Cuộc hẹn hò vào dịp Giáng Sinh rất thành công, buổi tối hai người ngắm pháo hoa với nhau xong mới về nhà, vấn đề duy nhất là Chung Thái Lam giấu chuyện yêu đương một tháng rồi, cuối cùng không thể giấu nổi nữa.
Thật ra một tháng vừa rồi Chung Thái Lam cũng không cố ý giấu việc mình đang yêu đương. Chỉ là bạn bè cô không quan tâm thôi, đều là người học lên thạc sĩ cả rồi, chẳng có ai ngạc nhiên vì chuyện yêu đương của người khác nữa. Nhưng vì Chung Thái Lam không đăng bài lên Khoảnh Khắc nên đối với những người bạn thân lâu ngày không gặp như Ôn Nhu, và cả Giang Tĩnh ở Tùng Dung xa xôi thì đây là một “niềm vui” lớn.
Ôn Nhu rất đau lòng: “Cậu thoát ế từ bao giờ thế? Bạn trai còn đẹp trai như vậy nữa??? WTF?”
Chung Thái Lam: “Đi thuê nhà được tặng kèm đấy.”
Ôn Nhu: “Chỗ nào cho thuê nhà như thế vậy, giới thiệu cho tớ đi.”
Chung Thái Lam: “Tớ nói thật mà, đáng ra chúng tớ chỉ là bạn cùng nhà thôi, nào ngờ giờ thành người yêu luôn rồi…”
Ôn Nhu hoảng hốt: “Vậy hai người lên giường rồi sao? Mới quen nhau được bao lâu?”
Chung Thái Lam hỏi ngược lại: “Người ta đẹp trai như vậy, nếu là cậu thì cậu có nhẫn tâm chỉ nhìn anh ấy không?”
Ôn Nhu đáp: “Nói cũng có lý, tớ không thể phản bác được! Vậy ăn ngon không?”
Chung Thái Lam cân nhắc một lúc lâu rồi mới lén nghiêng màn hình điện thoại đi, trả lời: “Siêu ngon.”
Bạn bè dễ đánh trống lảng nhưng mẹ ruột thì không. Giang Tĩnh cũng lười nhắn tin nhắn qua WeChat mà gọi điện cho Chung Thái Lam hỏi thẳng đầu đuôi mọi chuyện, hỏi hết một tiếng đồng hồ mới chịu tha cho cô.
Chung Thái Lam cũng không dám nói với Giang Tĩnh là hai người đang ở chung, chỉ đành nói dối Giang Tĩnh rằng mình đang ở ký túc xá. Nhưng đúng lúc mẹ hỏi bây giờ cô đang ở đâu thì Chu Mạnh Ngôn lại buột miệng cười thành tiếng nên bị bắt ngay tại trận: “Con đang ở nhà cậu ấy à?”
“Vâng ạ.”
“Ngủ, con ngủ ở đâu?”
Chung Thái Lam lạnh lùng lườm anh bạn trai đang cúi đầu xuống để cười, “Phòng cho khách ạ.” Câu này cũng không hẳn là nói dối, đồ đạc của cô vẫn đang để ở phòng đó, đôi lúc cô cũng sang đấy ngủ trưa.
Giang Tĩnh không tin lắm nhưng cũng chẳng làm gì được: “Tự chăm sóc bản thân nhé.”
“Vâng ạ.”
“Khi nào định dẫn cậu ấy về nhà?”
“Chắc tầm một thời gian ngắn nữa ạ.” Giọng điệu Chung Thái Lam rất bình tĩnh: “Mẹ đừng lo quá.”
Giang Tĩnh đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi: “Ừ, con cũng đã lớn, có suy nghĩ riêng của mình. Khi nào thấy ổn hẵng dẫn về nhà, giờ con cũng không còn nhỏ nữa.”
“Vâng. Mẹ ơi con mệt quá, chúc mẹ ngủ ngon.” Chung Thái Lam nói qua loa cho xong chuyện, cuối cùng cũng cúp điện thoại rồi kiệt sức nằm vật ra giường.
Nhưng Chu Mạnh Ngôn lại không đồng ý với cách làm của Chung Thái Lam, cảm thấy hơi khó chịu: “Em nhìn anh đi, vừa có bạn gái là anh đã đăng bài thông báo lên Khoảnh Khắc ngay, ai như em chứ, cứ làm như không thể cho anh đi gặp ai được ấy.”
“Đúng đấy, em không nỡ để người ta thấy anh, chỉ muốn giấu anh trong nhà thôi.” Chung Thái Lam cố ý kéo chăn lên đến đầu che kín Chu Mạnh Ngôn lại: “Em không muốn cho ai nhìn thấy anh hết, hiểu không?”
Chu Mạnh Ngôn hừ một cái, trêu Chung Thái Lam: “Khẩu vị em nặng đến thế cơ à, còn thích chơi trò bắt giam? Không ổn lắm đâu, hay chúng ta chơi trò “ngồi lên rồi tự động đậy” nhé?”
Chung Thái Lam nhìn anh, “Được thôi, anh không được đổi ý đâu đấy.”
Chu Mạnh Ngôn cũng hơi dao động nhưng cuối cùng đành bỏ cuộc: "Thôi, anh không muốn tự chuốc khổ vào người đâu.” Nằm ngửa đợi người ta hầu hạ mình nghe có vẻ rất tuyệt vời nhưng cô mới làm được khoảng ba mươi giây thôi đã mệt rồi, chuyện này cũng không phải là vấn đề gì quá lớn, vấn đề là cô không chịu từ bỏ, vẫn kiên trì tiếp tục.
Ờ thì hai, ba giây gì đó mới động đậy một lần chẳng khác nào giày vò Chu Mạnh Ngôn, cuối cùng còn xấu hổ nói mình làm xong rồi.
Đó là lần thử thất bại duy nhất của hai người, sau chuyện này, Chu Mạnh Ngôn đã rút ra một bài học là không bao giờ được tin vào thể lực của Chung Thái Lam.
Chung Thái Lam cảm thấy hơi tiếc nuối: “Em rất muốn thử lần nữa.” Ngồi trên người Chu Mạnh Ngôn nhìn anh lúc động tình rất đẹp trai, lại còn cực kỳ đáng yêu nữa.
“Không nói về chủ đề này nữa.” Lần này Chu Mạnh Ngôn thông minh hơn rồi, anh chủ động chuyển chủ đề sang chuyện khác, lấy một chiếc hộp nhung từ dưới gối ra: “Quà Giáng Sinh này.”
Từ khi hai người hẹn hò đến giờ, hôm nay coi như là lần đầu tiên Chu Mạnh Ngôn tặng quà cho Chung Thái Lam. Cô cảm thấy hơi tò mò, mở ra xem thì thấy đây là một sợi dây chuyền mảnh nạm kim cương.
“Cái này nhìn khá đơn giản, em có thể đeo hằng ngày.” Chu Mạnh Ngôn hôn Chung Thái Lam một cái rồi xòe tay ra đòi quà: “Quà của anh đâu?”
Chung Thái Lam cũng đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ.
Chu Mạnh Ngôn nhớ trước kia Chung Thái Lam đã tặng cho Nhiếp Chi Văn khuy măng sét, về cơ bản thì có thể kết luận rằng cô thường hay chọn những món quà khá đứng đắn. Nào ngờ vừa mở hộp ra, anh ngạc nhiên suýt rơi cả mắt ra ngoài: “Đây là cái gì?”
“Đồ bọc ngoài ba con sói đấy.” Chung Thái Lam lấy một cái ra đeo lên ngón tay mình: “Đáng yêu không? Em chọn hình Hello Kitty cho anh đấy.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Đây đúng là món đồ chơi rất đáng yêu, nhìn có vẻ như được làm từ len nỉ, nhưng kiểm tra thì phát hiện ra nó được dệt từ loại len mịn cao cấp, rất giống một bộ váy siêu nhỏ, đeo trên tay cô trông khá đáng yêu.
Nhưng, nhưng mà!
“Sao lại tặng cái này cho anh?”
Chung Thái Lam nháy mắt: “Trời lạnh, em sợ anh bị lạnh thôi, với cả cái này cũng đáng yêu mà.”
Chu Mạnh Ngôn nheo mắt lại, không nói gì.
“Để em đeo cho anh nhé?” Chung Thái Lam dụ dỗ Chu Mạnh Ngôn: “Anh nhìn xem, trông đáng yêu biết mấy.”
Đang giữa mùa đông, lúc ở trong nhà Chu Mạnh Ngôn cũng chỉ khoác áo tắm dày, còn bên trong thì khỏa thân, nơi nào đó bị Chung Thái Lam cầm lấy, sau khi cô sờ nắn một lúc nó đã từ từ tỉnh lại.
Chung Thái Lam có cảm giác mình đã chọn đồ rất chuẩn, trong cửa hàng có mèo và chó nhưng cô lại chọn mèo. Vì Chung Thái Lam cảm thấy mặc dù nhìn qua Chu Mạnh Ngôn rất giống một chú chó nhưng thật ra sâu bên trong anh lại ẩn chứa lòng tự tôn của loài mèo, không bao giờ dễ dàng cúi đầu.
Nếu cố ép Chu Mạnh Ngôn làm thì kiểu gì anh cũng đồng ý nhưng chắc chắn là sẽ mất hứng, vậy nên Chung Thái Lam chỉ nhẹ nhàng vuốt ve anh, “Được không, em rất thích thế, anh đeo lên cho em xem một lúc đi.”
Chu Mạnh Ngôn chống cằm, không đồng ý nhưng cũng không từ chối ngay, cố ra vẻ như mình có giá. Nhưng tiếc là anh bạn nhỏ của anh lại không chịu giữ liêm sỉ, vừa vào tay người yêu đã bắt đầu tung tăng ngóc đầu lên. Chu Mạnh Ngôn tỏ vẻ nghiêm nghị, chậm rãi nói: “Cũng không phải là không được. Nhưng anh có điều kiện.”
“Điều kiện gì?”
“Anh còn chưa nghĩ ra.” Chu Mạnh Ngôn cố ra giá: “Đợi khi nào anh nghĩ ra thì nói nhé?”
Chung Thái Lam mỉm cười: “Khó lắm, ai mà biết được anh sẽ nghĩ ra điều kiện gì chứ? Hay là thế này đi.” Cô tiến lên, ghé vào tai anh nói nhỏ: “Nếu anh để em đeo thì lát nữa em sẽ dùng cách khác tháo ra giúp anh.”
Chu Mạnh Ngôn hiểu ý cô ngay, anh sờ môi Chung Thái Lam: “Dùng chỗ này à?”
“Vâng.”
“Nhất trí.”
Cuối cùng thì Chung Thái Lam cũng được thỏa mãn ước nguyện, cô mặc loại quần lót nhỏ ấy cho Chu Mạnh Ngôn, trông giống như một chú mèo Kitty bé nhỏ đang nhìn mình vậy, rất đáng yêu.
Chung Thái Lam không kìm lòng được mà cúi đầu xuống hôn chỗ đấy một cái.
Lần này thì vẻ mặt Chu Mạnh Ngôn cực kỳ thỏa mãn, lần trước ở nhà Nhiếp Chi Văn anh vẫn thấy hơi nuối tiếc vì chuyện này, không ngờ hôm nay nó đã thành hiện thực rồi.
Lễ Giáng Sinh lần này quá tuyệt vời!
***
Sáng hôm sau, Chung Thái Lam bị giáo sư gọi lên văn phòng hỏi thăm xem chuyện đọc sách đến đâu rồi. Chung Thái Lam thấy hơi ngại nhưng vẫn ăn ngay nói thật: “Em mới chỉ đọc một chút thôi.”
Giáo sư hướng dẫn không trách cô: “Đọc tài liệu là một chuyện nhưng chỉ đọc thôi thì vẫn chưa đủ.”
Chung Thái Lam lắng tai nghe.
“Em có bạn trai rồi nhỉ?” Nào ngờ giáo sư lại nhấp một ngụm trà, hỏi một câu chẳng liên quan gì cả.
Chung Thái Lam ngẩn ra một lúc rồi mới gật đầu: “Vâng.”
“Vốn dĩ thầy cũng không định để em làm chuyện này, nhưng đàn anh của em nhập viện rồi. Thầy nghĩ đi nghĩ lại, thấy cho em đi rèn luyện thêm cũng tốt.” Giáo sư đưa cho Chung Thái Lam một tập tài liệu: “Em đọc qua đi xem có muốn đi không. Dù sao thì làm việc này cũng vất vả hơn đi học ở trường.”
Chung Thái Lam cầm lấy tài liệu, vừa mở ra xem thì cô đã có quyết định ngay. Trước kia cô cũng từng nghe đồn rằng vị giáo sư này đang làm một dự án rất lớn, hóa ra là thật. Đây là một bài nghiên cứu có liên quan đến công trình lịch sử, cần phải tìm hiểu, hỏi thăm và nghiên cứu giá trị lịch sử của nơi này. Hầu hết những tài liệu mà cô đang cầm trên tay đều liên quan đến một căn nhà lớn hàng trăm năm tuổi.
“Chỗ này không xa lắm, ngay ở tỉnh bên cạnh chúng ta thôi, kinh phí cũng dư dả.” Giáo sư chậm rãi nói tiếp, “Nhưng em là một cô gái nên thầy cũng không yên tâm.”
Lúc này Chung Thái Lam cũng hiểu tại sao giáo sư lại hỏi xem cô có bạn trai không, cô cười đáp: “Thưa thầy, em rất muốn đi.”
Giáo sư rất hài lòng với thái độ này của Chung Thái Lam, ông ấy không thích những cô gái hay kiếm cớ, chuyện này không chịu làm, chuyện kia không làm. Mấy ngày vừa rồi, thái độ làm việc của Chung Thái Lam cũng không tệ nên ông mới sẵn lòng cho cô một cơ hội: “Thời gian làm việc cũng dài, em có thể đến đó vừa làm vừa học. Thầy đã tìm sẵn tài liệu cho em rồi, em đọc trước đi. Khi nào bạn trai em rảnh thì bảo cậu ấy đi cùng, cô gái trẻ như em ra ngoài phải chú ý an toàn đấy.”
“Vâng.” Chung Thái Lam nhìn căn nhà u ám trong bức ảnh, cảm thấy kiểu gì Chu Mạnh Ngôn cũng sẽ có hứng thú với nó.
Nhưng nào ngờ Chu Mạnh Ngôn thấy bức ảnh đó thì phun ngụm trà trong miệng ra: “Tiểu Hồng Lâu? Em muốn đến đây để nghiên cứu á?”
“Vâng, có vấn đề gì sao?” Chung Thái Lam khó hiểu.
Biểu cảm của Chu Mạnh Ngôn rất vi diệu: “Vấn đề lớn là đằng khác. Em cũng biết trước kia anh và ông ngoại của Bạch Đào đã tìm một số tài liệu về các vụ án mạng trong nước chứ?”
“Anh đừng nói với em là…” Nét mặt Chung Thái Lam thay đổi.
Chu Mạnh Ngôn thấp giọng kể: “Em không nhầm đâu, là như vậy đấy. Trong căn nhà này từng xảy ra ba vụ án mạng, đây là căn nhà ma ám nổi tiếng ở vùng đó. Có một lời đồn, nó tên là Tiểu Hồng Lâu không phải vì được xây từ gạch đỏ mà vì đã có quá nhiều máu tươi ở đó, vậy nên các căn phòng bên trong đều nhuốm màu đỏ.”
Chung Thái Lam: “…” Vốn dĩ cô nghĩ sau khi vụ án của Quách Tiểu Hàm và Nhiếp Chi Văn kết thúc thì mình sẽ không còn liên quan đến bất kỳ vụ án mạng nào nữa.
Chu Mạnh Ngôn uống một ngụm trà, an ủi cô bằng một câu đùa khá u ám: “Dù sao cũng là một bộ truyện trinh thám đầy bí ẩn, xuất hiện những vụ án mạng là điều bình thường mà, không phải truyện linh dị là được.”
Chung Thái Lam yên lặng đặt tập tài liệu trong tay xuống, bắt đầu suy nghĩ xem mình có nên nhận dự án này không.
Chu Mạnh Ngôn ngồi xuống bên cạnh Chung Thái Lam, khoác tay lên vai cô: “Đừng lo lắng, chúng ta cứ đi xem thử đi, biết đâu… Xùy, thôi anh không nói trước điều gì đâu, đây là bài tập của em mà, kiểu gì thì em cũng phải làm cho xong thôi.”
“Em không lo về chuyện đó. Em sợ nhỡ chúng ta làm xong việc, câu chuyện lại đến hồi kết thì phải làm sao?” Chung Thái Lam tựa đầu vào vai anh: “Em không sợ những vụ án nguy hiểm, cũng không sợ tội phạm giết người. Em sợ anh sẽ đi mất.”
Chu Mạnh Ngôn đáp: “Nói thật thì không thể phá nổi vụ án này đâu, anh và ông cụ Uông thảo luận với nhau rồi, vụ án cuối cùng xảy ra vào thập niên 90, có rất ít bằng chứng ở hiện trường, nói chung thì đó là vụ án chưa được giải quyết, không thể phá được đâu.”
“Thật ư?” Chung Thái Lam nửa tin nửa ngờ.
Chu Mạnh Ngôn ôm lấy cô: “Anh nói thật, em không tin thì để anh đi lấy tài liệu cho em xem nhé?”
Chung Thái Lam tốn hơn một tiếng đồng hồ để đọc tài liệu, sau đó lại đau lòng nhận ra rằng cảm giác hào hứng của mình không hề giảm đi mà lại tăng lên gấp bội: “Hay là chúng ta đi xem thử nhé.”
“Vậy thì đi, bao giờ thế?” Chu Mạnh Ngôn nắm chặt lấy tay cô: “Có anh ở đây rồi.”
Chung Thái Lam mở lịch xem thử rồi nhanh chóng đưa ra quyết định: “Tết Nguyên Đán đi. Hai ngày trước và hai ngày sau Tết em đều không có tiết học, như vậy là đủ năm ngày.”
“Được rồi, coi như đi hẹn hò vậy. Anh đặt vé.”
Hai ngày sau, hai người lên tàu tới tỉnh bên cạnh.
Bọn họ đến khá sớm, trên toa tàu mới chỉ có lác đác vài người, Chu Mạnh Ngôn cất hành lý xong thì ngồi xuống nắm tay cô: “Lần này em sẽ không đuổi anh xuống tàu nữa chứ?”
“Gì cơ?”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô với ánh mắt sâu xa: “Đừng nói là em quên rồi nhé? Lần trước em đuổi anh xuống tàu, cũng may là đang trên tàu hỏa chứ nếu ngồi trên ô tô thì chắc em ném anh ra ngoài đường cao tốc rồi.”
“Sao giống nhau được chứ!?” Chung Thái Lam bật cười: “Khi đó…”
Chu Mạnh Ngôn ngắt lời cô: “Anh biết, lúc đó anh không nên đến, anh hiểu mà.” Mặc dù Chung Thái Lam đã coi những mâu thuẫn trước kia chỉ là mây khói nhưng những điều đó thật sự cho Chu Mạnh Ngôn những bài học rất tàn khốc khiến anh phải nhớ mãi.
“Bây giờ nhớ lại mà anh vẫn thấy sợ. Anh không muốn phải trải qua những chuyện kích thích như vậy lần thứ hai trong đời đâu.”
Chung Thái Lam cười phá lên, nắm lấy tay anh: “Không đâu. Em sẽ bảo vệ anh thật tốt.”
Chu Mạnh Ngôn quay sang nhìn Chung Thái Lam, điều hòa trong khoang tàu được mở rất ấm, sau khi cởi áo khoác ra thì cô chỉ mặc một chiếc áo len, dáng người mảnh khảnh, dù không đến mức gió thổi là bay nhưng trông chẳng có chút sức lực nào, nhìn kiểu gì cũng thấy không thuyết phục.
Nhưng chẳng hiểu sao… Chu Mạnh Ngôn lại thấy lời Chung Thái Lam nói rất đáng tin. Cô là người tiếp thêm dũng khí cho anh, chắc đây là cái mà người ta hay gọi là sức mạnh của tình yêu chăng?
Chu Mạnh Ngôn suy nghĩ một lúc, nắm chặt lấy tay cô: “Vậy thì anh không sợ nữa.”
Chung Thái Lam bật cười, gãi nhẹ vào lòng bàn tay Chu Mạnh Ngôn. Anh nhìn cô: “Em làm gì đấy?”
“Gãi cổ mèo.”
Chu Mạnh Ngôn đứng ngồi không yên, cảm giác như cột sống của mình mềm đi một nửa, vất vả lắm mới kiềm chế được. Anh dặn dò: “Đang ở trước mặt mọi người đấy, em chú ý hình tượng đi.”
Chung Thái Lam nghe xong thì cả người run lên, giống như đang cố gắng kiềm chế điều gì đó. Nhưng cuối cùng cô vẫn không kiềm chế nổi mà cười khanh khách…
Chủ đề này quá nguy hiểm, Chu Mạnh Ngôn đổi đề tài khác: “Tàu sắp chạy rồi.”
“Vâng.”
“Phải đi mấy tiếng nữa, sẽ nhàm chám lắm đây.” Chu Mạnh Ngôn nắm chặt tay Chung Thái Lam, không cho cô nghịch nữa: “Để anh kể em nghe một câu chuyện.”
Vốn dĩ Chung Thái Lam còn định đọc sách, nhưng nghe Chu Mạnh Ngôn nói vậy thì tò mò hỏi: “Chuyện gì cơ?”
“Chuyện của một cậu thanh niên bảy tuổi.” Chu Mạnh Ngôn nghiêm túc trả lời cô.
Chung Thái Lam: “... Conan à?”
“Chuyện đấy là giả, để anh kể em nghe chuyện có thật.” Chu Mạnh Ngôn hắng giọng, không nhanh không chậm bắt đầu cất lời: “Chuyện này đã xảy ra vào năm anh bảy tuổi, mẹ anh là công chúa, khi đó bà làm mất một chiếc trâm cài ngực có đính viên ruby đỏ…”
Sự chú ý của Chung Thái Lam lập tức dồn vào câu chuyện được mở đầu bằng bầu không khí suy luận này.
Chu Mạnh Ngôn kể chuyện suốt một tiếng đồng hồ, những câu chuyện đó lần lượt có tên là “Vụ án chiếc trâm cài ngực ruby bị đánh mất”, “Cái chết ly kỳ của thú cưng”, “Vụ mất tiền trong lớp học kín”. Nếu như không nghe đáp án lần lượt là “Bị mèo tha đi”, “Ăn nhiều rồi bội thực”, “Lớp trưởng đi thay đồ, để quên tiền học phí trong túi” thì những câu chuyện này cũng khá hấp dẫn.
Chỉ tiếc là…
“Con mẹ nó, cái kết củ chuối thế!?” Chung Thái Lam còn chưa kịp lên tiếng phê phán thì đằng trước đã có một cái đầu ló lên, đau đớn lên tiếng: “Anh có còn là người không vậy, đây là chuyện khỉ gì chứ?”
Chu Mạnh Ngôn hết hồn trước sự xuất hiện bất ngờ này: “Á đù! Bạch Đào, sao cô lại ở đây?”
“Bà đây đi công tác.” Bạch Đào tựa đầu lên ghế dựa rồi chỉ vào Chu Mạnh Ngôn, tay còn hơi run rẩy: “Mẹ nó chứ, mất công tôi ngồi đoán cả buổi, anh đúng là lừa người mà.”
Chu Mạnh Ngôn thấy Bạch Đào thì lập tức có cảm giác không ổn lắm: “Tôi kể cho cô nghe chắc? Tôi còn chưa tính sổ vì cô nghe lén đâu.”
“Ai thèm nghe lén chứ? Đây là chỗ công cộng, anh dám nói thì đừng có sợ bị người khác nghe được.” Bạch Đào dứt khoát chạy sang hàng ghế của Chu Mạnh Ngôn để ngồi, trên đầu còn đeo bịt mắt: “Tôi đang ngủ thì bị anh đánh thức, lại còn dùng câu chuyện dở hơi kia để lừa tôi nữa!”
Chu Mạnh Ngôn nheo mắt lại, hỏi Chung Thái Lam: “Em cảm thấy chuyện anh kể dở lắm à?”
“Tất nhiên là dở rồi.” Bạch Đào trợn ngược mắt lên.
Một người là nam chính, một người là nữ chính… Chung Thái Lam cân nhắc hồi lâu rồi quyết định đứng về phía sự thật: “Ừm, thật ra thì mở đầu không tệ, tạo cho người nghe cảm giác hồi hộp.”
Nhưng kết quả cứ như lừa đảo ấy, chẳng khác gì việc đang đi tìm kho báu trong lâu đài nhưng hóa ra kho báu lại là kết cục đầy nắng “kinh điển”.
“Tôi đã nói rồi mà.” Bạch Đào vươn tay ra: “Chào cô, làm quen chút nào, tôi tên là Bạch Đào.”
Chung Thái Lam buột miệng cười, nắm chặt tay Bạch Đào: “Xin chào cảnh sát Bạch, tôi tên là Chung Thái Lam.”
“Chắc cô là bạn gái anh ấy nhỉ?” Bạch Đào cười hì hì: “Tôi đã từng thấy cô trên Khoảnh Khắc rồi, nhưng đây là lần đầu chúng ta gặp nhau.”
Chung Thái Lam: “Tôi cũng biết cô, cô là một cảnh sát giỏi. Tôi rất thích cô, chúng ta kết bạn trên WeChat đi.”
Bạch Đào hơi bất ngờ, mình là bạn khác giới của bạn trai Chung Thái Lam mà không ngờ lại được đối xử nhiệt tình như vậy. Bạch Đào đánh giá Chung Thái Lam vài giây, thấy nụ cười của cô cực kỳ chân thành, chẳng hiểu sao cô ấy chợt cảm thấy rất thân thiết, giọng điệu cũng trở nên thân thiện hơn: “Ok, khi nào có thời gian chúng ta đi chơi nhé.”
Chu Mạnh Ngôn chen vào: “Này, đi chơi là thế nào? Đây là bạn gái tôi.”
“Anh là con trai mà.” Chung Thái Lam sờ mặt Chu Mạnh Ngôn: “Không giống nhau…”
Chu Mạnh Ngôn khoanh tay, nghiêm mặt quay đầu đi chỗ khác.
Bạch Đào bĩu môi, thấy vẻ mặt ấy của anh rất ngứa mắt thì cố tình nói: “Cô Chung, chuyện của anh ấy dở quá, để tôi kể cho cô nghe câu chuyện khác nhé.”
Từ nhỏ Bạch Đào đã được nghe kể về những vụ án giết người như một câu chuyện trước giờ đi ngủ nên tất nhiên là trình độ kể chuyện của cô ấy cũng hơn hẳn Chu Mạnh Ngôn. Những vụ án từ thế kỷ trước được Bạch Đào thuật lại khiến Chung Thái Lam nghe đến mức mê mẩn.
“Thật à?”
“Đúng vậy, rất khó tin!”
“Đỉnh vậy sao?”
“Đúng không? Tôi cũng không ngờ là sẽ như vậy!”
“Hóa ra là thế…”
“Cũng may mà bắt được, nếu không thì sẽ không bao giờ phá nổi vụ án đó mất.”
Chu Mạnh Ngôn cười khẩy: “Đó có phải là vụ án của cô đâu, cô đắc ý gì chứ?”
“Vậy chẳng lẽ chuyện mèo tha mất trâm cài ngực của bà mẹ công chúa của anh thì là một vụ án chắc?” Bạch Đào mỉa mai.
Chu Mạnh Ngôn còn muốn nói nữa nhưng cãi nhau với phụ nữ vốn không phải là tác phong làm việc của anh. Vậy nên Chu Mạnh Ngôn đành cố kìm nén: “Thái Lam, em thấy thế nào?”
“Có chứ.” Chung Thái Lam đưa ra lời bình luận khách quan: “Tìm đồ bị mất cũng là việc của thám tử mà, với cả dựa vào cọng lông mèo để đoán ra rằng mèo đã tha đồ đi thì dễ, nhưng tìm được đến chỗ mèo giấu đồ thì rất khó. Hơn nữa khi đó anh mới có bảy tuổi.”
Chu Mạnh Ngôn lập tức cảm thấy thoải mái hơn hẳn, anh biết ngay mà, trong lòng Chung Thái Lam, dù thế nào thì anh cũng là người giỏi nhất.
Bạch Đào không phục, nhưng nghĩ lại, hồi trước nghe ông ngoại kể chuyện, cô chưa bao giờ đoán được hung thủ nên cũng chẳng thể cãi lại, đành lẩm bẩm: “Có hẳn một tòa lâu đài để chơi trốn tìm đúng là tốt thật đấy, đồ có tiền đáng ghét!”
Chung Thái Lam bật cười, hỏi thăm: “Được rồi, dừng ở đây thôi. Cảnh sát Bạch đi công tác ở thành phố nào thế?”
Bạch Đào đọc tên một thành phố.
Chu Mạnh Ngôn quay sang nhìn Chung Thái Lam, đây chính là nơi mà hai người sắp đến, nếu Bạch Đào cũng tới đó, vậy có nghĩa là… sắp xảy ra chuyện gì thật ư?
“Có chuyện gì à?” Chu Mạnh Ngôn hỏi.
Bạch Đào nghiêm túc trả lời: “Tôi phải nói cho anh biết chắc? Lại có vụ án mạng, hai người chết, còn liên quan đến một vụ án cũ nữa chứ. Nếu không thì tôi đi làm gì?”
Chung Thái Lam rất thích cô ấy, cô gái này khá thú vị.
Chu Mạnh Ngôn nghĩ ngợi gì đó rồi gật đầu: “Chúng tôi cũng đến chỗ đó.”
Bạch Đào: “Làm ơn đừng dính dáng gì đến chuyện của tôi nhé!”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Hừ, nhân vật nữ chính thì không có tư cách chê anh!
“Khụ khụ.” Tác giả lên tiếng: “Cảnh sát Bạch, mắt cô đỏ quá, hãy nghỉ ngơi chút đi.”
Chung Thái Lam vừa nói vậy thì Bạch Đào cũng cảm thấy rất mệt mỏi, nghĩ đến chuyện lát nữa xuống tàu lại bận đến mức không dừng chân được, cô ấy vội vàng chạy về chỗ ngồi của mình, đeo bịt mắt lên, chìm vào giấc mộng.
Chu Mạnh Ngôn chậm chạp ôm lấy Chung Thái Lam: “Anh đáng tin hơn cô ấy nhỉ?”
“Hai người có giống nhau đâu.” Chung Thái Lam mỉm cười dựa đầu vào vai anh: “Anh so đo với Bạch Đào làm gì chứ?”
Chu Mạnh Ngôn ghé sát vào tai cô, thì thầm: “Dĩ nhiên rồi, bây giờ nữ chính là đối thủ cạnh tranh số một của anh trong chuyện tình cảm, em đừng tưởng rằng anh không biết em thích cô ấy.”
Chắc chắn Chung Thái Lam đã ghép cặp anh với cô gái mà bản thân cô rất thích, phải như vậy thì cô mới sẵn lòng để cô gái đó chăm sóc anh chứ. Có điều... bây giờ cũng rất khó xử.
Đang là một cặp, vậy mà chỉ trong chốc lát đã có thể trở mặt thành tình địch rồi.
Chung Thái Lam an ủi: “Em thích anh hơn, đảm bảo đấy.”
Chu Mạnh Ngôn thở dài, buồn bã nói: “Đôi khi anh rất hâm mộ Bạch Đào, cô ấy chẳng biết gì cả, chuyện gì cũng có thể nghĩ là mọi người đang đùa, sống vui vẻ thật đấy.”
“Anh có hối hận không?”
“Không hối hận, mặc dù sự thật khiến người ta thấy đau khổ nhưng nó cũng làm người ta yên tâm.” Chu Mạnh Ngôn cọ vào mặt cô, mỉm cười: “Hơn nữa có mỗi anh là được vợ cưng chiều như vậy mà.”
Chung Thái Lam bật cười nhưng chẳng bao lâu sau, cô lại buồn rầu nhíu mày: “Bạch Đào cũng ở đây, vậy tám chín phần là sẽ xảy ra chuyện."
“Đừng lo, có anh ở đây rồi.” Chu Mạnh Ngôn không hề cảm thấy lo lắng chút nào, nếu đã không trốn được thì chỉ mong nửa đời sau của mình giống như Conan vậy, bộ truyện đó đã được vẽ suốt mấy chục năm mà vẫn chưa kết thúc, thế thì dù có nhiều vụ án hơn anh cũng không sợ.
Chỉ cần có Chung Thái Lam bên cạnh thì dù gặp nguy hiểm hay bị người khác vu oan, Chu Mạnh Ngôn cũng đều không sợ, anh không bao giờ phải đối mặt với những chuyện đó một mình nữa, vì Chung Thái Lam sẽ mãi mãi đứng về phía anh.
Chu Mạnh Ngôn nắm lấy vai cô, dịu dàng nói: “Đừng nghĩ nhiều quá, không sao đâu, còn vài tiếng nữa đấy, em nghỉ ngơi một lúc đi."
Chung Thái Lam nghĩ ngợi, nam nữ chính đều ở đây rồi, thi thoảng bản thân cũng có thể gian lận một chút, không có gì đáng lo cả: “Vậy em ngủ một lúc nhé.”
“Ừ.” Chu Mạnh Ngôn xoa đầu cô rồi để cô dựa vào lòng mình.
Chẳng bao lâu sau Chung Thái Lam đã ngủ thiếp đi.
Hệ thống sưởi trên đường sắt cao tốc đã được bật hết lên, bên cạnh có người bắt đầu mở hộp mì ăn liền ra, mùi thơm đầy hấp dẫn, người ngồi cách Chu Mạnh Ngôn một lối đi nhỏ đang nghe điện thoại, mặt đỏ tía tái cãi nhau với người ở đầu dây bên kia vì một điều khoản hợp đồng nào đó, trước mặt người đó còn có một cốc cà phê.
Ngoài cửa sổ, những đám mây xám xịt đã bị áp suất nén xuống rất thấp, đang là mùa đông nên những cánh đồng bên ngoài cũng chẳng có gì để ngắm. Chu Mạnh Ngôn đeo tai nghe lên, chuẩn bị nghe một quyển sách, cảnh tượng lúc này khiến anh cảm thấy rất muốn nghe lại “Án mạng trên chuyến tàu tốc hành Phương Đông”.
Đúng lúc này lại có thứ gì đó bay từ xa đến và dính vào cửa sổ, Chu Mạnh Ngôn lại gần nhìn thử thì thấy một tinh thể có sáu cánh.
Đây là tuyết!
Chu Mạnh Ngôn ngẩng đầu lên, ngoài cửa sổ đang có tuyết rơi, những bông tuyết bay khắp trời như những bông liễu, nhờ chúng mà bầu trời hoang dã, chán ngắt bên ngoài đã trở nên dịu dàng và dễ thương đến lạ.
Đoàn tàu lao nhanh trong cơn mưa tuyết, vậy là câu chuyện đã bắt đầu vào một ngày đông như thế.
TOÀN VĂN HOÀN