Nhuệ Linh chủ động dọn tô rồi mang ra bồn rửa nhưng lại bị anh túm gọn lại rồi kéo ra chỗ khác.
" Để tôi rửa, em cắt trái cây giúp tôi đi.”
Vì anh dành rửa nên cô cũng chỉ có thể lủi thủi đi lấy trái cây trong tủ ra cắt.
Những miếng dưa hấu đỏ mọng mát lạnh được để ra đĩa, vừa cắt xong thì Mạc Thanh cũng vừa hay cởi bao tay ra, đi đến chỗ bàn ở phòng khách.
Nhìn thấy cô vừa mới xuất viện đã ôm cái laptop gõ bàn phím liên tục khiến Mạc Thanh cạn lời.
Nhuệ Linh xiên một miếng dưa nhỏ được cắt sẵn cho vào miệng rồi tiếp tục gõ phím thoăn thoắt.
Thật ra thì cô không phải đang soạn bản thảo đâu mà đang trải lời bình luận của các độc giả.
Vì bình thường cô ngày nào cũng cập nhật chương mới, chỉ duy nhất mấy hôm vừa rồi ở trong bệnh viện nên không cập nhật được nên độc giả đã nhắn tin đến hối thúc.
Cũng có người hỏi han, Nhuệ Linh chỉ bịa ra một cái cớ rồi bảo sẽ cập nhật ngay.
Mạc Thanh ngồi phịch xuống sofa, lẳng lặng nhìn cô đang bận rộn với cả đống chữ trên màn hình.
Giờ anh mới biết hóa ra cô là một tác giả viết tiểu thuyết tự do.
Dáng vẻ làm việc say mê chăm chỉ của Nhuệ Linh đúng là khiến anh không thể ngồi yên mà lười biếng, anh còn phải làm bài luận.
Mạc Thanh ăn xong miếng dưa hấu trên tay, đi rửa tay rồi vào phòng.
Sau khi xếp gọn lại số giấy nháp, sổ tay, sách qua một bên, anh mở laptop, bắt đầu chuyên tâm phân tích các bài báo học thuật bằng tiếng Anh mà mình tìm được.
Trong căn hộ im ắng tồn tại cùng lúc hai âm thanh gõ phím, một bên dồn dập một bên ngắt quãng. Nhuệ Linh sau khi viết bản thảo cũng nghiên cứu làm bài luận của mình.
Cũng may kiếp trước cô đã làm qua nên bây giờ chỉ cần gõ phím là xong vì cô còn nhớ rất rõ bài luận đó.
Trải qua hai tiếng rưỡi, Nhuệ Linh uể oải gập màn hình laptop, đầu cô lúc này ong ong như muốn vỡ tung.
Cảm giác đầu rất nặng, thi thoảng còn hay chóng mặt khiến Nhuệ Linh phải nhắm mắt nghỉ ngơi ở ghế sofa cả một lúc rồi lại tiếp tục làm.
Mạc Thanh thấy đã gần tối nên ra phòng khách, chuẩn bị đi nấu cơm.
Anh còn tưởng cô sớm đã về phòng, không ngờ lúc đi ra vẫn thấy bóng dáng cô ngồi miệt mài với cái laptop nóng phừng phừng.
Mạc Thanh rót ra một ly nước lạnh đưa đến cho Nhuệ Linh: "Uống chút nước đi."
"Cảm ơn anh.” Nhuệ Linh đưa tay nhận lấy rồi uống cạn một hơi, dòng nước mát lạnh làm cô tỉnh người hơn phần nào.
Mạc Thanh đứng trong bếp, luôn tay luôn chân nấu cơm, vì có người ốm yếu
là Nhuệ Linh ở chung nên anh đặc biệt nấu nhiều món hơn mọi khi.
Có sườn, thịt ram, canh, và nhiều món khác, anh đã mua những nguyên liệu tốt nhất để cô có thể bồi bổ.
Thỉnh thoảng khi nhìn ra sofa, anh bắt gặp khoảnh khắc Nhuệ Linh ngủ gật, sau vài phút cô lại chợt giật mình tỉnh giấc.
Có vẻ cô không thể ngủ đủ một giấc dài vì tật hay giật mình.
Cuối cùng cô vẫn mệt mỏi đóng laptop để phụ anh nấu ăn, nhưng nhìn thấy tình trạng lờ đờ của cô, Mạc Thanh chỉ cho cô đứng rửa rau rồi canh lửa mà thôi.
"Ngày mai em có tiết buổi sáng hay chiều?”
Nhuệ Linh nuốt xong miếng canh trong miệng mới trả lời: "Sáng ạ.
Mạc Thanh "ổ” rồi nhẩm tính, sau đó nói: "Mai tôi với em đi chung đi”
Đi chung? Sao lại phải đi chung?
"Không cần lắm đâu, tôi ổn rồi, như vậy là làm phiền anh” Nhuệ Linh ngoài cơn đau nhức ở đầu lâu lâu cứ nhói lên thì cũng không cảm thấy có gì quá mệt hay đau đớn, anh không nhất thiết phải đưa cô đi.
Nhưng Mạc Thanh căn bản không nghe, vẻ mặt điềm tĩnh, cả người anh dựa vào lưng ghế, dáng vẻ ngả ngớn: "Không nói nữa, thống nhất vậy đi, ngày mai tôi sẽ nấu luôn cả đồ ăn sáng.”
Còn chẳng đợi cô trả lời là anh đã rời bàn, thu dọn bát đũa đến bồn rửa, sau đó chỉ còn là tiếng nước chảy róc rách.
Nhuệ Linh có cảm giác như việc cô bị thương như một cái gông trói anh vào mình, cô nghĩ Mạc Thanh có cảm giác mắc lỗi trong lòng nên mới đối xử tốt, quan tâm cô.
Hứa Dục Thành cũng vậy, ở kiếp trước, chỉ cần là có cảm giác tội lỗi, hắn sẽ làm điều tốt để bù vào như một cách xin lỗi.
Trong một lần nào đó hắn thất hứa không đưa cô đi mua sắm, cô nhớ rõ đó là một tuần sau khi cô từ quê lên.
Vì nhìn quần áo của cô lúc đó bạc màu, chỗ này chỗ kia chắp vá đến mức khó coi, Đan Thanh đã nói Dục Thành dành cuối tuần đưa cô đến trung tâm thương mại mua sắm chút quần áo cho ra dáng con gái.
Nhưng mà cuối tuần đó Hứa Mộng Mộng lại đi ăn với Hứa Mộng Mộng mà quên mất cuộc hẹn, cô đã đứng đợi ở trung tâm thương mại cho đến khi nó đóng cửa.
Khi phát hiện ra sự thiếu xót đó của bản thân, hắn chỉ ném cho cô ít đồ như túi xách, trang sức để tạ lỗi, và cô buộc phải tha thứ.
Cô không muốn Mạc Thanh có loại cảm giác và suy nghĩ đó, cô cũng đâu có trách anh, đó không phải lỗi của anh.
Nhưng cô hình như có hơi tham lam rồi...nhỉ?
Tham lam thứ quan tâm đến từ cảm giác tội lỗi của Mạc Thanh, cô thật đáng thương biết bao.
Có lẽ cũng do là lần đầu có người quan tâm đến những điều nhỏ nhặt của cô từ từng miếng ăn một, cô bị rung động bởi những hành động nhỏ chứ không phải là vật chất như quà cáp hiệu.