặc áo xanh, ngực thêu nhật nguyệt như khai thiên.

Lão già ôm ấp trường đao, giống như nhân đao hợp nhất. Hắn ngồi đó nhưng dường như thiên địa đã thu nhỏ hóa thành trường đao trong ngực hắn.

Mặc dù trường đao của lão giả chưa ra khỏi vỏ, nó cũng không có phát ra đao ý đáng sợ gì, cũng không có ánh đao lóe sáng, giống như một thanh trường đao bình thường nằm trong ngực lão giả.

Lúc mọi người nhìn thấy trường đao, ngươi cũng chỉ có một cảm giác, lúc thanh đao này ra khỏi vỏ chính là lúc máu chảy đầu rơi.

Cho dù ngươi chưa từng nhìn thấy cảnh trường đao rời vỏ, cho dù ngươi không biết đao dài ngắn hay sắc bén thế nào, lúc ngươi nhìn thấy trường đao, ngươi sẽ biết rằng, nếu như thanh trường đao vừa ra khỏi vỏ là lúc đầu ngươi rơi xuống đất, mặc kệ ngươi cường đại đến mức nào, mặc kệ ngươi vô địch cỡ nào.

Một lão già khác ngồi ở đối diện, lão giả này rất yên tĩnh, dường như đặt hắn ở bất cứ nơi nào thì hắn sẽ ngồi yên như vậy, giống như hắn là người không tranh với đời.

Lão giả này chính là mỹ nam tử, hấp dẫn vô song, hắn có khí chất nho nhã, cho dù ngươi chưa từng nghe hắn ăn nói, ngươi sẽ cảm thấy hắn đầy bụng kinh luân.

Mặc dù lão giả đã già, ngươi vẫn cảm thấy hắn là mỹ nam tử, vừa nhìn thấy hắn, ngươi sẽ nghĩ đến một từ… phong thần như ngọc!

Lão giả đặt thanh trường kiếm trên bệ đá, đặt rất tùy ý, giống như tiện tay, cũng không cố ý xếp đặt.

Thanh trường kiếm nằm đó lại cho người ta cảm thấy nó phù hợp thiên địa đại đạo, bao hàm vạn vật, mười phần ảo diệu.

Thanh trường kiếm chất phác tự nhiên, ngươi sẽ cho rằng nó là một thanh trường kiếm bình thường không có gì lạ.

Ấn tượng của mọi người khi nhìn thấy thanh kiếm lần đầu, ngươi nghĩ tới không phải vô địch, cũng không phải sắc bén, giết chóc.

Thời điểm ngươi gặp được thanh kiếm này, ngươi sẽ nghĩ tới… đạo, kiếm đạo, dường như nó không phải thanh kiếm, mà là kiếm đạo.

Về phần kiếm đạo ảo diệu thế nào, vậy cần ngươi đi lĩnh ngộ, cần ngươi tham tường.

Hai lão giả ngồi đó, bọn họ đã ngồi trăm ngàn vạn năm, ngồi từ quá khứ, ngồi tới hiện tại, cũng ngồi trong tương lai.

Lúc này, Viễn Chinh thuyền trên bầu trời dừng lại, dường như đang nhìn hai lão giả.

- Lại là Kiếm Thánh!

Theo Lý Thất Dạ lên núi, đám người Thánh Sương Chân Đế nhìn thấy hai lão giả, lúc này, Thánh Sương Chân Đế nhận ra lão nhân đặt kiếm trên bệ đá.

- Chính là Kiếm Thánh!

Huệ Thanh Tuyền trịnh trọng gật đầu.

Kiếm Thánh, Thủy tổ xuất thân từ Vạn Thống giới, cả đời dùng kiếm vô địch, mặc dù hắn vừa mới bắt đầu đã là Thủy tổ, nhưng về sau hắn đăng lâm Tiên thống, quét ngang cửu thiên thập địa, một kiếm vô địch.

Từng có người nói, vạn cổ đến nay, dùng kiếm luận đạo, Kiếm Thánh là nhất.

Mặc dù nội tâm đám người Thánh Sương Chân Đế có chuẩn bị, nhưng lúc nhìn thấy Kiếm Thánh vẫn giật mình không nhỏ.

- Hắn, hắn là Khai Thiên Đao Tổ sao?

Hoàng Tôn Chân Đế nhìn lão giả ôm trường đao, hắn nói một câu nhưng không dám khẳng định.

- Không sai, hắn là Khai Thiên Đao Tổ.

Một lão tổ Trường Tồn đi theo lên tiếng:

- Nghe nói thời điểm hắn rời khỏi Tiên Thống giới tiến vào Bất Độ hải, hắn đã là Thủy tổ cấp bậc Đế thống.

- Hắn hiện tại đã là Thủy tổ cấp bậc Tiên thống.

Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói.

Mọi người nhìn nhau, Khai Thiên Đao Tổ và Kiếm Thánh, xuất thân từ Vạn Thống giới, về sau tiến vào Bất Độ hải, khi đó hắn đã là một vị Thủy tổ cấp bậc Đế thống.

Hiện tại xem ra, hắn đột phá cảnh giới trong Bất Độ hải, đã trở thành Thủy tổ cấp bậc Tiên thống.

Trong khoảng thời gian ngắn, đám người Thánh Sương Chân Đế lẳng lặng nhìn Khai Thiên Đao Tổ và Kiếm Thánh, tất cả mọi người không dám nói chuyện lớn tiếng, sợ quấy rầy hai người.

Dù là Khai Thiên Đao Tổ hay Kiếm Thánh, bọn họ đang ngồi đó, không có chút tiếng động nào, bởi vì bọn họ đều là người chết.

- Bọn, bọn họ tọa hóa ở chỗ này sao?

Thái Huyền Phong nhìn Kiếm Thánh và Khai Thiên Đao Tổ chết đi, hắn nói một câu không dám xác định.

Đám người Hoàng Tôn Chân Đế nhìn nhau, bọn họ không nhìn ra Khai Thiên Đao Tổ và Kiếm Thánh có tọa hóa hay không.

- Không.

Lý Thất Dạ nhìn hai người bọn họ, khẽ lắc đầu, nói:

- Khi còn sống, bọn họ đã trọng thương, mặc dù đã từng trị liệu, đáng tiếc, cuối cùng vẫn không thể áp chế, thọ tận mà chết.

Nghe Lý Thất Dạ nói thế, nội tâm đám người Hoàng Tôn Chân Đế chấn động.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv