Đế Bá - Lý Bát Dạ

Chương 47: Em Gái Quyết



- Đứng lại…

Ngay khi nhóm người Tẩy Nhan Cổ phái leo lên, Trấn Chiêm Hầu liền mang theo đội ngũ ngăn cản, quát to:

- Nơi này không hoan nghênh các ngươi, mau cút đi.

Trấn Chiêm Hầu nộ khí trùng thiên, khí tức Vương Hầu cuồn cuộn lao đến, trấn áp đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái, nếu không phải có mệnh lệnh của Nhân Hoàng, chỉ sợ hắn đã làm thịt đám ngưởi Tẩy Nhan Cổ Phái rồi.

Lúc này, Tô Ku Đa bước lên phía trước, lão cười tủm tỉm nói:

- Trấn Chiêm huynh muốn làm khó chúng ta?

-Hừ!

Trấn Chiêm Hầu hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói ra:

- Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi không có tư cách nhập Ma Bối Lĩnh.

Lý Bá Dạ liếc mắt nhìn Trấn Chiêm Hầu, nhàn nhạt nói:

- Địa phương ta muốn đi, vẫn chưa có người nào có thể ngăn. Không muốn chết thì cút.

Lời này của Lý Bát Dạ khiến mọi người xung quanh biến sắc, Trấn Chiêm Hầu chính là vương hầu thế hệ trước, tại Bảo Thánh thượng quốc có địa vị cao thượng, thực lực của hắn khiến người ta hết sức kiêng kỵ, chưa từng có ai dám ăn nói ngông cuồng trước mặt hắn như Lý Bát Dạ.

- Nghiệp súc tìm chết!

Râu tóc Trấn Chiêm Hầu dựng ngược, thân là vương hầu cao cao tại thượng, vậy mà hôm nay, hắn bị một thằng nhóc chửi thẳng mặt, chuyện này khiến mặt mũi của hắn mất hết.

Oanh… Ngay lúc này, uy áp Vương Hầu điên cuồng hội tụ, huyết khí bão táp vọt lên trời. Dưới sự giận dữ, Trấn Chiêm Hầu vung tay đập thẳng tới Lý Bát Dạ.

Trong nháy mắt, một đại thủ lớn như quả núi hình thành, vỗ thẳng xuống đám người Tẩy Nhan Cổ Phái.

Ầm! Đại thủ bị oanh nát, Tô Ku Đa bước lên phía trước, ngăn cản đại thủ của Trấn Chiêm Hầu.

- Trấn Chiêm Hầu, nếu ngươi muốn chiến, ta đấu với ngươi.

Tô Ku Đa cười tủm tỉm nói ra.

Lời này của Tô Ku Đa hoàn toàn là khiêu khích trần trụi, đây chính là tát vào mặt của Bảo Thánh thượng quốc.

- Tốt, tốt, tốt, lão già, bản hầu muốn xem ngươi và Tẩy Nhan Cổ Phái có bao nhiêu lực lượng.

Trấn Chiêm Hầu lạnh lùng nhìn qua Lý Bát Dạ:

- Chờ bổn tọa chém xong lão già này, rồi lại chém loại tiểu bối ngươi.

Nói xong, Trấn Chiêm Hầu bay lên cao.

Tô Ku Đa cũng bình tĩnh bay theo.

Một phút sau, Trấn Chiêm Hầu cùng Tô Ku Đa, mỗi người chiếm cứ một phương trời.

“Oanh” trong nháy mắt, huyết khí trùng thiên, cuồn cuộn như sóng thần, huyết quang phun ra nuốt vào, uy áp vương hầu va chạm lẫn nhau, quét qua vạn dặm.

Ngay khi hai cường giả vương hầu quyết đấu, tu sĩ bên dưới cảm thấy run rẩy, chim cũng nhũn ra, tuy hai người khai chiến trên bầu trời, nhưng mà khí tức vương hầu đáng sợ của bọn họ vẫn làm cho người ta kính sợ.

- Giết

Trấn Chiêm Hầu quát lên một tiếng, hắn há mồm phun ra một tấm lưới trong suốt, tấm lưới vừa ra liền toả ra hào quang bao phủ đất trời, sau đó, tấm lưới bày ra Thiên La Địa Võng, sát ý cuồn cuộn chụp lấy Tô Ku Đa. Lúc này, tấm lưới phun ra nuốt vào từng đạo pháp tắc trấn chiêm, dồn ép Tô Ku Đa, trấn sát hết thảy con chim trong thiên hạ.

Toàn thân Tô Ku Đa toả ra khí tức lạnh lẽo, lão chăm chú nhìn tấm lưới Thiên La Địa Võng từ trên trời rơi xuống đang hoàn toàn bao vây lấy mình.

-Khai mở.

Tô Ku Đa thét dài một tiếng, mệnh cung của lão mở rộng ra, chỉ thấy vô số cháu gái, em gái từ Mệnh Cung lão nhảy ra bên ngoài.

“ư” một tiếng, lúc này, đám cháu gái rên lên, cả đám lao ra tứ phía, bắt đầu dùng hai tay xé rách tấm lưới.

-Em Gái Quyết!

Vừa thấy Tô Ku Đa ra tay, Lý Bát Dạ cười nói.

Roẹt! Một lúc sau, tiếng xé rách vang lên, sắc mặt Trấn Chiêm Hầu đại biến, hắn lập tức thôi thúc đạo pháp tới tận cùng, Thiên La Địa Võng chậm rãi ép xuống phía dưới.

Tấm Thiên La Địa Võng vốn bao trùm cả phương viên trăm trượng, dưới sự thôi thúc của lực lượng cuồng bạo, bỗng nhiên co rút lại, bao vây Tô Ku Đa ở giữa.

- Phá.

Cảm thấy Thiên La Địa Võng bỗng nhiên tăng tốc co lại, Tô Ku Đa gầm lên.

Kimochi

Theo tiếng gầm, đám cháu gái rên to cao vút, xé toang tấm lưới.

- Giết.

Pháp bảo bản mệnh bị phá, sắc mặt Trấn Chiêm Hầu đại biến, hắn nổi điên đánh tới Tô Ku Đa cùng đám cháu gái.

Trong khoảng thời gian ngắn, Trấn Chiêm Hầu cùng Tô Ku Đa chém giết đến thiên địa băng liệt, Trấn Chiêm Hầu liều mạng tấn công, đám cháu gái Tô Ku Đa cũng xông vào chém giết thảm liệt.

Một màn này khiến không ít người xem biến sắc, cho dù Vô Lực Hầu của Bảo Thánh thượng quốc, Tử Hà Quan lão đạo hay rất nhiều đại yêu ở Phi Giao Hồ cũng không mạnh như vậy, về phần những tu sĩ khác, đều bị dư kình ép tới mức thở không nổi.

Lý Bát Dạ không có nhìn qua trận chiến kia nhiều, hắn dẫn dắt đám đệ tử đi vào sườn đồi.

- Đứng lại, nơi này không phải là nơi các ngươi có thể đi tới, mau lui ra, nếu không, Tẩy Nhan Cổ Phái các ngươi sẽ gặp họa diệt môn!

Đệ tử của Trấn Chiêm Hầu quát một tiếng, ngăn cản đường đi của đám người Lý Bát Dạ.

- Họa diệt môn?

Lý Bát Dạ lạnh lùng nhìn qua đám đệ tử của Trấn Chiêm Hầu, nói ra:

- Ai muốn đánh chủ ý lên Tẩy Nhan Cổ Phái, ta tùy thời hoan nghênh, càng nhiều người càng tốt, miễn cho không náo nhiệt thì quá không vui. Hiện tại, cút cho ta!

- Khẩu khí thật là lớn, khi nào Tẩy Nhan Cổ Phái xuất hiện đệ tử tự cao tự đại như vậy, định khiêu chiến cả thiên hạ sao?

- Chiến cả thiên hạ thì thế nào?

Lý Bát Dạ bình tĩnh nói.

- Muốn chết!

Lý Bát Dạ kiêu ngạo như vậy khiến đám người Bảo Thánh thượng quốc tức giận, cả đám tế ra bảo khí đập thẳng về phía nhóm Lý Bát Dạ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv