Để Anh Bước Vào Thế Giới Trong Em

Chương 115: Dây đỏ



"Con biết là tốt rồi." Cố Hướng Đông nhẹ nhàng nói.

Có lẽ đoán được ông có lời muốn nói với mình, cho nên Cố Vân Thanh do dự một lúc rồi rời khỏi bếp.

Thấy vậy động tác trên tay Trình Dịch dừng một chút, sau đó lại cúi đầu bắt đầu rửa bát.

Đi đến cuối hành lang, đứng ở cửa sổ nhìn con đường nhựa phía xa, Cố Vân Thanh khẽ nói: "Trình Dịch không ở cạnh con, có chuyện gì ba cứ nói thẳng đi ạ."

Cố Hướng Đông cũng không phải người thích vòng vo, ông dứt khoát hỏi: "Rốt cuộc con với Trình Dịch đã có chuyện gì vậy?"

Nếu nói là yêu thì khi vừa từ Berger trở lại làm người, cô cũng sẽ không dùng thái độ bình tĩnh đối xử với Trình Dịch như vậy.

Nghe Cố Hướng Đông nói như vậy, Cố Vân Thanh không phản bác. Cô do dự một chút, sau đó hỏi ngược lại: "Vậy trong mắt ba, con và Trình Dịch là tình trạng gì ạ?"

Bây giờ trong lòng cô vừa chắc chắn, lại vừa không mông lung. Nhưng có một điều chắc chắn là khi ở bên Trình Dịch cô sẽ cảm thấy rất thoải mái, y như trong ngày hè nóng bức đột nhiên bước vào phòng có điều hòa vậy.

Cho nên đây gọi là yêu đúng không?

Cố Hướng Đông nhận ra bên đầu kia điện thoại con gái hơi hoang mang. Ông không những không vì sự tùy ý với tình cảm của cô mà tức giận, trái lại ông còn cười: "Thanh Thanh, con nghĩ tình yêu có hình dạng thế nào?"

Sau khi suy nghĩ một lúc, Cố Vân Thanh trả lời tám chữ: "Rung động lòng người, tẻ nhạt như nước."

Khi tình cảm đến thì giống như núi lở, còn khi tình cảm nhạt đi thì lại giống mặt hồ vắng lặng. Khi núi lở kết thúc, nước chảy lại không bao giờ cạn.

"Nếu như không phải con từ nhỏ đến lớn đều có dáng vẻ không tim không phổi. Cho đến nay cũng chưa từng phiền não vì mặt tình cảm. Ba còn tưởng rằng con yêu sớm mất." Bỗng dưng Cố Hướng Đông nói một câu như vậy.

Con nhà người ta lên mười lăm mười sáu, sớm hơn thì mười ba đã bắt đầu biết yêu. Trước đây ông cũng có loại lo lắng này, thấp tha thấp thỏm mấy năm. Kết quả sau khi con gái trưởng thành lại chưa từng thấy con bé có khuynh hướng này.

Lúc đó, Cố Hướng Đông vừa thấy tiếc lại vừa vui mừng, mù mịt, kèm theo một chút lo âu. Dù sao yêu cũng tương tự như nghiện Internet, rất khó để cắt đứt.

Bây giờ thì tốt rồi, Trình Dịch đã xuất hiện, nỗi nặng trong lòng ông cũng nguôi.

Sau khi nghe thấy những lời này của Cố Hướng Đông, trong lòng Cố Vân Thanh đột nhiên hơi hiểu ra.

Xem ra cô nói đúng rồi.

Bầu trời vẫn xanh, không có gì mới. Cỏ cây vẫn tươi tốt nhưng không hiểu sao trái tim Cố Vân Thanh bỗng nhiên bình ổn lại.

"Tại thời điểm con đồng ý với cậu ta, không phải con đã có đáp án rồi sao?" Cố Hướng Đông bật cười.

"Yên tâm đi, nhà chúng ta không ai thừa hưởng cặn bã nên con không cần lo lắng sau này sẽ phải đi xin lỗi Trình Dịch."

Con gái mình là người như thế nào, Cố Hướng Đông hiểu rất rõ.

Cố Vân Thanh không nói nên lời: "Nếu ba biết cho đến nay con không bao giờ đùa bỡn người khác về mặt tình cảm, vậy ba gọi điện tới làm gì ạ?"

Trong một khoảnh khắc, cô còn tưởng ba cô cố ý gọi tới tra hỏi cơ.

"Sự quan tâm của một người cha với cô con gái, có vấn đề gì không?" Cố Hướng Đông cười nhạt.

Thật ra là do ông nghĩ đến câu nói kia của cô "Con sẽ dùng tình cảm ăn mòn Trình Dịch" nên mới không yên tâm mà gọi điện đến. Nhỡ may cô thật sự làm càn thì Trình Dịch tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nhưng mà câu này Cố Hướng Đông nhất định sẽ không nói ra.

Sau khi cúp điện thoại, Cố Vân Thanh luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng suy nghĩ cẩn thận lại không nghĩ ra lí do. Lúc này Trình Dịch đã rửa bát xong, từ trong phòng bếp đi ra.

"Nghĩ gì vậy?" Trình Dịch cúi đầu hỏi.

Cố Vân Thanh nhún vai: "Không có gì, ba bảo em giữ ý một chút, ông sợ em làm anh sợ."

Mặc dù những lời này do cô nói bậy nhưng ý nghĩ giống ba mình tám, chín phần.

Trình Dịch không vui: "Gan anh nhỏ như vậy sao?"

Cố Vân Thanh nhìn anh cười híp mắt.

Trình Dịch ngay lập tức im miệng. Anh quên mất, lúc cô vẫn còn là Berger, bộ dạng nào của anh cô cũng đã thấy một lần.

Bao gồm cả mặt yếu đuối của anh.

Nghĩ đến việc trước đây mình ôm lấy con chó có linh hồn của cô lảm nhà lảm nhảm, Trình Dịch cảm thấy mang tai anh nóng rực như chiều tả. Suy nghĩ kỹ một chút, đây có lẽ là di chứng duy nhất sau khi anh có được thứ mình muốn.

Cố Vân Thanh ngạc nhiên nhìn người đàn ông trước mặt bỗng đỏ mặt. Mặc dù không biết suy nghĩ trong lòng anh, nhưng điều này cũng không ngăn cô nổi lên ý đồ xấu xa.

Nhón chân lên, Cố Vân Thanh nhẹ nhàng hôn một cái lên lỗ tai anh: "Anh nghĩ đến cái gì vậy, hửm?"

Nghe âm cuối phát ra từ trong mũi cô, cảm nhận nhiệt độ bên tai. Trình Dịch khẽ cong ngón tay, sau đó híp mắt lại: "Em có phải nhầm một chuyện rồi hay không?""Chuyện gì?" Cố Vân Thanh không hiểu.

Trình Dịch ngay lập tức giữ hai tay cô bằng một tay, sau đó dồn cô vào tường.

Hơi thở nóng bỏng phả vào mặt, làm say lòng người.

"Anh là một người đàn ông."

Cho nên ở phương diện sức lực, cô hoàn toàn không phải là đối thủ của anh.

Nhìn sự đắc ý tràn đầy trong mắt Trình Dịch, Cố Vân Thanh không có chút xíu tự giác việc mình đang rơi vào tình thế xấu. Cô từ từ nhếch môi,chậm rãi nói: "Anh có phải cũng lầm một chuyện rồi không?"

"Gì?" Lúc này đến lượt Trình Dịch nghi ngờ.

Trừng mắt nhìn, Cố Vân Thanh bỗng nhiên lớn tiếng kêu: "Lục Lộ, Quýt, Tiểu Bạch, các em mau đến đây!"

Bởi vì tốc độ nói của cô quá nhanh nên Trình Dịch không kịp che miệng cô lại. Khoảng chừng mười giây sau, ba con động vật đã hợp lại.

Nhìn ba con chó chăn cừu Đức, mèo Quýt, cáo Bắc Cực tự xếp hàng từ lớn đến bé. Trình Dịch chỉ cảm thấy gân xanh trên trán bắt đầu nhảy lên: "... Em gọi bọn chúng đến làm gì?"

Tới vây xem hay người bọn họ mờ ám à? Nhất là Lục Lộ với Tiểu Bạch, nếu như không phải là giờ ăn cơm, hôm nay anh chỉ muốn đá bọn nó.

Đối với câu hỏi này, Cố Vân Thanh nhanh chóng đưa ra câu trả lời.

"Đàng hoàng một chút, nếu không em sẽ bảo Lục Lộ cắn anh."

Nhìn chó Berger uy phong lẫm liệt, Trình Dịch nghẹn lời: "... Em muốn làm gì?"

"Anh chờ chút nữa thì biết." Mặt Cố Vân Thanh đầy ý xấu xa, cô đưa mắt nhìn sang hướng khác: "Anh bỏ tay ra."

Trình Dịch nhìn chằm chằm mặt cô, lại nhìn chó kia đó không xa, anh nghiến răng, bất đắc dĩ buông tay ra.

"Anh thấy chưa, đây không phải là thói quen mà do anh tự nguyện đúng không?" Cố Vân Thanh cười hì hì hỏi.

Trình Dịch hờ hững: "Em có biết có một từ gọi là nghiêm hình bức cung không?"

Anh bây giờ cũng không khác gì bị nghiêm hình bức cung cả.

"Anh chỉ cần nói có đúng hay không thôi." Cố Vân Thanh không để ý nhiều như vậy.

Theo lời nói cô vừa nói ra, Lục Lộ rất phối hợp đi lên phía trước hai bước, mặt đầy uy hiếp.

Trình Dịch: "..."

Thời buổi bây giờ, có chó làm chỗ dựa ghê quá cơ.

Nghẹn một lúc lâu, cuối cùng Trình Dịch thấy rằng anh thực sự không thể vượt qua. Vì vậy không còn cách nào khác đành phải thừa nhận: "... Đúng vậy."Cho nên, những bảo đảm lúc đầu của cô suy cho cùng có lợi ích gì chứ? Trình Dịch rút ra bài học âm thầm quyết định, nếu tái phạm lần nữa anh nhất định sẽ ước thêm vài cái, chặn tất cả các sơ hở của cô.

Trở tay nắm hai cổ tay Trình Dịch lại, vị trí hai người nháy mắt đổi cho nhau.

"Nhắm mắt lại." Cố Vân Thanh ra lệnh.

Trình Dịch nhắm mắt lại, bộ dạng hồi hộp vô cùng.

"Em muốn... Kabedon [1] anh?"

[1] Kabedon hay Kabe-Don đề cập tới hành động đập mạnh vào tường. Ý nghĩa thứ nhất là hành động đập vào tường như một hành động phản đối khi phòng bên cạnh gây ồn ào. Một ý nghĩa khác thường xuất hiện trong manga hay anime shōjo khi một người dồn một người khác vào vách tường tạo ra tiếng "don", và điều này đã trở nên phổ biến như một "lời tỏ tình" lém lỉnh.

Chỉ cần được hôn, anh còn để ý tư thế làm gì chứ? Đến giừo thì Trình Dịch đã sớm vứt bỏ tự trọng cuối cùng của mình từ lâu rồi, tốc độ sa đoạ khiến người khác thấy sốc.

Xa xa, Cố Vân Thanh thấy một vạt áo từ từ đến gần, lóe lên rồi lại nhanh chóng biến mất. Bộ dáng kia, giống như có thứ gì đang đuổi theo anh vậy.

"Một tin tốt và một tin xấu, anh muốn nghe cái nào?" Cố Vân Thanh sờ mặt Trình Dịch, biểu tình vô tội.

Không thấy sự mềm mại như dự đoán, Trình Dịch có chút thất vọng. Sau đó anh bèn mở mắt ra: "Tin tốt đi."

"Tin tốt là vừa rồi em chuẩn bị hôn anh." Ánh mắt Cố Vân Thanh rất chân thành.

Trình Dịch mở miệng, khó khăn nói: "Vậy còn tin xấu?"

"Tin xấu là em vừa thấy Quách Bác Viễn đến cho nên đành phải dừng lại."

Đây cũng chính là nói, tư thế vừa rồi của bọn họ đều bị Quách Bác Viễn nhìn thấy hết?!

Trình Dịch lau mặt, à, bây giờ anh đã không còn mặt mũi nữa rồi.

Quách Bác Viễn biết thì bác Triệu cũng biết. Bác Triệu mà biết thì chỉ một lúc nữa thôi, thanh danh vốn không tốt mấy của anh trong nháy mắt sẽ giảm xuống một bậc.

Ngoại trừ sở thích đặc biệt ra, bây giờ anh lại có thêm một tật xấu khác, thích làm M [2].

[2]M này là M trong SM, có nhiều khái niệm định nghĩa trong đó có 18+ hạn chế độ tuổi xem... Tóm lại hiểu trong ngữ cảnh này, Trình Dịch thích bị "chà đạp" ha ha.

Hay lắm, sau này anh có thể hoàn toàn giải thoát rồi.

Đầu tiên Trình Dịch thẫn thờ, sau đó chuyển sang tái mét. Bất chấp cái nhìn chằm chằm của Berger, anh từ từ ép lại gần Cố Vân Thanh.

"Anh, anh làm gì đấy, đừng đến đây, em có luyện tập qua đấy." Cố Vân Thanh lui về phía sau hai bước, cảnh giác nhìn anh.

Vừa mới chuẩn bị ép cô vào góc tường, Trình Dịch còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, Cố Vân Thanh đã từ dưới nách anh chui ra ngoài. Bay biến nhanh như một làn khói, không thấy bóng dáng đâu.

"Cố Vân Thanh, em đứng lại cho anh!" Trình Dịch nhanh chóng đuổi theo.

Chẳng mấy chốc, phòng khách đã tràn ngập âm thanh ồn ào của hai người, cùng với đó còn có tiếng chó sủa và tiếng cáo kêu.

Nhìn cảnh tượng trước mắt này, nếp nhăn trên khóe mắt bác Triệu cũng giãn ra.

Thật hy vọng cảnh này có thể kéo dài một năm, hai năm, năm năm, mười năm... trăm năm. Dù một ngày ông không thể thấy được nữa nhưng bọn họ vẫn mãi như này.

——

Ban đêm, sao vẫn sáng như ngày hôm qua.

Lúc đẩy cửa đi vào phòng Cố Vân Thanh, Trình Dịch thấy khuôn mặt đang say ngủ của cô.

Vô thức nhếch môi, anh rón rén đi tới mép giường. Berger bị Cố Vân Thanh ôm chặt không thể động đậy, chỉ có thể trơ mắt nhìn động tác của anh.

Mắt thấy Lục Lộ há miệng muốn kêu, Trình Dịch vội vàng chắp hai tay, nhỏ giọng nài nỉ: "Mày đừng kêu."

Lục Lộ nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng đồng ý mắt nhắm mắt mở.

Thở phào nhẹ nhõm, Trình Dịch lấy một sợi dây đỏ mới bện từ trong túi ra. Anh nhẹ nhàng cởi lắc chân của Cố Vân Thanh xuống, sau đó để cạnh sợi dây đỏ, rồi mới đeo cái mới lên.

Nhìn ngón chân mịn màng của Cố Vân Thanh, Trình Dịch không nhịn được khẽ chọc.

"Ưm..." Cố Vân Thanh xoay mình, đá một cái.

"Đây là từ chỗ thầy cầu được, hy vọng sẽ có tác dụng." Trình Dịch nhỏ giọng nói.

Anh không sợ Cố Vân Thanh lại biến thành động vật, anh chỉ sợ chủ nhân mới của cô sẽ là nam. Người may mắn trên đời này có anh là đủ rồi, người khác muốn cũng đừng hòng mơ tưởng!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv