Đế Bá

Chương 2007: Giản gia



- Lý huynh, Hồng Hồ chủ, chư vị đạo hữu, vào trong trước, vào trong trước đã.

Giản Tiểu Thiết thấy Lý Thất Dạ cùng đám người Hồng Thiên Trụ đồng hành, vội vã mời bọn họ nói rằng.

Giản Tiểu Thiết tự mình đón chào, điều này làm cho Hồng Thiên Trụ và đệ tử Động Đình hồ cũng không khỏi cảm thấy trên mặt có ánh sáng. Giản Tiểu Thiết là Giản gia truyền nhân, tuy rằng hắn rất ít ở bên ngoài lộ mặt. Thế nhưng địa vị rất cao, bình thường để tự hắn tới nghênh tiếp đều là Hải Thần Truyện Thừa, Tiên Đế Đạo Thống khách nhân.

Bọn hắn bây giờ được Giản Tiểu Thiết tự mình đón chào, có thể nói là để cho bọn họ tăng thêm không ít mặt mũi.

Lúc rời đi, bước qua bên cạnh Huyết Sa Thiếu trang chủ, Lý Thất Dạ chỉ là phong khinh vân đạm liếc nhìn Huyết Sa Thiếu trang chủ một cái, không mặn không lạt nói rằng:

- Thần châu này một loại thạch châu tàn bích, bình thường ta chỉ lấy dùng làm đồ lót chuồng, không đáng một văn.

Đối với kẻ cùng mình đối địch, Lý Thất Dạ không lưu tình chút nào, căn bản cũng không cần chừa cho hắn tình cảm. Không cần cho hắn bậc thang xuống đài.

Mọi người đều biết lời này của Lý Thất Dạ là hướng về phía Huyết Sa Thiếu trang chủ nói. Bất quá ân oán cá nhân như vậy không người nào dám xen mồm vào.

Bị Lý Thất Dạ nói thẳng mặt một câu như thế, Huyết Sa Thiếu trang chủ nhất thời sắc mặt khó coi tới cực điểm, nét mặt già nua đỏ bừng, hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.

Thượng Quan Phi Long cũng lập tức rời khỏi theo, bọn họ nếu tiếp tục ở lại, sẽ càng thêm khó chịu, càng thêm mất mặt.

- Lý huynh lần đầu tiên tới Giản phủ ta, nếu là Lý huynh và chư vị không ngại, theo tiểu đệ đi một chút làm sao?

Giản Tiểu Thiết đem đám người Lý Thất Dạ dẫn vào Giản phủ, sau đó liền vì Lý Thất Dạ dẫn đường.

Sớm đã quen thuộc Giản phủ, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng mà gật đầu, lạnh nhạt nói:

- Đi một chút cũng tốt.

Giản phủ diện tích rất rộng, thậm chí có thể nói, ở trong Giản phủ, nó là tự thành động thiên, nơi đây hết sức rộng lớn, nó không chỉ là một tòa phủ đệ, càng chính xác ra, nó là một khối tổ địa.

Ở trong Giản phủ, không ngừng có cổ điện lão các, càng có sơn phong giang hà, ở chỗ này, có nước sông vờn quanh, ở chỗ kia có kỳ phong nổi lên, ở chỗ nọ lại có thác nước chảy...

Theo Giản Tiểu Thiết hành tẩu ở trong Giản phủ, đây cũng là để Động Đình hồ đệ tử mở rộng tầm mắt, bọn họ ngay từ đầu cho rằng Giản phủ chỉ là một tòa phủ đệ mà thôi, thật không ngờ ở bên trong Giản phủ dĩ nhiên là tự thành sơn hà.

Nhìn thấy một màn trước mắt như vậy, Động Đình hồ đệ tử trong lòng ngoại trừ chấn động ra, cũng không khỏi có điều cảm ngộ, Giản gia cường đại cũng không phải là chỉ có hư danh.

Theo Giản Tiểu Thiết hành tẩu ở trên khối thổ địa quen thuộc này, Lý Thất Dạ chỉ là nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ở trong lòng hắn cảm giác không nói ra lời.

Cho tới nay, Giản gia đều hoan nghênh hắn trở về, ở trình độ nào đó mà nói, Giản gia cũng là ở trong tay hắn đế tạo, thế nhưng, từ sau khi chôn cất Giản Văn Tâm, hắn đã không muốn trở lại nữa, bởi vì đi tới Giản gia, trong lòng của hắn luôn luôn không khỏi hiện lên một câu nói kia.

- Thiên địa quá xa vời, làm một con kiếm ở trong thiên địa, cũng không có cái gì không tốt.

Ở một khắc sinh mệnh cuối cùng, nàng đã nói như vậy.

Bất quá, cuối cùng, nàng còn nói một câu, nói rằng:

- Đại nhân, ta biết ngươi chí tại thiên địa, chí ở tận cùng thế giới, sau khi ta an nghỉ, ngươi là có thể đi được xa hơn, đi được nhanh hơn, đây là kết cục của ta, cũng là kết cục tốt nhất!

Nghĩ đến nàng nói như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng mà lắc đầu, chuyện đã qua, cuối cùng đã thành quá khứ, hết thảy đều tùy nó đi. Một khắc cuối cùng, hắn không trách Giản Văn Tâm, cũng không trách Hồng Thiên nữ đế.

Duy nhất đáng tiếc là, Hồng Thiên vẫn luôn là một nha đầu vô cùng bướng bỉnh, ở cuối cùng đi xa trong cuộc sống, nàng vẫn như cũ không muốn trở về đầu, nàng chính là quật cường như thế. Cũng chính bởi vì nàng quật cường, mới thành tựu cả đời nàng rực rỡ.

- Lý huynh, ngươi làm sao vậy?

Vừa đi vừa vì mọi người giảng giải Giản Tiểu Thiết thấy Lý Thất Dạ không yên lòng, không khỏi hỏi nói.

Lý Thất Dạ phục hồi tinh thần lại, nhàn nhạt cười, nói rằng:

- Không có việc gì, ta chỉ là hơi mệt chút, muốn đi về nghỉ ngơi trước thôi.

- Cũng tốt.

Giản Tiểu Thiết vội đáp lời nói:

- Ta đã cho người vì đoàn của Lý huynh chuẩn bị khách phòng, nếu Lý huynh mệt mỏi, vậy ngày mai lại đi, ngày mai cũng là ngày lão tổ tông xuất quan, đến lúc đó ta bồi Lý huynh đi gặp lão tổ tông một lần.

Đối với lời này, Lý Thất Dạ cũng chỉ là thản nhiên cười, cũng không nói gì.

Mà Động Đình hồ đệ tử nghe được Giản Tiểu Thiết nói như vậy, cũng không khỏi hâm mộ nhìn Lý Thất Dạ. Giản gia lão tổ tông đó là một vị thiên thần hoàng, làm một vị thần hoàng rất giỏi, không phải ai cũng có thể gặp được, bản thân được thiên thần hoàng tiếp kiến, điều này có thể nói cũng là một loại vinh hạnh.

Giản Tiểu Thiết dẫn đám người Lý Thất Dạ quay về khách phòng, bất quá, bọn họ còn chưa có trở lại khách phòng, ở trên đường đã gặp một người.

- Nương nương, hắn chính là Lý Thất Dạ.

Lúc này, Thượng Quan Phi Long cùng với Huyết Sa Thiếu trang chủ dẫn hai nữ tử đến đây, hai cô gái này có thể nói là khuynh quốc khuynh thành, nhan dung của các nàng có thể nói là để những nữ tử như Hồng Ngọc Kiều, Lâm cô nương buồn bã thất sắc.

Hai cô gái này, một lung linh xinh đẹp, một là quyến rũ cao quý, xinh đẹp không thể tả, khiến người nhìn thấy thần hồn điên đảo, đặc biệt nữ tử ăn mặc phượng y quyến rũ cao quý, trên người nàng phát ra phong vận thành thục của thiếu phụ lay động lòng của người ta.

Hai cô gái này để Hồng Ngọc Kiều các nàng hơi bị ảm nhiên không chỉ là vẻ mỹ lệ của các nàng, còn có trên người các nàng phát ra khí thế cường đại mà lăng nhân.

Nữ tử lung linh xinh đẹp, chính là từng đạo thần vương quang hoàn tạo ra, tuy rằng nàng mảnh khảnh thon thả khiến người ta có một loại cảm giác yếu đuối, thế nhưng, khi nàng quanh thân thần hoàn tạo ra, lại khiến cho khí thế bao trùm thiên địa, thần vương chi uy khiến lòng người sợ hãi. Nàng chính là Hải Loa Hào đệ nhất thiên tài Thượng Quan Phi Yến, cũng là tỷ tỷ của Thượng Quan Phi Long!

Một cô gái khác còn lại là quyến rũ quý khí, mặc phượng y, giá cũng đủ chương hiển thân phận của nàng, nàng quanh thân hiện lên thần quang, đặc biệt của nàng sau đầu hình như là có một vòng thần kính hiện lên như nhau, như vậy một vòng thần kính tựa hồ là có thể rọi sáng thế gian tất cả, mà chính là như vậy một vòng thần kính, vừa tựa hồ tràn đầy mị lực, năng hấp dẫn người khác hồn phách như nhau.

Nàng chính là tiểu thiếp Trầm Hải Thần Vương thích nhất Công Tôn Mỹ Ngọc. Công Tôn Mỹ Ngọc cũng không phải là bình hòa chỉ có khuôn mặt xinh đẹp, khi nàng còn chưa có gả cho Trầm Hải Thần Vương ở Thâm Hác Hải đã là một thiên tài thanh danh lan xa.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv