Đế Bá

Chương 1197: Đánh cược (2)



Ngươi sẽ không lại là dùng yêu thuật khác chứ.

Một hồi lâu, Tiễn Vô Song nhìn chằm chằm Lý Thất Dạ nói ra. Sự tình liên quan tới yêu thuật của Lý Thất Dạ nàng nghe không ít.

Liền lấy gần nhất mà nói, nghe nói Lý Thất Dạ có thể ngự một con Phượng Hoàng, chính là bởi vì như thế, hắn có thể đối chiến toàn bộ Dược Vực.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Điểm này ngươi liền quá lo lắng, nếu như nói, ta dùng yêu thuật theo như trong miệng ngươi đánh bại ngươi, vậy ngươi nhất định không tâm phục khẩu phục. Ta đã hi vọng ngươi trở thành chiến tướng của ta, như vậy, ta sẽ để cho ngươi bị bại tâm phục khẩu phục.

Tiễn Vô Song hít thở một cái thật sâu, lãnh ngạo mà nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cười lạnh một tiếng, nói ra:

- Tốt, ngươi đã dám cược, ta có cái gì không dám đánh cược! Ngươi nhớ kỹ cho ta, nếu như ngươi thua, ta sẽ để cho ngươi đời đời làm nô!

- Yên tâm, nếu như ta thua, hết thảy theo ngươi nói, ngươi muốn thế nào thì được thế đó.

Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói.

- Bắt đầu đi!

Tiễn Vô Song lãnh ngạo mà nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói ra:

- Hiện tại ta liền đem ngươi đánh nổ, để ngươi vĩnh viễn không thể sống!

- Ta có thể thỏa mãn lửa giận báo thù của ngươi.

Lý Thất Dạ nở nụ cười, hai tay mở ra nói:

- Tới đi, có thủ đoạn gì dùng hết ra, hướng trên người của ta oanh sát, chỉ cần ngươi có thủ đoạn, liền cứ việc giết tới đi! Ta mặc cho ngươi giết!

- Hừ, lần này ta cũng muốn xem thử xem ngươi trùng sinh thế nào!

Tiễn Vô Song hừ lạnh một tiếng! Nàng cũng không tin Lý Thất Dạ giết không chết, nàng chưa từng thấy qua người giết không chết.

Đây đối với Tiễn Vô Song mà nói, thật đúng là có chút ít ấm ức. Lý Thất Dạ mặc nàng oanh sát, đây đối với dạng người cao ngạo như nàng mà nói, thật sự là một loại nhục nhã, nhưng mà, nàng lại nhịn không được, nàng rất muốn thử lại một lần, nàng rất muốn thử lại xem có thể giết chết Lý Thất Dạ hay không, có thể phá giải hay trấn áp loại yêu thuật kia của Lý Thất Dạ hay không.

- Tới đi! Nhất định sẽ cảm giác không tệ.

Lý Thất Dạ giang hai tay ra vừa cười vừa nói, là thong dong như vậy, là tự tại như vậy, tựa hồ, đây đối với hắn mà nói, không phải một trận giết chóc, mà là một trận hưởng thụ.

- Ta sẽ giết ngươi!

Lý Thất Dạ thái độ như vậy để Tiễn Vô Song thổ huyết, trong nội tâm nàng cũng minh bạch, Lý Thất Dạ mặc nàng đến oanh sát, đó là đang lợi dụng nàng.

Trải qua lần trước đánh một trận xong, Tiễn Vô Song minh bạch Lý Thất Dạ là lợi dụng thương tổn của nàng đến chuyển hóa tử khí, chính là bởi vì như vậy, Lý Thất Dạ mới có thể để cho nàng đánh chết.

Biết rõ Lý Thất Dạ đang lợi dụng nàng, Tiễn Vô Song y nguyên nhịn không được xuất thủ, không có trải qua nếm thử, không một lần nữa oanh sát Lý Thất Dạ, nàng không cam lòng cứ như vậy từ bỏ, lại nói, nàng cũng không phải là người dễ dàng buông tha!

Lúc này, Tiễn Vô Song chậm rãi lấy ra trường cung của mình, trường cung nguyệt nha trắng tinh, tản mát ra quang mang thánh khiết, khi thanh trường cung này nắm trong tay, khiến người ta cảm thấy nó là một đồ vật thần thánh, mà không phải một món binh khí.

- Cái này khiến ta có chút ngoài ý muốn.

Lý Thất Dạ nhìn thấy thanh trường cung trong tay Tiễn Vô Song, nói ra:

- Ta còn tưởng rằng ngươi sẽ dùng thanh trường cung kia của tổ tiên ngươi đến bắn giết ta, dù sao, thanh trường cung kia của tổ tiên ngươi uy lực tuyệt luân, ở trong các Tiên Đế binh cũng là tiếng tăm lừng lẫy. . .

- . . . Ở Tiễn gia ngươi, trừ món chân khí kia của tổ tiên ngươi ra, luận uy lực, phải kể là cây cung kia. Mà lần này ngươi tới khiêu chiến ta, lại không dùng thanh trường cung kia đến bắn giết ta, cái này khiến ta cũng có chút không thể tin được. Cái này xác thực khó được, không dễ dàng a, để cho ta cũng không khỏi nhìn với con mắt khác.

Lời này Lý Thất Dạ đích thật là tán thưởng Tiễn Vô Song, mà thực sự không phải là trào phúng.

Thanh trường cung kia của Tiễn gia, cho tới nay đều là tiếng tăm lừng lẫy, uy lực rất lớn, thậm chí đã từng được người xưng là hung khí, tuyệt đối là một thanh giết chóc chi binh, nhưng mà, lần này Tiễn Vô Song không dùng thanh trường cung kia của tổ tiên nàng Đệ Nhất Tiễn Tiên Đế, cái này đích xác là một chuyện không tầm thường.

Đối với dạng khích lệ này của Lý Thất Dạ, Tiễn Vô Song hừ lạnh một tiếng, lãnh ngạo nói ra:

- Ta là sợ trường cung của Tiễn gia vừa ra, ngươi hẳn phải chết không nghi ngờ! Bằng trường cung của tổ tiên ta giết chết ngươi, không tính là bản sự gì! Lại nói, nếu ta bằng vào trường cung của tổ tiên ta giết chết ngươi, chỉ sợ ngươi sẽ không phục!

Tiễn Vô Song lời này là tràn đầy tự tin, dưới mắt không còn ai, nàng muốn, tùy thời đều có thể mang tới thanh trường cung kia bắn giết Lý Thất Dạ.

Nhưng mà, nàng không có làm như vậy, đối với nàng mà nói, coi như là lấy thanh trường cung kia của tổ tiên nàng đem Lý Thất Dạ giết chết, trong nội tâm nàng bao nhiêu cũng có chút tiếc nuối, đây không tính là thực lực chân chính của nàng! Cho nên, nàng muốn dùng thủ đoạn của mình, tự tay giết chết Lý Thất Dạ.

Đối với Tiễn Vô Song tự ngạo, lần này Lý Thất Dạ ngược lại gật đầu thưởng thức, nói ra:

- Đích thật là không tầm thường, người chết một lần, có tự tin như vậy, đích thật là để cho người ta bội phục. Mặc dù nói, trước đó ta chán ghét ngươi, hiện tại xem ra, ta là càng ngày càng thích ngươi rồi.

- Phi, miệng chó không thể mọc ngà voi.

Tiễn Vô Song cười lạnh một tiếng, dương trường cung trong tay, cười lạnh nói ra:

- Thanh trường cung này coi như so ra kém thanh trường cung kia của tổ tiên ta, nhưng mà, nó là ta tự tay chế tạo dùng để khắc chế ngươi, lần này, tuyệt đối sẽ không để ngươi sống lại một lần nữa!

Nhìn lấy Tiễn Vô Song cao ngạo, Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, khe khẽ lắc đầu, nói ra:

- Trong này, có vài điểm, ta cũng muốn nhắc nhở ngươi một chút, một, coi như thanh trường cung kia của tổ tiên ngươi, cũng như nhau không giết chết được ta. Thanh trường cung kia của tổ tiên ngươi đích thật là một thanh hung khí, nhưng mà, ngươi còn không có gặp qua cái gì mới thật sự là hung khí; hai, ngươi nghĩ sai, hơn nữa sai đến kịch liệt.

- Hừ, sai ở đâu?

Tiễn Vô Song cười lạnh một tiếng, không phục nói.

Lý Thất Dạ nhìn lấy trường cung của nàng, cười nói ra:

- Ngươi chế tạo thanh trường cung này, ta liền biết trong lòng ngươi là nghĩ thế nào. Ngươi đem tử vật của ta, đem bất tử chi thuật của ta nhìn thành tà ác chi thuật!

- Chẳng lẽ không đúng sao?

Tiễn Vô Song cười lạnh nói:

- Chỉ có tử vật tà ác dưới mặt đất trong truyền thuyết mới có thể hấp thu tử khí, mới có thể khó mà giết chết!

- Cô nàng, đừng không có kiến thức như vậy, cũng không phải là nói, tất cả bất tử liền là tà ác.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu nói ra:

- Một, ta không phải tử vật, là một người nhảy nhót tưng bừng; hai, ta tu đại đạo, chính là chính đạo đường hoàng, chính là áo nghĩa chân chính của đại đạo, chỉ có thời điểm ngươi lĩnh ngộ áo nghĩa chân chính, mới có thể minh bạch, chân chính thông hướng đại đạo đỉnh phong nhất, cái kia chính là trường sinh, cái kia chính là bất tử, hiểu không.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv