[DBSK Fanfic] – Checkmate

Chương 8



Từng có người nói với tôi: con người sở dĩ khát vọng một người, chẳng qua bởi vì sợ cái rét lạnh của sự cô độc một thân một mình, mới khát vọng sự ấm áp khi hai người ôm lấy nhau. Tôi nghĩ có lẽ đúng thật là bởi vậy nên bản thân mới có thể khát khao Jung Yunho đến thế, tuy nhiên khát vọng này không dính dáng gì tới tình yêu, chỉ là vì tôi không muốn một mình trong đêm đông giá lạnh.

Vòng tay của Yunho thật sự rất ấm áp, nếu có thể có được nó, dù cả đời không thấy được ánh mặt trời có hề chi?

Phòng giam u ám, không khí hôi thối ẩm ướt tràn ngập không gian – thứ mùi có thể khiến xương cốt con người ta thối rữa từ bên trong.

Tôi nằm sấp trên tấm ván gỗ cứng trên giường, ra sức rướn cổ, miệng phát ra nhưng tiếng rên rỉ đứt quãng – thứ tiếng thậm chí khiến ngay chính bản thân tôi cũng cảm thấy mặt đỏ tim đập. Thân thể nóng bỏng của Yunho áp chặt lấy cơ thể tôi trong khi vật cứng rắn đó không ngừng đâm vào thật sâu bên trong, hắn dùng lực giữ chặt lấy thắt lưng tôi, tựa đầu vào hõm vai tôi, hơi thở nóng rực bên tai tôi không ngơi hỗn loạn.

Yunho không ngừng gia tăng tốc độ, tôi biết hắn sắp đạt được cực khoái lần nữa, dù cơ thể tôi đã sớm mỏi mệt đến mức mắt chỉ cần nhắm lại là có thể ngủ ngay, thắt lưng tôi vẫn theo bản năng đong đưa phối hợp cùng hắn. Rõ ràng bị xâm phạm, thế nhưng lại nảy sinh ra loại khoái cảm trước nay chưa từng có một cách đáng xấu hổ, chỉ vì tôi biết người đang ôm lấy thân thể tôi là Jung Yunho.

Theo tiếng gầm nhẹ trầm thấp, Yunho lại một lần nữa giải phóng trong tôi. Cơ thể mệt mỏi của hắn nằm úp sấp trên lưng tôi thở dốc, mũi hắn phát ra tiếng thở dài thỏa mãn. Chúng tôi cứ im lặng nằm trong tư thế đó, ai cũng không nhúc nhích. Chẳng bao lâu, tôi thấy hô hấp của Yunho mỗi lúc một sâu – hắn đang ngủ. Tôi thực không thể tin nổi trong một thời điểm như thế này, tại một nơi như nơi đây, hắn, Jung Yunho vẫn có thể yên ngủ ngon lành.

Nhưng quả thật Yunho đang dựa vào lưng tôi mà say sưa ngủ, còn thực vô sỉ đem sức nặng của toàn bộ cơ thể hắn đè hết lên người tôi. Tôi nghi ngờ nếu cứ mãi thế này, xương cốt mình có khả năng sẽ bị ép vụn hết, định dịch chuyển hắn khỏi người tôi, nhưng vừa mới cử động một cái, Yunho đang trong cơn mơ ngủ ngay lập tức lộ vẻ không hài lòng, khó chịu rên hừ hừ, điều chỉnh lại tư thế, lại đem tôi ép càng chặt hơn.

Tôi bực bội, muốn thét vào mặt hắn, nghiêng đầu lại thấy khuôn mặt ngủ say của Yunho, hàng lông mi thật dài trên nước da màu lúa mạch tạo thành một vệt đen nhàn nhạt. Hắn lúc này lại có vẻ im lặng ngoan ngoãn như vậy, chẳng còn cái vẻ lạnh lùng vô tình xa cách thường ngày nữa.

Tôi ngơ ngác ngắm nhìn khuôn mặt hiền lành đến gần như thuần khiết kia, lại nhớ đến đêm giao thừa hơn mười về năm trước, nhớ cậu bé run run vì lạnh đứng trên nền tuyết phủ, đột nhiên tôi rất muốn hôn lên cặp môi kia, nói với hắn: đừng sợ, đã có tôi ở đây. Tôi chầm chậm để sát mặt mình về phía mặt Yunho, bàn tay nhớp nháp mồ hôi, thậm chí có thể cảm thấy được tiếng tim đập mỗi lúc một nhanh hơn của chính mình.

Thế nhưng ngay lúc môi tôi sắp đặt lên môi hắn, Yunho mở mắt, vẻ mặt phảng phất nét mơ hồ như cậu bé con ngây ngô mà bướng bỉnh, gần như trong nháy mắt, tất cả đều biến mất, hắn lại trở lại làm một Jung Yunho lạnh lùng, im lìm nhìn chăm chăm vào kẻ thừa nước đục thả câu đó là tôi, mặc dù thế, tôi vẫn ngoan cố đem môi gần sát hắn. Hắn tránh đi, cự tuyệt đôi môi khát vọng an ủi cũng khát vọng được an ủi của tôi.

Yên lặng rời khỏi cơ thể tôi đứng lên mặc quần áo, không một lời bước đi, không hề quay đầu lại, cũng chẳng hề lưu luyến.

Tôi nằm một mình một hồi lâu, đến khi hơi ấm của hắn còn lưu lại trên người tôi dần tan biến, đến khi da thân từ từ lạnh lẽo. Tôi chậm rãi ngồi dậy, từ giữa hai đùi chảy ra một dòng nóng bỏng, thứ Jung Yunho đã để lại trong tôi, và cả những dấu đỏ trải khắp toàn thân nữa. Tôi lại ngồi yên một lúc, cuối cùng lượm quần áo lên bắt đầu mặc vào.

Bầu không khí xung quanh chỉ độc mùi cuộc mây mưa dữ dội của chúng tôi lúc ban nãy, tôi khẽ hít thở. Cố gắng phân biệt đâu là mùi của Yunho, sau khi ngửi ngửi tôi lại nở nụ cười. Nhưng buồn cười hơn, nước mắt cũng chảy xuống. Thế nhưng tôi vẫn cười, cười đến không ngừng lại được.

Không biết qua bao lâu, bọn canh ngục đến, hắn lớn tiếng rống vào mặt tôi, nhưng tôi hoàn toàn không rõ hắn nói gì. Cho nên, hắn rống chuyện hắn, tôi cười việc tôi. Một lát sau, cửa nhà lao lại mở ra, thêm vài tên cai ngục bước vào, còn có cả tên rít rống vừa rồi. Bọn họ hung bạo chỉ vào mặt tôi, còn nói gì đó, tôi vẫn nghe không rõ, cười lắc đầu, định nói cho họ biết là mình nghe không hiểu, thế nhưng một bàn tay giáng xuống thật mạnh, sau đó là một cái tát nảy lửa, tiếp theo nữa là vô số đấm đạp, tất cả bọn chúng từng người từng người một đánh đập tôi.

Tôi không rõ tại sao mình bị đánh, nhưng cản không được, chỉ có thể cuộn mình trên mặt đất lạnh băng mặc cho bọn chúng hết đá rồi lại đánh, nhưng kì quái chính là một chút đau đớn cũng không cảm thấy được. Không hiểu tại sao, rõ ràng là đang bị đánh lại tuyệt không đau. Những cú đấm cú đá này giáng xuống người tôi, tựa như những bông vải mềm nhẹ, làm tôi liên tưởng tới giường nệm ấm áp trong nhà, thêm cả gối lông ngỗng mềm mại nữa.

Sau đó, tôi ngủ mất.

Trong cơn mộng mị, hai tay của ai đó đã ôm chặt lấy tôi, thật nhẹ nhàng trân trọng, như đang ôm lấy báu vật cả đời. Tôi khe khẽ xoay người, muốn nhìn rõ chủ nhân của đôi tay kia. Nhưng mở mắt ra, chỉ thấy một khuôn mặt lo lắng, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Người đó hỏi tôi có khỏe hay không, tôi gật gật đầu, mỉm cười nhìn hắn.



“Aiz, thế này mà khỏe cái nỗi gì?! Tôi lại đưa cơm, phát hiện anh nằm ở trong này không nhúc nhích… Bị bọn họ đánh phải không? Aiz, người khỏe mạnh như vậy, làm sao mà lại bị đánh thành ra thế này?! Thật là… Thật đáng thương!”

Người đến là phụ trách cơm tù, một cậu bé luôn thích dặn tôi phải ăn cơm đầy đủ. Tôi lẳng lặng nhìn cậu ta, không rõ là đang nói gì, cậu ta nói có người đánh tôi, nhưng vì sao tôi không cảm thấy đau?

Thiếu niên thấy tôi không nói chỉ cười, cậu ta thở dài rầu rĩ, đem đồ ăn đặt xuống rồi bước ra.

Thấy cậu ta đi rồi, tôi rất là vui mừng, bởi vì không còn ai tới quấy rầy tôi nữa, tôi lại có thể tiếp tục mơ giấc mộng vừa rồi. Lần này, tôi nhất định phải thấy rõ được chủ nhân của đôi tay kia. Nhưng mà ông trời không có mắt, ngay lúc tôi thành công đến nơi lại kéo tôi tỉnh lại. Trong lúc còn chưa tỉnh táo hẳn, tôi cảm thấy có người nằm sát trên người mình, cảm giác rất quen thuộc, tôi đưa tay chạm vào hắn. Người kia hiển nhiên hoảng sợ, mặt mày thất kinh.

Mặt của tôi nháy mắt không còn chút máu, lỗ chân lông toàn thân đều nhanh chóng co rút.

“Không! Không phải!!” Tôi liều mạng quát to, chân tay vùng vẫy, muốn thoát khỏi người nọ. trong lúc túng quẫn, tôi cào rách da mặt hắn. Tôi nghe được tiếng thét phẫn nộ, ngay sau đó những nắm đấm lại như mưa trút xuống, thật mạnh nện lên người tôi. Trong nháy mắt đó tôi đột nhiên cảm thấy thật an tâm. Dù sao thì có bị ăn đấm cũng không cảm thấy đau.

Tôi lại cười rồi chìm vào giấc ngủ.

Lúc tỉnh lại, cậu bé kia lại xuất hiện trước mặt của tôi. Thấy tôi tỉnh, môi mấp máy nhưng điều gì cũng không nói ra được. Theo ánh mắt kinh sợ của cậu, tôi thấy một người ngã vào bên chân tôi, trên lưng cắm một thanh đao. Tôi lăng lăng nhìn cảnh đó hồi lâu rồi lại cất tiếng cười ha hả.

Cậu ta vội tới bịt miệng tôi, bảo tôi đừng lên tiếng, cậu ta muốn dẫn tôi ra ngoài. Tôi gật gật đầu, lập tức lại lắc lắc đầu. Giấc mộng của tôi còn chưa mơ xong, còn chưa nhìn rõ người trong đó, tôi không thể đi được.

Thiếu niên sốt ruột, hắn nói hắn vất vả lắm mới chuốc say toàn bộ lính canh ngục trực ban, và bây giờ là cơ hội duy nhất có thể trốn khỏi đây.

“Tôi biết anh còn chuyện cần làm, nhưng mà sống ở đây thì cái quái gì cũng không làm được, chỉ có trốn thoát ra khỏi đây, anh mới có cơ hội.”

Tôi nghe hết lời của cậu ta, lại cười. Tôi tránh giãy khỏi đôi tay đang kéo mình ra khỏi giường, nhưng vừa mới thoát được liền ngã lăn quay trên mặt đất. Thực khó hiểu vì sao chân tôi lại không nghe theo ý thức sai bảo, tôi không rõ vì vậy nhìn về phía cậu ta. Người này không nói gì, đi đến bên cạnh nâng tôi đứng dậy, hỏi tôi có phải đang cần lấy gì không. Tôi gật gật đầu, chỉ chỉ tấm ván gỗ trên giường. Cậu ta gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, dìu tôi đến bên giường, tôi xốc tấm đệm đã mốc meo lên, lấy ra một khối ngọc thạnh xanh biếc từ bên dưới, nắm chặt trong tay như trân bảo.

“Nó rất quan trọng với anh à? Hình như rất quý giá.” Cậu ta nói, sau đó giúp tôi đi ra ngoài.

Con hẻm đêm khuya không một bóng người, cậu ta dìu tôi chạy vội đến góc đường, nơi đó cột sẵn một con lừa.

“Thật xin lỗi, để anh chịu khổ rồi. Tôi không có tiền, không mướn được xe ngựa. Đây là con lừa mẹ tôi để lại, anh có thể cưỡi nó chạy trốn ra ngoại thành, à, đúng rồi, quên chưa nói, con lừa này mẹ cho tôi để về sau dùng cưới vợ… Ha ha… A…mà nói chuyện này làm gì… Anh hãy đợi, đợi chúng ta ra khỏi thành phố là sẽ được an toàn. Tới đây, đầu tiên phải thay quần áo đang mặc, chúng ta phải chạy nhanh hơn một chút. Quần áo này hơi cũ, là của tôi, anh đừng khinh chê…”

Cậu ta nói rồi đưa quần áo cho tôi. Tôi nhận lấy, lăng lăng nhìn bộ quần áo chi chít vết vá trên tay, tôi không thích mặc quần áo vá. Cậu ta thấy tôi không chịu thay có hơi sốt ruột, cũng không chờ tôi đồng ý đã bắt đầu cởi quần áo của tôi. Tôi hoảng sợ, tức giận đẩy ra, vung tay đáng loạn xạ lên đầu cậu ta. Cậu ta có chút chán nản trợn mắt nhìn tôi, bộ dáng đó lại làm tôi giật cả mình, sợ hãi ôm lấy đầu mình muốn né tránh nắm đấm sắp xuất ra, nhưng cậu ta chỉ thở dài một cách bất đắc dĩ.

“Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại anh, tôi chỉ muốn giúp anh thay quần áo.”

Tôi lặng lẽ quan sát cậu ta, phát hiện cậu đang nhìn tôi mỉm cười, chẳng hề tức giận, vì thế tôi buông lỏng đề phòng.

Cậu ta nhanh tay giúp tôi thay quần áo, trong lúc đó vẫn luôn mím chặt môi không nói lời nào, mặt mày ngưng trọng, tôi biết bởi vì cậu ta nhìn thấy những vết xanh tím bầm dập trên người mình.

“Đau không?”

Tôi lắc đầu.

Cậu ta lại thở dài nặng nề sau đó ôm tôi đặt lên trên lưng con lừa ngồi vững chắc, hai bàn tay cậu ta rất mạnh mẽ, vòng ôm cũng rất ấm áp, nhưng so với đôi tay trong giấc mơ của tôi thì còn kém một chút. Nghĩ đến đôi tay kia, tôi lại bất giác nở nụ cười. Cậu ta nhìn tôi không nói, yên lặng dắt lừa ra khỏi thành.

Cậu ta mang tôi đến một thôn nhỏ ở vùng ngoại ô, chỉ vào một căn nhà cũ nát, nói với tôi đó là do ngôi nhà mẹ cậu để lại cho cặp vợ chồng tương lai chung sống.

Chúng tôi ở trong gian nhà nhỏ. Ban ngày cậu ta vào thôn giúp người dân việc đồng áng để đổi lấy thức ăn, buổi tối thì ở nhà cạnh chăm sóc tôi. Cậu ta cứ lải nhải không ngừng về chuyện tương lai cưới vợ của mình. Tôi chỉ nghe mà không nói lời nào, tôi nhớ về giấc mơ còn dang dở.

Có khi, tôi luôn nằm mơ được, tuy không nhìn thấy chủ nhân của cánh tay đó, nhưng cũng không tỉnh lại. Hiếm có một lần tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy khuôn mặt lo lắng của thiếu niên. Sau đó thầy thuốc sẽ bắt đầu vội vội vàng vàng đến xem bệnh cho tôi, nhưng lần nào cũng như đã biết trước, bó tay mà rời đi.

Thế rồi có một ngày tỉnh dậy, tôi phát hiện con lừa ngày nào cũng ồn ào làm tôi bực mình muốn chết đó bỗng dưng không kêu tiếng nào. Đến buổi tối, cậu ta vui mừng hớn hở trở về, còn mang theo rất nhiều đồ ăn ngon. Tôi bảo cậu hôm nay không thấy con lừa kêu, vẻ mặt cậu biến sắc, chỉ thế à một tiếng rồi không nói gì nữa. Sau tôi mới biết, cậu đã bán đi con lừa cưới vợ chỉ để mua cho tôi một chút thức ăn.

“Tôi nhất định sẽ gom đủ tiền chữa khỏi chân cho anh!” Cậu nói, sau đó nhen lửa sắc một chén thuốc đưa cho tôi. “Uống thuốc này là có thể hạ sốt, sẽ không còn thấy khó chịu.”

Tôi gật gật đầu, ngoan ngoãn uống thuốc, tiếp tục ngủ giấc ngủ của tôi, tiếp tục mơ giấc mơ của tôi.

Ngày hôm sau tỉnh lại không thấy cậu mà lại thấy cô bé trong thôn thường hay đến đây. Cô nói cho tôi biết cậu vào trong thành phố làm thuê cho người ta để kiếm tiến cho tôi chữa trị chân, cho nên mấy ngày này nhờ cô đến chăm sóc tôi. Cô bé rất thích cậu, còn nói tương lai nếu cậu muốn kết hôn, cô sẽ làm vợ cậu. Tôi nghe cô gái mơ mộng, lại không kìm được chìm vào giấc ngủ.

Vài ngày sau, cậu ta trở về trong tình trạng cơ thể đầy những vết thương.

“Lúc ở bến tàu bốc dỡ hàng, đánh nhau với người khác.” Cậu ta đơn giản nói, xoay người đi chuẩn bị thức ăn.

Tôi từng bước từng bước đi theo sau, cậu ta có ý muốn dìu tôi về giường. Tôi lắc đầu, tiếp tục cố ý đi phía sau. Cậu ta bắt đầu mắng tôi, nhưng tôi lại không nghe rõ là mắng cái gì, nên đành cười với cậu. Cậu ta ngẩn người, ôm lấy tôi.

“Thực xin lỗi… Thực xin lỗi… Tôi không cố ý hung dữ với anh, tôi chỉ là tức giận chính bản thân, tôi hận bản thân chẳng nên trò trống, ngay cả tìm cho anh một thầy thuốc tốt chữa bệnh cũng làm không được, tôi thực vô dụng, thực xin lỗi…” Thiếu niên khóc, như cậu bé con phạm lỗi lầm.

Tôi vuốt vuốt đầu cậu, lấy ra từ ngực miếng ngọc xanh biếc đó, do dự một chút, sau đó đặt vào tay cậu.

Cậu ta nhìn chằm chằm ngọc bội trong tay, lắc đầu ra sức nói không được. Tôi cũng lắc đầu, kéo tay cậu ta, cười nói chúng ta đem nó đi cầm lấy tiền, sau đó đổi lấy đồ ăn ngon.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv