Từng tiếng kim loại vang lên. Kim Qua đeo đế thủ vào cảm nhận nó mọc dài ra, nhyá mắt một tầng lân giáp bao phủ lên nguyên cánh tay phải của Kim Qua. Tay phải Kim Qua sặc sỡ ánh vàng như cánh tay đúc bằng hoàng kim.
Vù vù vù vù vù!
Trong khoảnh khắc dấu ấn Thiên Quyền giữa trán Kim Qua chấn động, dường như nhận được lực lượng to lớn, Thiên Quyền tỏa sáng.
Kim Qua giật mình kêu lên:
- Lực lượng mạnh quá!
Kim Qua nhắm tịt mắt lại, hít sâu ổn định tinh thần.
Đế thủ như có lực lượng vô cùng mênh mông bỗng chốc xuyên suốt toàn thân Kim Qua, khiến gã thay da đổi thịt. Đế thủ mang đến trùng kích mạnh cho Kim Qua, nên gã phải ổn định tinh thần ngay. Nếu Kim Qua không giữ được đạo tâm, không thể đè lòng tham xuống là gã chết chắc.
Kim Qua trầm giọng quát:
- Mở!
Kim Qua dồn huyết khí vào đế thủ.
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, chớp mắt đế thủ phát ra ánh sáng vàng vô cùng tận. Ánh sáng vàng bắn lên cao chiếu sáng cửu thiên thập địa, ánh sáng vàng bàng bạc làm người ta khó thể mở mắt.
Có tiếng niệm Phật vang vọng cửu thiên thập địa:
- A di đà Phật.
Tay phải Kim Qua hiển hiện một Phật quốc, các vô thượng thánh Phật hiện ra. Trong Phật quốc xuất hiện một con thần thú.
Đó là kỳ lân lấp lánh Phật quang, kỳ lân xuất hiện trong Phật quốc như thể nó một khí hóa vạn quốc, các thánh Phật do nó hít vào thở ra mà thành.
Trong khoảnh khắc đó mọi người sinh ra ảo giác tay phải của Kim Qua có thể đánh xuyên thế giới, đánh nát vũ trụ, tay phải ẩn chứa lực lượng vô cùng vô tận. Cánh tay phải này đánh ra thì không gì ngăn được, cái gì cũng sẽ bị đánh trở về điểm bắt đầu.
Thấy lực lượng như thế biết bao người trái tim run rẩy. Kim Qua đeo đế thủ vào cả người liền thay đổi, gã như một vô thượng Phật đế, có thể ngự giá một thời đại.
Kim Qua vuốt ve đế thủ trong tay:
- Thật là báu vật tốt.
Đinh đinh đinh đinh đinh!
Kim Qua cởi đế thủ xuống đặt xuống bàn.
Thấy cảnh đó đám người giật mình, trước báu vật như vậy mà Kim Qua vẫn giữ được đạo tâm, ngăn cản được hấp dẫn, đạo tâm cường đại biết bao.
Đám người bên ngoài Hoàng Kim Miếu đã chảy nước miếng đầy đất, bọn họ hận không thể xông vào cướp đế thủ về tay. Nếu không động lòng trước đế thủ đó thì không có thiên lý.
Tần Bách Lý nhìn đế thủ đặt trên bàn, gã rung động cảm thán rằng:
- Nếu ta là Kim Qua huynh thì e rằng không khống chế được đạo tâm trước đế thủ này.
Kim Qua cười thẳng thắn, chẳng hề giấu diếm:
- Không sợ Tần huynh cười chứ ta cũng suýt không kiềm chế được, mới rồi hít sâu, trước tiên chuẩn bị tâm lý ổn định mới dám thử uy lực của đế thủ, nếu không thì ta cũng không chịu nổi.
Tần Bách Lý than thở:
- Kim Qua huynh vẫn hơn ta một bậc. Trước khi đứng dậy ta đã ổn định đạo tâm, Kim Qua huynh thì lấy báu vật rồi mới ổn định đạo tâm, về điều này ta không bằng Kim Qua huynh.
Với bọn họ thì thua là thua, thản nhiên thừa nhận. Đẳng cấp cường giả như bọn họ thua không có gì mất mặt, vì giữa bọn họ chênh lệch một chút.
Kim Qua cười nói:
- Không dám, Tần huynh quá khiêm nhường.
Lý Thất Dạ cười, chậm rãi nói:
- Được báu vật như vậy ổn định đạo tâm ngay tại chỗ là đã giỏi rồi. Đế thủ như vậy nói không động lòng là lừa người. Đế thủ có công lẫn phòng, có thủ là có thể đánh xuyên tất cả vật cản trước mặt.
- Lý đạo hữu đừng nói nữa.
Kim Qua cười to bảo:
- Lý đạo hữu còn nói nữa thì đế thủ càng động lòng hơn, ta không dám bảo đảm sẽ kiềm chế được.
Tuy ba người đối địch nhau nhưng lúc này bọn họ cười nói, tích tài nhau khiến các tu sĩ đứng xem thầm hâm mộ.
Làm cường giả trong cuộc đời gặp kẻ địch như thế là quá đủ.
Nói sao thì nhiều người nhìn Tần Bách Lý, Kim Qua lòng thầm khâm phục. Đối diện hấp dẫn như thế mà hai người vẫn giữ được đạo tâm, nên biết không phải ngươi nói giữ vững liền thật sự giữ vững đạo tâm, cái này cần rèn luyện nhiều lần, trải qua trui rèn và lắng đọng mới giữ được đạo tâm.
Đạo tâm đạo tâm hư vọng, không phải ngoài miệng nói sao liền làm được vậy. Nhiều lúc trui rèn đạo tâm khó còn hơn đế thuật, vì thuật Đại Đế hay Tiên Vương chi pháp đều có chương tự để theo dấu.
Đạo tâm lại khác, nó có thể chương tự gì để theo, mỗi người khác nhau, mỗi người đều có máu có thịt, có thất tình lục dục. Vì vậy trui rèn đạo tâm khó khăn hơn tu luyện bất cứ công pháp nào.
Từng có bao nhiêu thiên tài tuyệt thế vô song về mặt tu luyện, tăng vọt vùn vụt, có thể nói là tiếu ngạo thiên hạ, nhưng thường vì đạo tâm không kiên cố mà lần lượt chết đi. Ngược lại nhiều người thiên phú không phải kinh tài tuyệt diễm lại đi đến cuối cùng, trở thành Đại Đế Tiên Vương.
Giờ Tần Bách Lý hay Kim Qua về thiên phú có thiên phú, về tu hành có tu hành, về đạo tâm có đạo tâm. Có thể nói được cơ sở như bọn họ muốn không làm được việc lớn, không muốn nổi bật cũng khó.
Mọi người đều hiểu hiện tại Kim Qua thiếu Thiên Mệnh, miễn gã vượt qua bị người đánh lén thì chắc chắn có thể trở thành Đại Đế, gã sẽ là nhân tuyển Đại Đế.
- Nếu các ngươi đã giữ được đạo tâm thì giờ tớilượt ta.
Lý Thất Dạ ngồi yên trên ghế, bình tĩnh nói:
- Báu vật thế nào tùy các ngươi chọn.
Kim Qua, Tần Bách Lý nhìn nhau, hai người không khách sáo, cùng đứng dậy. Bọn họ quan sát kỹ từng món báu vật trong Hoàng Kim Miếu.
Hoàng Kim Miếu có quá nhiều báu vật, người xem hao cả mắt. Khi Kim Qua, Tần Bách Lý tìm báu vật cho Lý Thất Dạ cũng là đang thử thách chính mình.
Quá nhiều báu vật trước mắt, toàn là tiên hiếm quý bảo cực kỳ hiếm hoi. Nếu ngươi chỉ liếc sơ sẽ không động lòng, nhưng nếu cẩn thận nghiên cứu không chừng sẽ thích món báu vật nào đó, tim sẽ đập nhanh.
Trong phút chốc mọi người nhìn từng hành động của Tần Bách Lý, Kim Qua, mọi người hiểu Kim Qua và Tần Bách Lý có hai lựa chọn.
Một là chọn đại một báu vật cho Lý Thất Dạ, nếu vậy hai người sẽ dễ dàng thắng ván cược. Hai là cẩn thận chọn ra báu vật tốt nhất để thử thách đạo tâm của Lý Thất Dạ.
Đương nhiên với Kim Qua, Tần Bách Lý thì đơn thuần dựa vào báu vật thắng Lý Thất Dạ là hoàn toàn vô nghĩa, bọn họ không hứng thú với trò xảo trá đó. Lý Thất Dạ quang minh lỗi lạc chọn ra báu vật thích hợp nhất cho bọn họ, Kim Qua và Tần Bách Lý sẽ không chọn đại một món cho hắn để mình thắng cược.
Ngược lại Tần Bách Lý, Kim Qua muốn chọn ra báu vật làm Lý Thất Dạ động lòng, muốn nhìn xem khi đối diện hấp dẫn thì hắn có giữ được đạo tâm không.
Thứ Tần Bách Lý, Kim Qua cần không phải là thắng cá cược hay không mà muốn nhìn xem ai giữ được đạo tâm, đây mới là thử thách lớn nhất cho bọn họ.
Khi Tần Bách Lý, Kim Qua lựa báu vật thì mọi người nín thở, muốn nhìn xem bọn họ chọn báu vật thế nào cho Lý Thất Dạ.
Chọn tới chọn lui cuối cùng Tần Bách Lý, Kim Qua nhìn nhau, lúc này hai người có sự ăn ý.
Tần Bách Lý cười mở miệng hỏi:
- Không biết Lý huynh có tin chúng ta không?