Edit: TH
Cố Vân Thanh ngắm cảnh chưa được bao lâu, xe đã chậm rãi dừng lại trước cửa căn biệt thự xa hoa bậc nhất ở đây.
Trình Dịch mở cửa xe giúp cô, loáng cái đã không thấy bóng dáng Cố Vân Thanh đâu.
Trình Dịch vốn đang dặn tài xế về trước, nhưng giây tiếp theo, chó Berger lại lần nữa xuất hiện bên cạnh chân anh.
Sau khi chiếc xe đi, Trình Dịch ngồi xổm xuống, rồi xoa đầu chó ta: "Sao vậy?"
Sao vừa chạy đi lại vòng về?
"Gâu gâu gâu!" Trong nhà anh có người!
Cố Vân Thanh nhớ tới cảnh mình vừa bắt gặp người phụ nữ kia, không kiềm được lắc đầu.
Diện mạo gương mặt đẹp, làn da trắng trẻo mịn màng, mái tóc tự nhiên chưa từng nhuộm như mây mù hải tảo, xoã sau lưng. Cả người xinh đẹp như nắng mùa xuân.
Tuy rằng đã ba năm trôi qua, nhưng Cố Vân Thanh vẫn còn nhớ như in, đó là người chủ thứ chín nuôi cô, trước ấy cũng là một minh tinh. Nhưng mà lúc đó cô là một con thỏ, hơn nữa lúc nhập hồn vào nó, con thỏ kia còn đương hấp hối.
Nửa tháng sau, khi cô rời khỏi cơ thể của con thỏ, dĩ nhiên là nó chết ngay lập tức. Cố Vân Thanh đọc báo ngày hôm sau, lúc cô ấy xuất hiện trước ống kính, đôi mắt sưng to, ngay cả phấn nền cũng không thể che đi được. Ngẫm lại hẳn là cô ấy đã khóc cả đêm.
Cố Vân Thanh nhập hồn nhiều như vậy, đã gặp qua vô số loại minh tinh. Có người đối xử tốt với cô, có người không tốt. Rất nhiều người đều dần phai nhạt trong kí ức của cô, người có thể nhớ đến chẳng được mấy ai.
Cô gái này tính là một người, về sau Trình Dịch cũng vậy.
Cố Vân Thanh quăng cái cảm xúc đó ra sau gáy, quay xung quanh Trình Dịch một vòng, trong mắt hiện lên tia sáng quái dị.
Không ngờ thoạt nhìn sen đứng đắn như vậy mà cũng sẽ xây nhà vàng giấu người đẹp.
Quả thật... Rất xinh đẹp!
Sen thứ chín của cô tên Khương Khê, chẳng những vẻ ngoài xinh đẹp, tính tình cũng rất dịu dàng. Lúc làm con thỏ của Khương Khê, mỗi ngày cô đều được ôm ấp hôn hít. Cái loại cảm giác này, quả thực cực phê.
Hơn nửa trong nửa tháng cô ở đó, cũng chưa bao giờ gặp người khác phái nào xuất hiện ở chung cư của Khương Khê, trừ người đại diện. Mỗi ngày sinh hoạt khá gò bó, trừ phi có chương trình, nếu không Khương Khê tuyệt đối sẽ không thức đêm.
Loại giờ giấc sinh hoạt, làm việc và nghỉ ngơi này quả thật rất hợp với Trình Dịch.
Thấy chó ta bên cạnh không hiểu sao bỗng trở nên kích động, Trình Dịch vội vàng đè lưng cô lại, "Lục Lộ, dừng lại."
Cố Vân Thanh nghe vậy, không tình nguyện nhìn anh một cái, sau đó chậm rãi bình tĩnh lại.
Quách Bác Viễn lúc này cũng hơi khó hiểu đẩy gọng kính, "Nó làm sao vậy?"
"Đoán là bên trong gặp ai đó." Trình Dịch nhìn ngôi biệt thự bị cây tường vi che khuất, con người khẽ rút.
... Vậy mà cũng đoán ra được ư?
Cố Vân Thanh trợn mắt há hốc mồm nhìn sen nhà mình. Nếu không phải thấy anh không có phản ứng nào khác, cô còn cho rằng tên này nghe hiểu được tiếng chó.
Lúc này còn ai có thể tới? Lại là ai có thể có chìa khóa của căn biệt thự này?
Tuy rằng sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng Quách Bác Viễn nhìn ra được, sếp đang nổi giận.
Cũng phải, rõ ràng là biệt thự của mình. Kết quả lúc dọn vào ở còn không hỏi ý sếp, đổi lại là anh ta, trong lòng cũng khó tránh khỏi có gút mắc.
Trình Dịch đã đoán được bên trong là ai, anh bỗng không có ý muốn vào.
"Lục Lộ, đi thôi, ngày mốt lại đến." Trình Dịch liếc mắt nặng nề nhìn biệt thự, sau đó kêu Cố Vân Thanh.
Cố Vân Thanh tuy rằng khó hiểu, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo sau Trình Dịch.
Nhưng mà vừa đi ra hai bước, một giọng nữ ôn hoà lập tức truyền đến.
"A Dịch, sao vậy? Sao không định vào?"Trình Dịch dừng lại, sau đó chậm rãi xoay người, nhàn nhạt nói: "Mấy người có thể không thông báo mà mò đến, đương nhiên tôi cũng có thể lựa chọn không vào."
Trình Dịch vừa dứt lời, Cố Vân Thanh lập tức thấy nếp nhăn nơi khoé mắt hẹp dài của người phụ nữ này xô lại, sau đó đối phương không kiềm được nhíu mày, "Đều là người một nhà, sao con lại cứ khách sáo như vậy?"
"Mẹ là mẹ con, chẳng lẽ tư cách bước qua cửa cái biệt thự này cũng không có ư?!"
Tuy rằng lời đang chất vấn, nhưng có lẽ quản lý trong công ty giỏi nhất là việc nắm chắc tâm lý người khác. Câu này rơi vào tai cũng biến thành sự bất đắc dĩ sâu sắc, khiến người ta vô thức nhìn lại bản thân, có phải lời mình vừa nói thật sự quá đáng hay không.
Nhưng mà Cố Vân Thanh nhìn sen, phát hiện trên mặt anh không chút xúc động nào, như đã rất quen thuộc.
Ôn Ngọc Văn nhìn người trước mắt không biết tự bao giờ đã cao hơn mét chín. Có điều khi đứng ở đó, dường như con trai có thể chống cả một mảnh trời, bỗng dưng hơi buồn bã.
Rốt cuộc bắt đầu từ khi nào giữa mẹ con họ lại rơi vào hoàn cảnh khốn đốn như vậy. Nói chuyện lạnh lẽo như băng giá, không hề có độ ấm nơi đáy mắt, không bằng người xa lạ.
"Vào đi thôi, ba con vẫn còn chờ ở trong đó." Ôn Ngọc Văn giơ tay, xoa huyệt thái dương.
"Nói thế nào cũng là sinh nhật con."
Trình Dịch vẫn đứng nguyên tại chỗ tự hỏi bản thân hai giây. Anh cúi đầu, bèn thấy chó ta đang thở hổn hển vì cái nắng nóng mặt trời gay gắt mùa hạ.
Nhận thấy sen nhìn mình, Cố Vân Thanh nghi hoặc nhìn lại, "Gâu?"
Anh nhìn tui làm chi?
Nhìn con Berger trước mặt không ngừng thè lưỡi tán nhiệt, Trình Dịch hừ mũi, "Ừm."
Ôn Ngọc Văn nghe được tiếng này, hơi gật đầu, "Vào thôi."
Cứ như vậy, Cố Vân Thanh đi bên cạnh Trình Dịch, Quách Bác Viễn xa xa theo sau. Một hàng ba người và một con chó dưới bầu không khí cực kì im lặng vào trong căn biệt thự.
Lúc ngang qua cây tường vi, quả nhiên Cố Vân Thanh không thấy bóng dáng Khương Khê.
Chẳng lẽ là mẹ sen ưng Khương Khê, muốn để cô ấy làm vợ sen, hôm nay cố ý dẫn theo để hai người gặp mặt?
Lúc này, trong lòng Cố Vân Thanh gạt phăng suy nghĩ nhà vàng giấu người đẹp, đổi thành một cái kịch bản khác. Dựa theo kinh nghiệm của cô, kế tiếp hẳn là vì trong lòng sen có khoảng cách, cho nên hết sức bài xích Khương Khê. Sau một hồi dây dưa cùng hiểu lầm, hai người phát hiện trong lòng mình đều có hình bóng của đối phương. Sau đó thổ lộ tiếng lòng, cuối cùng theo cốt truyện cũ về chung một nhà.
Trong đầu Cố Vân Thanh nghĩ lung tung những thứ này, cái đuôi ngoáy tít mù.
Chẳng lẽ lần nhập hồn này, tác dụng lớn nhất chính là làm mối cho loại chó độc thân vạn năm như sen? Trước nay cô còn chưa từng trải qua loại chuyện này đâu!
Nhưng mà ngẫm lại, cảm giác hình như cũng không tệ lắm...
Trình Dịch vốn không kiềm được mà đanh mặt, nhưng khi liếc mắt, anh bắt gặp chó ta thi thoảng liếc mắt nhìn mình một cái, dường như cực kì không quen với bộ dáng lúc này của anh.
Nghe người ta nói, động vật đều rất mẫn cảm. Đối với cảm xúc biến hoá của con người, chúng nó thường thường đều có thể phát hiện đầu tiên. Chẳng lẽ, biểu hiện dị thường này của anh làm nó cảm thấy được sự bất an?
Dừng một chút, Trình Dịch bắt đầu thử thả lỏng. Sau khi vào phòng khách của biệt thự, anh đã hoàn toàn khôi phục trạng thái bình thường.
Ngồi xuống sô pha, Trình Dịch nhéo tai Cố Vân Thanh, khẽ nói: "Đừng sợ."
Cố Vân Thanh thuận thế củng đầu vào lòng bàn tay sen, sau đó lười biếng kêu một tiếng, "Gâu."
Sao tôi phải sợ.
Nhìn ánh mắt khó hiểu của chó ta, Trình Dịch cười một tiếng ngắn ngủi.
Nhưng mà ngay sau đó, tâm trạng đang tốt này nháy mắt biến mất. Không vì điều gì khác, bởi vì cha của anh - Trình Hoài Tông đã ngồi xuống chỗ chủ vị trên sô pha. Bắt đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn anh từ trên xuống dưới.
"Mấy ngày trước, tôi thấy anh ở trong TV." Cái ba-toong bằng gỗ sưa gõ một xuống nền nhà, Trình Hoài Tông lãnh đạm liếc mắt nhìn con trai mình, trên mặt đầy vẻ không đồng ý, "Anh từ chức ở công ty, chỉ vì làm thứ minh tinh đi bịp bợp thiên hạ?"
"Không phải bịp bợm thiên hạ." Trình Dịch chỉ nói một câu như vậy, cũng không nhiều lời giải thích thêm.
"Trên sân khấu để nhiều người xem như vậy, còn không phải đi loè thiên hạ?" Trình Hoài Tông thấy thái độ anh chẳng mặn chẳng nhạt, bèn nổi giận, "Ông nội mày dạy mày như vậy sao? Nhìn thấy tao còn không gọi một tiếng bố. Nếu không phải mày mở miệng, tao còn tưởng mày là người câm!"
Trình Dịch đang nhéo tai Cố Vân Thanh bỗng nhiên rút lại. Anh dùng đôi mắt sâu không thấy đáy nhìn thẳng Trình Hoài Tông. Bên trong không hề chứa sự sợ hãi, chỉ có mảnh bình đạm, "Ông cũng nói rồi, tôi đã không còn ở công ty, cho nên dù ông có lớn hơn cũng không thể lớn tiếng quát tháo tôi như lúc trước."
Quách Bác Viễn nhớ lại cảnh tượng lúc trước trong công ty, lưng run bật, yên lặng cúi đầu.
Trình Hoài Tông bị chống đối như vậy, trong lòng càng thêm phẫn nộ. Ông ta cười gằn ba tiếng liên tục, mới lại lần nữa mở miệng, "Giới giải trí thật là nơi tốt đẹp. Giờ mới được bao lâu, mày dám nói chuyện với tao như vậy!"
Trước kia, thằng con này như cái hũ nút, ba cái gậy cũng không dám thở hơi nào, đừng nói phản bác. Ngay cả khi ông ta không kiềm chế được mắng chửi, nhiều nhất nó cũng chỉ làm bộ không nghe thấy.
Nhưng loại biến hoá đó vẫn chưa xoa dịu lòng Trình Hoài Tông, càng nhiều hơn sự cáu giận khi bị khiêu khích uy quyền.
Cố Vân Thanh nhìn cái này rồi lại nhìn cái kia, không biết giờ mình nên làm cái gì.
Lúc vừa vào, Ôn Ngọc Văn đã xuống bếp dặn làm món trưa, nghe thấy tiếng động ở phòng khách, vội vàng đi ra.
Đặt tay lên vai Trình Hoài Tông, hơi lắc đầu với ông ta. Ôn Ngọc Văn cười cười rồi nói: "A Dịch, mùa hè mặc âu phục không thoải mái. Mẹ đã chuẩn bị sẵn đồ mặc ở nhà cho con, ở trong phòng con đó, con lên lầu thay đi."
Trình Dịch thở phào nhẹ nhõm, không màng sắc mặt đang khó coi của Trình Hoài Tông, anh từ tốn nói: "Cảm ơn."
Rốt cuộc cũng thoát khỏi được bầu không khí này, Cố Vân Thanh nhanh nhẹn chạy cầu thang lên lầu.
"A Dịch, bảo chó của con nhẹ nhàng chút, A Diên còn không..." Ôn Ngọc Văn còn chưa kịp nhắc nhở xong, tiếp theo đã bị người cắt lời.
"Mẹ." Trình Diên ở trên hành lanh lầu hai hô một tiếng xuống dưới lầu.
Rồi hắn ta cười như không cười, liếc mắt nhìn Trình Dịch, "Con không sao."
Cố Vân Thanh bắt gặp vẻ quái đản trong mắt Trình Diên, lại nhìn thân dưới hắn ta đang ngồi xe lăn, bất chợt nghĩ: Hoá ra đây là cậu cả nhà họ Trình.
Nhìn trông có vẻ chẳng ra gì.