"Vâng." Quách Bác Viễn đáp.
Khúc nhạc đêm này trôi qua, Hàn Phong nói thêm hai câu rồi đi mất.
Trình Dịch vừa vuốt lông Cố Vân Thanh, vừa hỏi: "Mày nói xem, sao Hoắc Thanh lại đưa âu phục đến cho mày?"
Trông sang trọng như vậy.
Cố Vân Thanh trầm ngâm một chút, sau đó kêu, "Gâu."
Có thể vì tui trông đẹp đó.
Trình Dịch không biết chó ta đang tự sướng, anh xoa mặt chó của cô, bỗng bật cười, "Tao hỏi mày làm gì chứ, mày cũng không biết."
Ngay khi Trình Dịch định gãi bụng cho cô, di động chợt vang lên. Đầu tiên là một tin nhắn gửi đến, sau đó mới là một cú điện thoại.
Thay vì để sen tiếp tục vuốt ve, Cố Vân Thanh xoay người đứng dậy, kề sát lại tai anh, định nghe chung với anh.
Nhìn chữ kí trong tin nhắn, vẻ mặt Trình Dịch không thay đổi, xoá nó đi, cảm giác được lông xù ghé bên tai, anh không nén nổi muốn bật cười.
"Muốn nghe?" Trình Dịch nghiền ngẫm hỏi.
Cố Vân Thanh nhìn cú điện thoại hiển thị người gọi là "Đạo diễn Lưu", không kiềm được cào cào quần sen, "Gâu."
Mau nhận đi, nếu không Lưu Vũ sinh sẽ tắt máy.
Cảm giác chó ta đang thúc giục, Trình Dịch lập tức kết nối điện thoại, hơn nữa còn cố ý khom lưng, để cô nghe thấy rõ hơn.
"Trình Dịch à?" Đầu dây bên kia điện thoại, Lưu Vũ Sinh lên tiếng trước.
Trình Dịch mím môi, "Là tôi ạ."
"Thấy cậu là tốt rồi, mấy ngày hôm trước tôi có nghe đạo diễn Đặng nói cậu ốm, không sao chứ?"
Mấy ngày nay, 《 The Solider 》 rất hot làm cho tâm trạng của Lưu Vũ Sinh khá vui mừng. Gọi điện cho Trình Dịch cũng chưa đi thẳng vào vấn đề mà quan tâm hỏi thăm bệnh tình của anh.
Trình Dịch hơi mỉm cười, khách sáo đáp: "Làm phiền đạo diễn Lưu lo lắng rồi, tôi đã khoẻ lại từ lâu."
Hai người lại hàn huyên hai câu, Lưu Vũ Sinh mới nói ra mục đích, "Lần này 《 The Soldier 》 có thể trở nên hot phần lớn đều là nhờ vào kĩ năng diễn xuất của cậu. Một tuần nữa tuy không thể lọt vào bình chọn của giải Phi Thiên*, nhưng nếu đi thảm đỏ cũng không thành vấn đề."
(*) Giải Phi Thiên là giải thưởng phim truyền hình lớn của Trung Quốc.
May trước đó ông ta báo danh kịp, không đến nỗi sau khi 《 The Soldier 》 đang nổi mà trở tay không kịp.
Nếu nói có hiệu quả đoán sẽ không quá tốt, nhưng cũng không chắc. Nhỡ như có phóng viên nào tiện tay chụp một pô đi thảm đỏ, sau đó cũng có khả năng lần nữa bất ngờ nổi tiếng.
Cho nên việc này phải chờ vào vận may.
Trong mắt Trình Dịch loé lên ý đã hiểu, nhéo cái tai đang dựng đứng của Berger, anh cất lời: "Cảm ơn đạo diễn Lưu."
Bây giờ Trình Dịch khá nổi, Lưu Vũ Sinh cũng vui vẻ nói thêm với anh đôi ba câu, vì vậy ông ta nói tiếp: "Chuyện này tôi đã thông báo rồi, cũng đã tranh thủ lấy một vé cho nữa. Cuối cùng ra sao thì phải tự xem mấy người."
Chuyện qua lâu rồi, dĩ nhiên Lưu Vũ Sinh biết những tin tức trước đó là Trần Chính Tân tung tin. Tuy hai người không đến mức vì chuyện này mà kết mối thù không đội trời chung, nhưng giữa hai bên chắn chắn sẽ xảy ra bất hoà.
Lần này đoán chừng anh ta muốn dồn sức tạo nổi bật, thu hút sự chú ý trên thảm đỏ. Còn với Trình Dịch và Lưu Vũ Sinh, coi như chừa cho ít mặt mũi.
Cúp điện thoại, trong lòng Trình Dịch không hề gợn sóng, lại bắt đầu vuốt ve chó nhà mình.
Cố Vân Thanh thì thật sự rất phấn khích, bởi vì sen cuối cùng cũng đi thảm đỏ!
Ngay sau đó, Quách Bác Viễn quay về, nhìn cái là biết tâm trạng của chó ta đang rất tốt, ngoáy đuôi tít mù. Anh ta hơi lưỡng lự, không biết có nên tránh mặt cô không.
Nhỡ như cô nghe hiểu thật thì phải làm sao?
Trình Dịch thấy cấp dưới lúng túng, nhưng anh chỉ nhướng mày rồi mở miệng, "Anh có chuyện gì cứ nói thẳng là được."
Anh chẳng có gì mà phải giấu con Berger này.
Quách Bác Viễn được cho phép, lúc này mới chần chừ nói: "Ngài Trình lại vừa mới liên lạc với tôi ạ."
Quách Bác Viễn nghĩ một lát và bổ sung, "Đây là lần thứ năm trong tháng này."
Lúc trước khi anh ta còn ở công ty, đối phương chỉ thuận miệng nhắc nhở. Bây giờ biết anh ta đến đây làm trợ lý cho sếp, gọi liên tục năm cú điện thoại, nói mấy lời nghiêm khắc.
Quách Bác Viễn cảm thấy, nếu anh ta nhận tiền lương từ Trình thị, đoán chừng bây giờ đã chịu khuất phục.
Nhưng mà, ai bảo anh ta kí hợp đồng cá nhân với Trình Dịch, vậy nên mấy lời cảnh cáo của đối phương chẳng tạo nên uy hiếp gì.
Vẻ mặt Trình Dịch lạnh nhạt, "Không cần phải xen vào."
Thấy sếp vẫn nói vậy, Quách Bác Viễn nhún vai, "Tôi đã nói vậy với ngài Trình rồi ạ." Trình Dịch gật đầu, không nói gì nữa. Anh cúi đầu, lại thấy mặt mũi chó ta đang nhăn nhó như khỉ ăn gừng.
"Mày sao vậy?" Trình Dịch lập tức duỗi tay, xoa mấy nếp nhăn trên mặt cô.
Lúc vô ý nghe được chuyện riêng trong nhà họ Trình, lòng Cố Vân Thanh thấy hơi phức tạp. Bình thường trong nhà cô rất hoà thuận, các mối quan hệ cũng không rắc rối, phức tạp. Vậy nên không tưởng tượng ra nổi hoàn cảnh của Trình Dịch.
Nhưng thấy anh nhắc về cha mình với vẻ mặt bình tĩnh, chắc không phải kỷ niệm gì tốt đẹp.
Bên này, trong lòng Trình Dịch còn đang khó hiểu đã thấy trên mặt mình ươn ướt.
"Lục Lộ!" Anh vừa lau mặt mình, vừa nhanh tay lẹ mắt bắt được lưỡi cô.
"Tao vừa mới trang điểm đấy."
... Thế nên cô ăn đầy miệng phấn à?
Cố Vân Thanh trừng mắt, thè lưỡi và u oán nhìn sen.
"Đáng đời." Trình Dịch nhíu mày, lạnh lùng nói.
Nhưng hành động của anh lại không hề như vậy, trước hết là nhìn đầu lưỡi mềm mại của chó ta, xác định không dính thứ gì mới bỏ tay ra.
Cố Vân Thanh rụt lưỡi, tặc lưỡi, nghiêng đầu nhìn sen, "Gâu."
Phấn nền này ổn đó, như không trang điểm vậy, đây là nhãn hiệu nào thế?
Trình Dịch sợ nhất chính là chó ta nghiêng đầu nhìn anh, điều này sẽ khiến lòng anh bối rối.
"Đến lượt phần diễn của tao rồi, để Quách Bác Viễn đưa mày đi chơi đi." Trình Dịch nói rồi liền đứng lên, nhấc chân đi khỏi.
Cố Vân Thanh bĩu môi, tiếp tục nằm xuống dưới đất phơi nắng.
Quách Bác Viễn thấy cô vẫn vậy, không có ý muốn ra ngoài, anh ta suy nghĩ và cũng ngồi xuống.
Chạng vạng, Trình Dịch kết thúc công việc.
Anh đưa Cố Vân Thanh đi dạo một vòng khắp phim trường rồi mới đưa cô về khách sạn.
Bước vào phòng, nhìn trên bàn đã chuẩn bị sẵn bữa tối, Cố Vân Thanh không thấy lạ.
Không biết rốt cuộc sen trả lương cho Quách Bác Viễn bao nhiêu. Anh ta luôn chu đáo phục vụ mọi mặt, thật sự làm trợ lý chuyên nghiệp cũng phải thẹn mướt mồ hôi.
Cố Vân Thanh cắn mở hộp cơm của mình, hai mắt sáng ngời.
Là xương ống!
Lúc làm người, cô cảm thấy món này cũng bình thường, bây giờ biến thành chó, cô mới cảm thấy gặm món này cực kì ngon. Trình Dịch thấy chó ta thành thạo ôm xương ống heo gặm, cong khoé môi.
Thật sự không biết sao cô có thể gặm được không sót tý vụn thịt nào từ miếng xương.
Vào WC thay quần áo, sau khi đi ra mở tủ quần áo, Trình Dịch lại tháy chiếc túi giấy buổi chiều mà trợ lý của Hoắc Thanh đem tới.
Rốt cuộc Hoắc Thanh có gì?
——
Một tuần sau sau, tới lễ trao giải Phi Thiên.
Thành phố G, ở cửa hội trường có vô số phóng viên đang chờ. Camera của bọn họ đang đợi bấm máy, những cánh phóng viên có quen biết tụm năm tụm bảy trò chuyện.
"Anh cảm thấy lần này sẽ có hắc mã* xuất hiện không?"
(*) Kiểu người có tài nhưng giấu nghề, lúc bộc lộ ra khiến người ta bất ngờ, nhân tố bí ẩn gây sửng sốt.
"Chắc là có, trước đây phải có một hai người, cũng thành quen. Nghe nói, tổng giám đốc của Vinh Ngu cũng muốn tới, không biết thật hay giả."
"Là thật đó, lúc đến tôi còn thấy xe ông ấy. Hình như vẫn còn dừng ở đó, đoán chắc lại tới xem lễ trao giải. Bọn họ không phải minh tinh, không cần bước trên thảm đỏ, chắc bây giờ đã vào trong rồi."
"Tổng giám đốc Vinh Ngu và vợ rất hạnh phúc..." Người nói lời này là một cô gái mới vào nghề, đi theo chân thầy tới.
Thầy của cô gái nhìn cô ấy một cái, sau đó lắc đầu, "Đừng tin vào thứ mà em đang thấy, chuyện trong giới giải trí không có mấy phần thật đâu."
Trước mặt mọi người thì yêu thương nồng nhiệt, ai biết sau lưng thế nào. Huống chi, trước không phải không có tin đồn tai tiếng về vị tổng giám đốc của Vinh Ngu. Tuy rằng chẳng bao lâu đã bị ông tức muốn hộc máu đè xuống, nhưng cũng đã từng có vụ này.
Cô gái đang định phản bác, thầy đã lập tức vỗ vai cô, "Bắt đầu làm việc, bắt đầu làm việc."
Cô gái nháy mắt cầm chiếc camera treo trước ngực.
Vị minh tinh đầu tiên xuất hiện, sau đó là người thứ hai, thứ ba.
Đầy là lần đầu tiên kể từ sau khi tốt nghiệp, cô ấy được tham dự phỏng vấn tại hiện trường lễ trao giải lớn thế này. Tâm trạng hết sức bồn chồn, nhưng chiếc camera trên tay cô ấy lại rất vững vàng.
"Đó thực sự là Kỳ Hạo Nhiên!" Đang nhìn vị minh tinh đi ngang qua mặt, cô gái bỗng không nén nổi, kêu lên một tiếng thảng thốt.
Dường như nghe thấy tiếng cô, người nọ ngừng cất bước. Sau đó anh ấy quay đầu, nhìn chiếc camera trong tay cô, hơi nở nụ cười về phía ống kính.
Cô nàng cảm thấy tim mình bị mũi tên đâm trúng rồi.
"Thức tỉnh đi." Nhìn minh tinh vừa đến không mấy nổi tiếng, thầy cô nhắc nhở hai câu, "Đây chỉ mới là bắt đầu, những nhân vật nổi tiếng khác còn ở phía sau."
Nhớ lại tin tức nhận được trong ngày hôm nay, nói có vài vị sẽ đến tham dự lễ trao giải, ông ta không kiềm được bắt đầu ngo ngoe, rục rịch.
Đưa tin về người nào cũng đều là tin tức lớn.
Ngay sau đó, ông ta thấy một khuôn mặt thân quen, không khỏi cảm thán, "Là cậu ta."
Trong giới giải trí có người ở lâu dài, có người chỉ là nổi tiếng nhất thời, lúc sau lập tức mai danh ẩn tích.
Người này chính là một trong số đó.
Thấy thầy mình tiếc nuối, cô gái vội vàng nhìn xem. Một lúc sau mới nhận ra, cô chần chừ hỏi: "Đó là... Trần Chính Tân ạ?"
Ông ta gật đầu, "Phải."
Trần Chính Tân là một diễn viên hạng B nổi một góc trời, chưa lên được hạng A cũng chỉ vì chưa có nhiều tác phẩm mà thôi.
"Mau mau chụp hai tấm." Nói không chừng có thể nắm được thông tin nào đó.
Lần này Trần Chính Tân cũng coi như cố hết sức. Xưa kia đứng trên thảm đỏ này tranh đấu với các đối thủ đáng gờm, anh ta cũng xem như giành được độ hot.
Ngay sau đó, Trần Chính Tân và một nữ nghệ sĩ trẻ hạng B đang nổi tiếng vừa mới bước lên bậc thang cuối cùng, phía sau bỗng vang lên tiếng hô vang dội.
"Là Hoắc Thanh! Tiểu thiên hậu Hoắc Thanh!"
"Chụp mau đi, còn chờ gì nữa! Nhất định phải chụp được cô ấy và bạn nam bước thảm đỏ cùng lần này."
"Tin tức lớn, tin tức lớn, tôi thấy có người trên xe cô ấy!"
"Đừng chen lấn, đừng chen lấn nữa!"
Trong chớp mắt, bất kể là fans đang đứng ở đằng xa, hay là cánh phóng viên và truyền thông giải trí bỗng trở nên sôi trào.