Lúc tôi tỉnh dậy đã là xế trưa, trên giường, khỏa thân đắp chăn và bên cạnh thì chẳng có ai hết. Sau vài lần nỗ lực bất thành, tôi quyết định tiếp tục nằm bẹp dí tại chỗ, hạn chế tối đa cử động. Tuy tôi không nhớ rõ nhưng cái cơ thể kiệt quệ này đã hùng hồn tố cáo sự trụy lạc của đêm qua. Rút cuộc đã làm đến bao nhiêu lần mà có thể khiến toàn thân tôi ê ẩm như tàn phế được thế này????? Còn tên cầm thú kia đâu, đã làm tôi như vậy mà vẫn còn sức tới công ty được nữa à? Hự, thân dưới tôi đau quá, ngực cũng đau. Nhưng… tôi đói nhiều hơn.
- Huỳnh Anh… Trần Huỳnh Anh… Huỳnh Anh Trần… Anh Trần Huỳnh…
Tôi cứ nằm thế vừa ăn vạ vừa lẩm bẩm réo tên kẻ xấu xa kia như tụng kinh. Một diễn biến khác trong nội tâm thì đang lên án chính mình thế nhưng lại bị một thằng nhóc vừa mới hết vị thành niên lừa cho không còn lại gì. Đúng rồi, còn gì nữa, thứ quý giá duy nhất tôi giữ gìn suốt hơn 27 năm cũng bị lừa đi luôn. Ngu ngục, thật mới ngu ngục làm sao!
- Nhớ tôi tới vậy sao? Thật ngại quá.
Chủ nhân của mớ phẫn nộ trong tôi xuất hiện, tôi lại chẳng thể làm gì được. Nếu ăn rồi có thêm sức tôi sẽ có thể biến khỏi nơi này phải không? Trong hoàn cảnh bất lợi hoàn toàn thế này, tôi chỉ đành nhẫn nhịn một chút.
- Tôi đói.
- Ừ, trong lúc chờ tôi nấu thì em hãy đi tắm đi. Tôi cũng mua đồ cho em rồi.
Nói rồi bỏ xuống bên cạnh tôi một cái túi của VERA. Tôi thấy mặt mình nóng bừng, nhưng nguyên do lại không phải vì cậu ta mua đồ lót cho tôi mà bởi tôi nghĩ tới cảnh cậu ta đã tự mình mua chúng như thế nào. Mà rồi tôi cũng chẳng bận tâm được lâu khi chợt nhận ra vấn đề rằng tôi sẽ đi tắm kiểu gì đây?
Vừa thấy Trần Huỳnh Anh định rời khỏi phòng, tôi liền nói lớn, chưa bao giờ thấy nỗ lực để gia tăng âm lượng nó lại khó khăn nhường này. Đến nỗi nói xong mà cả người như nhẹ bẫng.
- Tôi không có sức.
- Xin hỏi tôi có thể giúp gì được cho em?
Cái thái độ lịch sự này sặc mùi nhạo báng mà, khốn kiếp. Nhưng tôi hết cách rồi, đành xuống nước.
- Có thể dìu tôi vào nhà tắm, mà không… – Tôi liền nghĩ lại, dẫu sao cũng đã thành ra thế này rồi, tôi cũng biết thừa có vào được tới đó cũng chẳng đủ sức làm gì cả, tôi sửa lời. – Tắm giúp tôi.
- Rất sẵn lòng.
Sói non thì cũng là sói. Vốn dĩ để bị thu hút bởi con người này là tôi đã thua rồi.
Khi được cậu ta bế ra khỏi chăn tôi mới nhìn thấy được cơ thể mình chi chít là những dấu đỏ. Không nhịn được tôi lặp lại lời cậu ta tối qua đầy ý mỉa mai.
- Vừa nhìn thấy em, tôi đã liền muốn biến em thành của mình rồi.
Nghĩa đen 100% và một chút tình cảm cũng chẳng cảm nhận nổi trong câu nói đó.
Mặc kệ mỉa mai của tôi, Trần Huỳnh Anh lại có vẻ rất nhiệt tình trong mảng “tắm giúp”. Cùng với dòng nước ấm nóng vừa đủ, bàn tay cậu ta chà xát nhẹ nhàng trên da thịt tôi, làm sạch kỹ càng từng nơi một. Chỉ một bàn tay thôi cũng khiến tôi dần dần bị thu phục, cảm giác hưng phấn không nên có cũng đã nảy sinh luôn rồi. Cho tới khi cậu ta tắm đến phía dưới của tôi, một từ “ư” ngắn gọn cứ thế vô tư mà thốt ra. Xấu hổ tột độ, tôi giơ tay bịt ngay miệng mình lại, hận không thể vả cho chừa đi, bởi từ hôm qua nó đã bị hôn tới sưng đỏ đáng thương, trừng phạt nó nữa thì thật tội nghiệp mà.
- Chỗ này mới cần được tắm nhất. – Nó liên quan tới việc cậu ta hất tay tôi xuống như vậy à? – Tôi phục vụ em như vậy, cứ hưởng thụ đi, đừng kiềm chế.
Giọng điệu thì bình thường mà hành động thì lưu manh hết sức, một tay khóa chặt hai tay tôi không cho cử động, tay còn lại vẫn tiếp tục “nhiệt tình giúp đỡ” của mình. Trước hoàn cảnh phía dưới bị ngón tay cậu ta xâm nhập lộng hành, tôi không cách nào kìm nén được những tiếng kêu ám muội cứ thế vang lên. Không chịu nổi nữa, tôi đành phải thương lượng.
- Ăn… để ăn xong…
Vậy là tôi có thể bình an hoàn thành việc tắm rửa.
Trần Huỳnh Anh thì đang lo việc bếp núc, còn tôi thì ngồi trên bàn ăn chờ đợi. Vâng, chính cái hiện trường mà tôi đã bị cậu ta chiếm tiện nghi bằng một thứ thuốc mà gọi một cách thẳng toẹt là kích dục.
- Vẫn còn bất mãn à?
- Có thể không sao?
- Vậy giờ hối hận vì thích tôi rồi à?
- Coi như hiểu thêm về con người cậu đi.
- Có còn thích tôi không?
- Còn.
Đáp lại là một tiếng cười nhẹ. Mãi tận sau này tôi mới phát hiện ra, để chống đỡ cảm xúc của mình, cậu ấy sẽ cười. Nếu không, cậu ấy sẽ như con thú đói khát xé tan con mồi trước mặt.
- Tại sao không mua đồ ăn sẵn?
- Để em chờ đợi, rồi nhìn dáng vẻ lúc tôi vì em mà vào bếp, em sẽ si mê tôi như thế nào.
Coi như cậu lợi hại.
Trong lúc chờ thức ăn chín, dù sao cũng là chẳng có việc gì làm, tôi bằng lòng tiếp nhận nụ hôn của cậu ấy. Vẫn cái sự chuyên nghiệp tới đáng ghét đó khiến tôi bực mình cắn vào môi cậu ấy, chẳng rõ sắc mặt tôi lúc này là như thế nào.
- Rút cuộc cậu đã hại đời bao nhiêu cô gái rồi?
- Hứng thú tới làm được thì chỉ có mình em.
- Vậy là, vậy là hôn bao nhiêu đứa? – Tự nhiên lại nói lắp. Nhắc tới nói lắp, cậu ấy cũng giỏi diễn xuất lắm.
- Ai hơi đâu đếm. – Cái điệu bộ như thể tôi là đứa nhỏ mọn ấy, thực sự là khó coi mà. – An An nhà ta cũng biết ghen cơ đấy.
Thanh thuần cái con khỉ, mạng già này có chết bao nhiêu lần cũng không rửa hết nhục.
- Thế nào?
- Được.
- Được như thế nào?
- Vừa miệng.
- Vậy ăn nhiều một chút.
Cái con người này, nếu như trừ bỏ cái bản tính hoang dại biến thái kia thì thực sự thực sự quá là hoàn hảo. Nghĩ tới đây, tôi chỉ biết thở dài, hoàn hảo suy cho cùng mãi mãi vẫn là một cụm từ thật xa xôi.
Có thực mới vực được đạo. Sau khi ăn uống no nê, tôi hiển nhiên đã thấy khá hơn rất nhiều, liền muốn thay đồ ra về (tôi không thể nào mặc sơ mi của cậu ta về được, ngực đau muốn chết tôi cũng không mặc nổi bra).
- Đây không phải là điều tôi muốn sau khi em ăn xong đâu nhé!
Rất nhiều lần, rất nhiều lần trong mơ tôi luôn muốn người yêu tôi sẽ ôm tôi từ phía sau như thế này. Tiếc là, với con sói này hành động lãng mạn đầy ao ước đó của tôi đã bị nhuốm màu dục vọng. Tôi cố đẩy cậu ta ra nhưng sức lực vẫn chưa hoàn toàn trở lại với tôi.
- Em không muốn ở lại với tôi sao?
Lại bắt đầu giở cái giọng điệu mê hoặc ra đấy. Có điều, tôi mẫn cảm rồi, còn lâu mới dụ được tôi nữa.
- Huỳnh Anh à, tôi chỉ có hứng thú với mấy cậu trai đơn giản, bình thường thôi. Còn cậu, cậu không thấy mình bất thường à, đi quá xa với tiêu chuẩn của tôi rồi. Có thể không dễ có người thắng được cậu về ngoại hình trong mắt tôi, nhưng về bản chất, bất kỳ ai cũng có thể khiến tôi lưu luyến hơn cậu. Một người đáng sợ như cậu tôi không thể nào dây dưa hơn được, cho nên, coi như tôi xin lỗi, đã ngu ngốc động chạm vào cuộc sống của cậu.
Cậu ta liệu có tha cho tôi không? Tôi không dám nghĩ tới câu trả lời. Chỉ là một chút thôi, tôi đã nghĩ con người này không tồi tệ đến vậy.
Nhưng rồi tôi lại nhầm. Ngoài thuốc kích dục ra, cậu ta còn dùng tới cả thuốc mê…
Lúc tôi tỉnh lại thì trời đã trở tối. Bắt nhốt tôi ở đây còn bản thân thì vẫn đi làm với dáng vẻ giả tạo thanh cao đấy, biến thái bệnh hoạn. Ôi sao tôi lại dính phải loại người này cơ chứ? Mẹ kiếp, ai mà ngờ được bản chất cậu ta lại như thế chứ, ai mà chẳng mê trai, tại tôi đen thôi.
Dưới tác dụng của thuốc mê, đầu óc tôi vẫn còn chút quay cuồng. Nhưng từ cửa sổ tầng 11 này nhìn xuống còn khiến tôi thấy choáng váng nhiều hơn.
- Sao? Thực sự muốn bỏ rơi tôi?
Sự bình thản ấy làm tôi thật sợ hãi, mà sợ hãi chỉ càng làm cho kẻ địch thêm phấn khích mà thôi. Tôi chỉ có cách duy nhất là cũng bình thản mà đối diện.
- Vậy để tôi là người bị bỏ rơi, thế nào?
- Được thôi. – Ánh mắt tôi luôn cho rằng rất tươi sáng ấy thoáng hiện lên một tia bất lực nhỏ nhoi. – Nhảy từ đây xuống rồi, em sẽ được tự do.
Đau lòng vô hạn, thâm tâm tôi như gục ngã. Hơn 27 năm trên đời, tôi đã không có được cho mình một tình yêu trọn vẹn tử tế, vậy mà còn phải rơi vào tình cảnh khủng khiếp này. Có công bằng với tôi hay không? Nhưng tôi biết kêu than với ai được chứ, với tên khốn thậm chí còn đang muốn bức chết tôi kia á???
- Không dám?
Nếu như là trong phim, kiểu muốn đẩy cao trào, nữ chính ắt sẽ dũng cảm hiên ngang mà thách thức nam chính rồi làm ra vẻ như sẽ nhảy xuống nhưng rồi thế nào cục diện cũng sẽ thay đổi về hướng có lợi cho nữ chính, giả như nam chính hối hận giữ nữ chính lại không thì cũng xuất hiện một tình huống giải vây giúp nữ chính. Nhưng ở đây thì không, tôi cũng chẳng phải kiểu người không phán đoán nổi thế cục mà liều mình vô nghĩa. Ai, ai sẽ đảm bảo cho tôi đây?
- Tại sao, tại sao tôi lại phải nhảy? Cậu không có quyền thao túng cuộc sống và sinh mạng của tôi.
- Nói cứ như tôi là kẻ xấu vậy. Tôi không phải kẻ xấu.
- Vậy thì để tôi đi đi.
Mãi cho tới tận khi đã về tới nhà, khóa cửa kỹ càng rồi tôi mới dám tin là mình đã thoát khỏi cái nơi đáng sợ đó. Càng không dám tin rằng cậu ta thế nhưng cũng chịu buông tha cho tôi. Đúng, cậu ta không phải kẻ xấu là thật, nhưng cậu ta hoàn toàn chẳng phải người tốt. Tôi vừa thấy may vì mình mới vừa xin nghỉ phép một tháng, sẽ không phải gặp mặt con người ấy trong một thời gian kha khá, lại cũng thấy kinh hãi khi sau đó sẽ lại phải đi làm và cố gắng tiếp nhận sự có mặt của cậu ta trong công việc hàng ngày. Không không, tôi làm không nổi.
- Sếp à, em muốn nghỉ việc, nghỉ hẳn.
- Nghỉ phép nhiều quá khiến đầu óc cô hỏng rồi có phải không?
- Không, em nói thật…
- Tôi sẽ hủy giấy nghỉ phép của cô và sáng mai đi làm bình thường, thế nào?
- Sếp…
Tút tút…
Sếp mà biết em đã phải trải qua những chuyện kinh khủng thế nào hay như biết được bản chất của “sếp nhỏ” Trần Huỳnh Anh nhà bên, có khi người muốn nghỉ việc sẽ không phải là mình em.
Đến giờ cả người tôi vẫn còn run. Cơn ác mộng này, hãy sớm qua đi…