Edit: TH
Nhưng cho dù Cố Vân Thanh có kháng nghị thế nào, Trình Dịch vẫn không hiểu, đơn phương tự liệu bữa sau này cho cô.
Lúc này, trong đầu Cố Vân Thanh chỉ có một suy nghĩ, đó là chó sống trong vô vọng.
Cơm nước xong, khi bọn họ đang nghỉ ngơi thì Lưu Vũ Sinh bỗng cầm cây quạt đi về chỗ họ. Cố Vân Thanh dùng miệng chó đẩy đẩy lòng bàn tay Trình Dịch, ý bảo anh có người tới.
Không biết sen đẹp trai nhà mình có giống với trong tiểu thuyết viết không, trên tay có mùi hương bạc hà nhàn nhạt... Tưởng tượng đến đây, Cố Vân Thanh liếm nhẹ một chút.
Ngay sau đó, một cái vỗ đánh xuống đầu cô.
Cảm nhận được Trình Dịch đang cảnh cáo, Cố Vân Thanh hậm hực cụp đuôi tránh sang một bên. Dư vị còn vương lại trên đầu lưỡi, cô chậm rãi nằm bò xuống.
Cho dù người có đẹp thế nào, mùa hè thế này, da của anh cũng đầy mùi mồ hôi.
Trình Dịch cảm thấy, tuy rằng mình nuôi con Berger này chưa được mấy ngày, nhưng sự kiên nhẫn của bản thân lại càng ngày càng tốt hơn.
Như bây giờ vậy, lòng bàn tay anh bị cô liếm nên nhớp nhớp dính dính. Lúc tay anh vỗ xuống đầu nó, không kiềm được giảm nhẹ lực tay, thiếu chút nữa thì biến thành vuốt ve.
Lưu Vũ Sinh không biết suy nghĩ của một người một chó lúc này, ông ta ngồi xuống cái ghế không tựa, sau đó dứt khoát nói ngắn gọn: "Chiều nay đoàn phim có vai nam phụ quan trọng đến, là chủ nhân cũ của Thương Hải. Cảnh diễn này rất quan trọng, cậu phải trao đổi tốt với chó của mình. Nhất định phải để nó giữ vững trạng thái trong buổi sáng ngày hôm nay, tranh thủ đóng một lần là qua."
Trên lý thuyết người tới là một nam phụ, tuy rằng nhân vật rất quan trọng, nhưng cũng không đến mức làm đạo diễn trịnh trọng như vậy. Lại còn muốn tranh thủ diễn một lần là qua.
Trình Dịch nghĩ nghĩ, sau đó hỏi: "Người tới là ai ạ?"
Là người thông minh, ông ta vừa nói một câu bên kia đã đoán ra được vài phần.
Lưu Vũ Sinh nghe Trình Dịch hỏi vậy, vỗ vai anh, giọng điệu có chút ý tứ, "Là Trần Chính Tân, xem như tiền bối của cậu."
Trần Chính Tân, nam diễn viên số một trong nước. Anh ta ở giới giải trí lăn lộn mười mấy năm, dựa vào kĩ thuật diễn xuất tốt mà thăng tiến trong sự nghiệp. Từng nhận được vô số giải thưởng, chỉ kém một bước nữa là nhận giải Kim Kê* danh giá nhất cả nước. Trên thực tế, đoàn làm phim quy mô nhỏ, quay bộ phim này không thể mời được diễn viên có địa vị cao như vậy. Huống hồ《The Soldier》chỉ là phim truyền hình, không phải phim điện ảnh.
(*) Chú thích: Giải Kim Kê là giải thưởng lớn nhất của điện ảnh Trung Quốc. Nhận được giải thưởng điện ảnh thì là ảnh đế, ảnh hậu. Phim điện ảnh và phim truyền hình khác nhau, yêu cầu về phim điện ảnh cao hơn rất nhiều. Và giải thưởng điện ảnh cũng là chứng tỏ thực lực của diễn viên, là giải thưởng "quyền lực", cao hơn giải truyền hình.
Tuy nhiên, Trần Chính Tân xem như là ngoại lệ. Vì lý do riêng nên ba năm trước đây anh ta tuyên bố vắng bóng. Bây giờ kết hôn đã được ba năm, khoảng thời gian trước vừa mới ly hôn với vợ. Lần này đến chính là vì lần nữa tiến quân vào giới giải trí.
Loại nơi như giới giải trí, từ trước đến nay "người đi trà nguội". Trừ phi đặc biệt có fans cứng, nếu không không ai đợi một nghệ sĩ tận ba năm. Trần Chính Tân muốn lộ diện trước, sau đó từ từ trở lại giới giải trí, như thế thì những tiếng tranh luận, bàn tán cũng nhỏ đi nhiều.
Trần Chính Tân ở trong giới bất kể là danh tiếng hay kĩ thuật diễn đều là số một số hai. Anh ta vừa mới tuyên bố trở lại, bên kia đã có hàng loạt sự kiện chờ anh ta nhận. Lưu Vũ Sinh vất vả lắm mới mời anh ta tranh thủ tới đây.
Mà Trần Chính Tân sở dĩ có thể tới đây, xem ra là vì nhắm được vai nam phụ của bộ phim 《 The Soldier 》 này.
Vì nước hy sinh, tính cách kiên cường, bất khuất, thể hiện rõ một người lính cứng rắn, hiên ngang. Vai diễn thế này mà chọn quả đúng là không hề sai lầm. Diễn tốt thì cực kì gây ấn tượng, càng đừng nói cuối cùng cái kết của vai đó ở giữa chừng bộ phim đã hy sinh, khiến người xem có cảm tình với nhân vật này.
Lưu Vũ Sinh chỉ nói qua vài câu rồi đi mất, để lại Cố Vân Thanh vẫn đang trầm tư suy nghĩ.
Trần Chính Tân... Tên người này hơi quen quen.
Nhưng Cố Vân Thanh còn chưa kịp nghĩ xong cô đã gặp người này ở đâu, lập tức cảm giác có cái tay đang véo tai cô.
"Mày vừa mới làm gì? Hử?" Trình Dịch nheo đôi mắt lại, hỏi.
Rõ đợi lúc sau mới tính sổ đây mà...
Anh hỏi lại một câu như vậy làm Cố Vân Thanh nháy mắt đờ đẫn. Nhưng lỗ tai mình còn trong tay đối phương, Cố Vân Thanh căn bản không kịp cảm nhận dư vị gì, theo bản năng liền tỏ vẻ vừa ngoan ngoãn lại đáng thương.
"Mày là một con chó to..." Trình Dịch dừng một chút, sau đó không chút lưu tình nói thẳng: "Cho nên mày làm vẻ thế này, tao cũng không mềm lòng đâu."
Một cái mặt chó dữ tợn nhăn nhó cả lại, không đẹp chút nào.
Cố Vân Thanh còn lâu mới tin lời anh nói. Cô trộm liếc anh một cái, lại liếc thêm cái nữa, chân trước còn không ngừng cọ cọ vào tay anh.
Không ngoài dự đoán, Trình Dịch chưa được hai phút đã không kiên trì nổi nữa.
"Gâu!" Rác rưởi! Nói gì mà sẽ không mềm lòng.
Không biết vì sao, Trình Dịch cảm thấy từ trong mắt của nó nhìn ra sự khinh bỉ. Ngón tay chuẩn bị dùng lực ấn nhưng cuối cùng anh lại đi sờ lỗ tai cô.
Vậy nên, lại thêm lần nữa anh bị con chó này chơi một vố.
Cố Vân Thanh thấy anh ăn đủ rồi, vỗ vỗ mông quay đi. Trình Dịch vừa định xắn tay áo lên bắt cô lại, bên kia đã có tiếng vang lên.
"Đứng lên, đứng lên đi, bắt đầu làm việc!"
Con chó này... Hẳn là cố ý đúng không?
Nghĩ thế, Trình Dịch hít sâu một hơi, đi quay cảnh buổi chiều.
Quả nhiên, Trần Chính Tân đến đúng theo lời Lưu Vũ Sinh nói, buổi chiều đã tới.
Nhìn người từ xa đi tới, Cố Vân Thanh bỗng nhiên hiểu ra sao mình lại thấy quen với tên họ của đối phương.
Người này cũng đã từng làm sen hót phân cho cô...
Lại nói chuyện về ba năm trước, lúc ấy cô biến thành một con mèo hoang. Lúc trú mưa trốn dưới gầm xe của Trần Chính Tân. Anh ta nhìn thấy cô run rẩy tránh mưa dưới gầm xe, mềm lòng đưa cô về nhà.
Tuy rằng hai tháng sau đã vứt bỏ cô, nhưng tốt xấu người này cũng từng cho cô ăn uống ngon lành, nuôi nấng cô một quãng thời gian.
Đến nỗi sao bây giờ cô mới sực nhớ ra là vì thời gian trôi qua đã lâu lắm rồi. Về sau cô thay đổi cũng nhiều, cho nên không còn nhớ nữa.
Nhưng... Sao giờ người này lại biến thành như vậy?
Lúc Trần Chính Tân và Cố Vân Thanh đi ngang qua nhau, mắt chó của cô vẫn luôn nhìn mặt anh ta. Tuy rằng mặt người này không thay đổi quá nhiều, nhưng sự đau thương trong đáy mắt lại không che dấu được.
Lại nói, không phải anh ta với bạn gái tình cảm mặn nồng hay sao? Lúc trước chính vì bạn gái anh ta không thích, nên anh ta mới ném cô đi, hại cô tốn rất nhiều công sức mới về được đến nhà. Sau đó chuyện về anh ta cô cũng không để ý tới nữa, nghe ba cô nói, người này vắng bóng để kết hôn.
Bây giờ lại lần nữa vào giới giải trí, vậy nên... Hôn nhân của anh ta gặp trắc trở?
Cố Vân Thanh liếm liếm cái mũi, không muốn nhìn nữa, nhưng Trần Chính Tân lại cố tình đúng lúc này nhìn lại, cô chỉ có thể cười toe toét với anh ta.
Nhưng điều khiến Cố Vân Thanh không ngờ được, Trần Chính Tân còn mỉm cười đáp lại.
Cố Vân Thanh: "..."
Trăm triệu lần không ngờ, người này còn thân thiện như vậy.
Không hiểu sao, Trần Chính Tân cứ cảm thấy ánh mắt của con chó Berger này rất giống con mèo mà anh ta nuôi lúc trước. Lúc mập mờ không rõ lại càng thấy giống hơn.
Thấy còn chưa tới lượt mình quay, Trần Chính Tân do dự một chút rồi đi đến trước mặt Cố Vân Thanh, sau đó ngồi xổm xuống xuống hỏi: "Mày là chó nghiệp vụ mà đoàn làm phim mời tới hả?"
Cố Vân Thanh chớp chớp mắt, đang suy nghĩ xem mình có nên trả lời hay không.
Tuy rằng từng là một trong những sen hót phân của cô, lại cứu cô nữa, nhưng vứt bỏ cô cũng là sự thật. Có thể bình tâm ở chung một chỗ với nhau là tốt lắm rồi, Cố Vân Thanh cho rằng không cần thân thiết nói chuyện tốt đẹp với nhau.
Ngay sau đó, cô không cần phải nhọc lòng nghĩ đáp án, bởi vì Trình Dịch đến rồi.
Trình Dịch bên kia diễn xong đã thấy nam phụ và chó của mình đang bắt chuyện với nhau.
"Chào tiền bối ạ." Trình Dịch vươn tay.
Trần Chính Tân đã nhìn thấy tạo hình mới của nam chính trên Weibo, biết người trước mặt này là nam chính, vì vậy mỉm cười và vươn tay, "Chào cậu."
Cố Vân Thanh nhìn hai người bắt tay xã giao, cô lắc cái đuôi rồi tới bên Trình Dịch.
"Đây là chó của cậu ư?" Trần Chính Tân hơi kinh ngạc.
Con chó này vừa nhìn là biết chó nghiệp vụ, tuy vậy, không phải yêu cầu nhận nuôi chó của bộ đội rất cao sao?
Trình Dịch nhìn ra nghi vấn của Trần Chính Tân, nhưng anh không định nói ra con Berger này vì chân bị thương nên mới không làm việc nữa. Anh chỉ gật đầu, thừa nhận cô là chó của mình.
Trần Chính Tân còn muốn nói thêm, Lưu Vũ Sinh bên kia đã giục bảo anh ta đi hoá trang. Vừa cười vừa nói lời xin lỗi với Trình Dịch, sau đó anh ta đi mất.
Trình Dịch liếc mắt nhìn bóng dáng Trần Chính Tân một cái rồi cùng Cố Vân Thanh đi nghỉ ngơi.
Rẽ vào một góc, Cố Vân Thanh đang định ngồi xuống thì nghe Trình Dịch bỗng nhiên mở miệng, "Không được tuỳ tiện nói chuyện với người lạ."
Cố Vân Thanh nghiêng đầu nhìn anh, sao bỗng dưng lại nói chuyện này.
Trình Dịch nhìn con chó Berger có vẻ nghiêm túc lắng nghe, anh cong cong môi, sau đó chậm rãi nói: "Tao mới là sen của mi."
"Gâu gâu gâu!" Anh không đi diễn phim thần tượng mà chọn phim quân sự thế này là uổng phí nhân tài lắm đấy, có biết không?
Cố Vân Thanh thầm phỉ nhổ trong lòng.
Có lẽ cũng nhận ra lời cảnh cáo của mình hơi ngu, Trình Dịch khụ một tiếng, sau đó làm như không có việc gì xoa đầu Cố Vân Thanh. Hy vọng cô có thể mau mau quên mấy lời này.
Cố Vân Thanh đúng là không phụ kỳ vọng của anh, lập tức quên béng chuyện này. Chỉ chìm đắm trong cái kĩ thuật vuốt đầu cao siêu của Trình Dịch.
Khoảng nửa tiếng sau, Trần Chính Tân thay quần áo xong đi ra, Cố Vân Thanh cũng bị gọi đi diễn với anh ta.
Đây là lần đầu tiên Trình Dịch ngồi ở phía dưới nhìn chó Berger đóng phim, lúc trước đều là cô ngồi mát nhìn anh đóng phim.
Nếu Trần Chính Tân đóng vai chủ nhân đã qua đời của Thương Hải, vậy thì khoảnh khắc hai người ở chung phải thật sâu đậm. Cùng vã mồ hôi cùng cười vui vẻ, bị Thương Hải tranh làm hết hơn phân nửa.
Nó sẽ ngoặm đồ mà anh ấy muốn, nó sẽ là con đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, và bọn họ cùng giành vị trí đứng đầu, nhận nhiều vinh dự. Nó sẽ đứng sau lưng anh mỗi khi thực chiến, phối hợp từng bước với anh tiêu diệt kẻ thù.
Thương Hải không giống một con chó mà như vũ khí tối cao, trung thành bên cạnh anh.
Cảm xúc này, Cố Vân Thanh nhất định phải thể hiện ra được, phải đắn đo cực kì tốt.
Trần Chính Tân không ngờ một con chó cũng có kỹ thuật diễn tốt như vậy. Anh ta hơi ngây người, nhưng ngay sau đó cũng nhanh chóng tiến vào trạng thái.
Trình Dịch ngồi một bên nhìn cảnh diễn giữa người với chó không ngừng tương tác, tiếp xúc với nhau, trong lúc lơ đãng, anh hơi cau mày.