Phó Kỳ lắc đầu: “Chưa hề! Có lẽ phải điều tra lại xem thế nào, màu tóc chắc là kết quả từ việc đó.”
“Cũng có nghĩa năm đó tôi cứu em ấy, là từ việc chạy trốn khỏi nơi nghiên cứu?” Đại Lang nhíu mày, Phó Kỳ vỗ nhẹ vai: “Hạn chế hỏi tới thì hơn.”
Hai người nhìn nhau rồi đứng lên đi mua bánh và nước cho Á Hy với Hàn Gia Mẫn. Tiếp theo hai người họ chọn chơi tháp rơi tự do, mà độ cao tới tận 80m so với mặt đất. Tốc độ rơi xuống phải nói cực kỳ nhanh, xem ra cũng thú vị không kém.
Á Hy lên trước, Hàn Gia Mẫn bước theo sau. Lúc cô chuẩn bị ngồi vào ghế thì có một người đi ngang qua, nhìn cách ăn mặc thì có lẽ là sửa chữa. Khi tất cả mọi người vào ngồi thì trò chơi bắt đầu.
Hàn Gia Mẫn không để ý lắm nên không biết ngoài cô và Á Hy ra thì không có ai chơi trò này nữa. Khi bọn cô được đẩy lên tận cùng của tòa tháp thì dừng lại.
“Sao vẫn chưa rơi xuống?” Á Hy nhìn Hàn Gia Mẫn, cô cũng thắc mắc lắm chứ.
Đại Lang và Phó Kỳ nghe tiếng xì xầm thì quay lại nhìn, tháp rơi tự do đã treo bảng tạm sửa chữa. Thế thì, ai là người đẩy bọn họ lên trên cao?
“Không xong! Có kẻ muốn hại bọn họ.” Phó Kỳ nói xong lập tức chạy về phía tháp rơi nhưng bị bảo vệ chặn lại hỏi: “Hai vị là ai? Không phận sự thì không được vào buồng điều khiển.”
“Chậc… Huyết Long bang!” Đại Lang khó chịu lạnh giọng, nghe đến ba từ thôi thì bảo vệ đã lùi về sau vài bước.
Phó Kỳ cầm cái loa phát thanh sau đó nói lớn: “Hôm nay khu công viên này bảo trì. Mọi người hãy nhanh chóng giải tán!”
Mọi người trong khu vui chơi nghe vậy thì liền giải tán, ai nấy đều chạy ra khỏi cổng mà không nghĩ ngợi nhiều. Bọn họ chắc chắn có vấn đề gì đó rồi, chỉ thầm cầu mong hai cô gái xấu xố kia không gặp vấn đề gì.
“Kịch kịch…”
“Á Hy, chị có nghe thấy tiếng gì không?” Hàn Gia Mẫn nhìn Á Hy, cơ bản mà nói thì cô nghe thấy ở gần phía ghế của mình.
Á Hy nhìn qua ghế của Hàn Gia Mẫn thì ngạc nhiên: “Yin, ghế của em sắp bị rơi ốc vít rồi.”
Ốc vít mà tuột ra thì Hàn Gia Mẫn đi chầu trời là cái chắc, cao 80m tương đương với cái tòa nhà 22 tầng. Từ đây ngã xuống không thành bãi thịt vụn mới là lạ.
“Đi chơi cũng không yên nữa!” Hàn Gia Mẫn vừa nói xong thì tự đánh mình một cái: “Chết thật! Lúc nãy có tên khả nghi, em còn tưởng là thợ sửa chữa.”
“Không trách được! Đi chơi ai mà chú ý đến mấy cái đó.” Á Hy thở dài, kế bên cạnh mình là em của tổng thống chứ chả chơi.
Hàn Gia Mẫn lấy bên hông một chiếc vòng nhỏ được làm bằng phụ kiện ra sau đó quấn quanh người Á Hy: “Em giúp chị xuống trước, sau đó chị nhờ Phó Kỳ hạ ghế xuống giúp em.”
“Nhưng mà…” Á Hy chần chừ, lỡ Hàn Gia Mẫn có chuyện thì cả đời này Á Hy cũng không tha thứ cho mình.
Hàn Gia Mẫn cười cười: “Kẻ đó muốn hại em, cho nên ghế của chị sẽ an toàn. Em sẽ giữ chặt sợi dây này, khi nào chị an toàn thì dây sẽ tự động thu về.”
Nói xong Hàn Gia Mẫn tháo thanh chắn an toàn ra rồi để Á Hy bám vào tòa tháp rơi. Cô buông sợi dây từ từ để Á Hy xuống dần, lúc này buồng điều khiển đã bị phá hỏng nên không thể điều khiển được.
“Nhìn xem, có phải Yin đang cho Á Hy xuống trước không?” Đại Lang chỉ tay về phía đó. Phó Kỳ thấy vậy lập tức gọi chi viện khẩn cấp của Huyết Long bang qua nút bấm khẩn.
Xích Diễm và Tuấn Khang đang ngồi ăn cùng Cung Lục Vương thì bật lên nghe. Phó Kỳ vội vàng nói: “Xích Diễm! Tốc độ của cậu nhanh không? Ba phút nữa đến công viên phía nam, cần cứu người gấp.”
“Không vấn đề! Nhưng mà… ai có phước phần để cậu bất chấp bật nút khẩn như vậy nhỉ?” Xích Diễm nhàn nhạt, bởi vì nút khẩn chỉ dành cho người nằm trong Huyết Long bang.
Đại Lang không muốn kéo dài nên xen vào: “Yin!”
Một chữ thôi, Cung Lục Vương đã chấp nhận điều người ở các khu vực lân cận hỗ trợ giúp đỡ. Anh lạnh giọng: “Đem người toàn mạng về! Sau đó xử lý chuyện khác sau.”
Xích Diễm từ khi nghe xong đã lên xe mô tô của mình chạy đi, đúng là chạy rất nhanh. Trên đường đi không gặp trở ngại là vì phía nam do Xích Diễm quản lý.
Trên địa bàn của Xích Diễm cướp một nửa không nói, bây giờ còn muốn hại người. Lần này cậu không ra mặt thì kẻ đó sẽ xem thường, cho nên nhất định cậu sẽ làm lớn chuyện này.
Á Hy lúc này khi xuống còn 10m nữa thì đột nhiên tòa tháp rung lắc khiến Hàn Gia Mẫn mất đà, cũng may là cô còn vịn được cái ghế để cố định lại. Sợi dây giữa chừng đứt ngang khiến Hàn Gia Mẫn hét lớn: “Á Hy!”
Á Hy rơi từ độ cao 10m không hề sợ vì cô ấy rất thích mạo hiểm, nhưng mà còn chưa có bạn trai đã chết rồi thì uổng phí quá. Á Hy nhắm mắt lại, khi thấy không còn lực gió thì mở mắt ra nhìn.
“Phó Kỳ!” Á Hy ngạc nhiên, bản thân đã được Phó Kỳ đỡ lấy chuẩn xác, bây giờ yên vị trong lòng Phó Kỳ khiến Á Hy bối rối.
Phó Kỳ vẫn ôm Á Hy trên tay rồi nói: “Cứ thả lỏng đi! Chuyện của Yin có người khác lo.”
Hàn Gia Mẫn thấy Á Hy an toàn thì thở phào nhẹ nhõm sau đó thu dây về. Xem ra sợi dây này không chịu nổi áp lực cao, cô phải tìm nhanh chóng tìm cách khác thôi.
Tòa tháp dần dần nghiêng qua một bên, mà hướng đó là hướng cửa đường lớn có nhiều cột điện. Không khéo rớt qua bên đó điện giật cũng chết chứ đừng nói bị cột đè.