- Chư thần bảo tàng, chính là chư thần lưu cho hậu đại Nhân tộc, ngươi một kẻ phàm tục, làm sao có thể nhúng chàm độc chiếm!
Thánh Thiên Đạo Tử miệng như phun hoa sen, nói ra:
- Ngươi độc nhiễm bảo tàng, cái này không chỉ là mang đến họa sát thâncho ngươi, cũng là mang đến tai họa diệt môn cho Tẩy Nhan Cổ Phái ngươi! Người thức thời là tuấn kiệt, ngươi lấy một phần bảo tàng, những phầncòn lại lưu lại, ta cùng với Thanh Huyền huynh có thể đảm nhận bảo vệngươi an toàn rời đi!
- Phi...
Lúc này, Trần Bảo Kiều khinh thường nói ra:
- Cái gọi là thiên chi kiêu tử, đơn giản là bọn chuột nhắt ngụy hư nhátgan. Muốn cưỡng đoạt bảo tàng của người khác còn nói đến hoàng đường,vô sỉ, cùng lắm cũng chỉ như thế này thôi!
Bị Trần Bảo Kiều nói như vậy, sắc mặt Thánh Thiên Đạo Tử là một lúc xanh một lúc đỏ, nhưng mà, hắn lạnh lùng khẽ hừ, y nguyên kiêu căng khinhngười.
- Ta kiên nhẫn có hạn, nhanh chóng giao ra Thần Vương chi khí, nếu không, tự gánh lấy hậu quả.
Lúc này, Thanh Huyền Thiên Tử khí thế hùng hổ dọa người, đã không kiên nhẫn được nữa.
Lý Thất Dạ phì cười, coi như là đối mặt người trong thiên hạ, cũng y nguyên nhẹ nhõm tự tại, nói ra:
- Nếu như ta không giao ra bảo tàng thì sao?
- Chết...
Thanh Huyền Thiên Tử chỉ có một chữ, chữ này vừa ra, lập tức sát phạt như kim thiết, hàn khí kinh người.
- Không giao ra bảo tàng, liền cùng người trong thiên hạ là địch, người người tru diệt.
Lúc này, có cường giả lớn tiếng ồn ào nói ra.
Đối với bảo tàng, ai không muốn phân nửa chén canh? Ai không muốn thèm chảy nước miếng, có hoàng chủ lệ quát lên:
- Mau giao ra bảo tàng, bằng không thì tự tìm đường chết. Cùng người trong thiên hạ là địch, không có kết cục tốt !
- Cùng người trong thiên hạ là địch? Người người tru diệt? Ta đây phải sợ a.
Lý Thất Dạ cười vỗ vỗ lồng ngực, sau đó híp mắt, nhìn lấy đám người cười nói ra:
- Cùng người trong thiên hạ là địch? Người trong thiên hạ, chỉ bằng cácngươi? Xưng thứ gì! Người trong thiên hạ lại như thế nào, đối địchvới ta, giết không tha!
- Người trẻ tuổi, khẩu khí thật lớn!
Lúc này, Tư Đồ Chân Nhân đứng dậy, tiếu lý tàng đao, cười khanh khách nói ra:
- Chớ cho rằng có mang Đế vật, liền thật sự coi mình vô địch thiên hạ.Thanh Huyền cố quốc, Thanh Huyền Thiên Tử muốn diệt ngươi, đó cũng là sự tình dễ dàng. Luận Đế vật, luận Đế khí, Tẩy Nhan Cổ Phái ngươi có thểcùng Thanh Huyền cố quốc so sánh sao?
Tư Đồ Chân Nhân lão hồ ly này càng giảo hoạt, câu nói đầu tiên đem Thanh Huyền cố quốc kéo chết. Hơn nữa, cũng là đang uy hiếp Lý Thất Dạ.
- Ta là bị sợ đó.
Lý Thất Dạ cười tủm tỉm nói ra:
- Thanh Huyền cố quốc thì thế nào? Cắn ta sao? Ta chính là không giao ra bảo tàng thì như thế nào?
- Người trẻ tuổi liền là xúc động, không biết trời cao đất rộng.
Tư Đồ Chân Nhân ngoài cười nhưng trong không cười, nói ra:
- Vạn nhất có chuyện bất trắc, vậy cũng không tốt.
Nói xong, hắn một bước đi ra phía trước, khí tức Chân Nhân như sóng to gió lớn.
Không hề nghi ngờ, lúc này Tư Đồ Chân Nhân là đang uy hiếp Lý Thất Dạ,hắn đã nói được rất rõ ràng, Lý Thất Dạ không giao ra bảo tàng, cũng chỉ có đường chết.
- Bảo Thánh thượng quốc của ngươi tới mấy cái Chân Nhân!
Lý Thất Dạ không ra tay, lão bộc hừ lạnh một tiếng, cũng bước ra mộtbước, huyết khí như thao! Chân Nhân chi uy trực trùng vân tiêu, chắn ởphía trước Lý Thất Dạ.
- Nguyên lai là Trần gia Thạch lão, Thạch lão lâu như vậy không xuấtthế, hiện tại cần gì phải quấy vũng nước đục lần này đây, coi như làThạch lão có thể địch nổi ta, nhưng có khả năng địch nổi Thanh Huyềncố quốc Quan lão sao?
Tư Đồ Chân Nhân ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Lúc này, Tư Đồ Chân Nhân là một cái nhìn về phía lão nhân mang mũ mềmbên người Thanh Huyền Thiên Tử kia, Tư Đồ Chân Nhân ý tứ đã rất rõ ràng. Nếu là hai phái liên thủ, vậy cần phải có thành ý!
Lão nhân này vừa đứng ra, khí thế hoàn toàn khác biệt, nguy nga như cựnhạc, dáng sừng sững bất động, như xích sắt đoạn sông, như đá ngầm átlãng, mặc dù hắn áp chế khí thế của mình, trấn áp đạo hạnh của mình,nhưng thời điểm hắn đứng ra, y nguyên khiến người ta cảm thấy kiềm chế,khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Lão nhân này đứng dậy, coi như là lão bộc cũng không khỏi ánh mắt co rụt lại, cảm nhận được uy hiếp lớn lao, biết gặp được địch nhân mạnh mẽ hơn mình rất nhiều!
- Cổ Thánh trấn áp.
Ngưu Phấn ngưng mắt nhìn lấy lão đầu này, cười hắc hắc nói.
- Cổ Thánh...
Lúc này, không biết bao nhiêu người trong nội tâm sợ run cả người, thờiđại Đạo Gian, bao nhiêu hạng người kinh tài tuyệt diễm thành Cổ Thánh,có thể ở Đạo Gian thời đại trở thành Cổ Thánh, đó là nhân vật khó lường!
- Lý công tử, sinh mệnh đáng ngưỡng mộ nhất, lui một bước trời cao biển rộng.
Quan lão này trầm giọng nói.
- Cổ Thánh...
Lý Thất Dạ cười híp mắt nói ra:
- Trấn áp đạo hạnh tiến đến, cẩn thận đế phạt, đế phạt rơi xuống, trừkhi ngươi là Tiên Đế, bằng không thì, hôi phi yên diệt là kết quả duynhất.
Ma Bối Lĩnh đã từng bị Minh Nhân Tiên Đế luyện hóa, ngoại nhân tiến vào, phải là dưới Cổ Thánh cảnh giới, nếu không, liền vào không được. MinhNhân Tiên Đế làm như vậy, chính là bảo hộ tài nguyên Ma Bối Lĩnh, miễncho hậu thế của Tẩy Nhan Cổ Phái quá độ cướp đoạt, tạo thành việc mổ gàlấy trứng.
Dù nói, Ma Bối Lĩnh chỉ có tu sĩ dưới Cổ Thánh cảnh giới mới có thể đivào, nhưng mà, cũng có người là đầu cơ trục lợi, lúc tiến đến lấy thủđoạn đặc thù trấn áp đạo hạnh của mình, đem mình trấn áp ở dưới CổThánh, nhờ vào đó trà trộn vào đến.
Có điều, trà trộn vào tới như vậy cũng đồng dạng gặp nguy hiểm, một khibại lộ đạo hạnh của mình, sẽ bị trấn áp xuống dưới, nếu là nghiêm trọng, thậm chí sẽ đánh xuống đế phạt, đế phạt đánh xuống, cái kia chính làchuyện rất đáng sợ.
Quan lão hai mắt như thần quang, khí thế đoạt người, nói ra:
- Việc này không cần Lý công tử lo lắng, nghe một lời khuyên, Lý công tử giao ra Thần Vương chi khí, để tránh sai lầm.
- Sai lầm?
Lý Thất Dạ nhìn lấy tất cả mọi người, chậm rãi nở nụ cười, nói ra:
- Con người của ta có một thói quen xấu, người khác muốn đối địch với ta, ta chính là nhịn không được nhiệt huyết sôi trào, mài đao xoènxoẹt. Đã nói sai lầm, vậy thì tốt, ta chính là ưa thích sai lầm.
Nói xong, Lý Thất Dạ triệu hồi lão bộc, ngón tay trực chỉ Quan lão, nói ra:
- Ngươi, ngươi, ngươi, còn có ngươi, còn các ngươi nữa.
Lúc này, Lý Thất Dạ tiện tay chỉ tất cả mọi người Thánh Thiên Đạo Tử, Thanh Huyền Thiên Tử, tự tại nói ra:
- Các ngươi tính là thứ gì! Thần Vương chi khí, chư thần bảo tàng? Chớnói không có, coi như là có, ta cũng không cho. Cùng thiên hạ là địch?Chuyện như vậy ta chính là ưa thích làm, Thanh Huyền cố quốc tính là thứ gì, trong mắt ta, cái kia bất quá là một đống đồng nát sắt vụn mà thôi! Các ngươi đã muốn đoạt bảo, vậy lăn lên đây đi! Ta một người đơn đấutất cả mọi người các ngươi!