Đối với Chu Mạnh Ngôn mà nói, đây là một buổi chiều rất bình thường. Lâm Hà đi công tác, công ty của anh ta đang trong giai đoạn làm ăn phát đạt, cứ hai ba ngày là phải chạy qua chạy lại khắp nơi, hết trong nước tới ra nước ngoài, bận đến mức chân không chạm đất nên không có thời gian đi chơi với Chu Mạnh Ngôn.
Sở thích nghiệp dư mà anh làm với ông Uông đã tạm dừng từ hai ngày trước rồi, công việc được coi là đứng đắn duy nhất của anh cũng kết thúc.
Chu Mạnh Ngôn nằm lướt Khoảnh Khắc, Cao Ngân Nguyệt đang quay phim ở Hoành Điếm, người đẹp nhà bên thì đăng ảnh cơm trưa của mình, màu sắc lẫn hương vị đều có đủ. Cô hotgirl tóc đỏ nào đó lại đăng ảnh chụp ở phòng tập gym, khe ngực trong áo lót lộ rõ rành rành. Rồi tới cô nhóc nghèo khó mới mua được điện thoại và đăng dòng trạng thái đầu tiên lên Khoảnh Khắc của mình.
Đúng là một ngày chẳng có việc gì để làm. Chu Mạnh Ngôn đặt điện thoại sang một bên, quyết định nghiên cứu người máy mình mới mua về.
Đang nghiên cứu hăng say thì Chu Mạnh Ngôn nghe thấy tiếng chuông cửa.
“Ai vậy?” Anh đứng lên ra mở cửa.
“Xin chào. Anh có bưu kiện.” Một cô gái trẻ mặc đồng phục shipper đưa cho Chu Mạnh Ngôn chiếc hộp.
Chu Mạnh Ngôn cố thôi miên bản thân, giả vờ như không nhìn thấy cô gái giao hàng với khuôn mặt vất vả, không quá xinh đẹp trước mắt mà chỉ cúi xuống nhìn bưu kiện. Ồ, hóa ra là món đồ nhỏ dùng để giải quyết nhu cầu sinh lý của anh đã đến rồi: “Cảm ơn.”
“Không có gì.”
Chu Mạnh Ngôn đóng cửa lại, bắt đầu bóc hộp hàng ra, nhưng vừa bóc được một nửa thì chuông cửa lại vang lên, anh đành phải bỏ đồ trên tay xuống.
“Chào anh.” Cô hàng xóm bê hộp giấy lên, mỉm cười: “Tôi mới làm ít bánh quy, coi như là món quà cảm ơn vì lần trước anh đã giúp tôi, anh nể mặt tôi mà nhận đi nhé?”
Lại nữa. Chu Mạnh Ngôn oán thầm, sau đó nhận lấy hộp giấy từ tay cô gái kia, cười đáp: “Không cần khách sáo như vậy đâu. Nhưng dù sao thì cũng cảm ơn cô nhé.”
Thấy Chu Mạnh Ngôn không có ý định mời mình vào nhà, cô hàng xóm kia cũng rất biết điều: “Vậy cứ thế nhé, tôi về đây. Anh nên ăn ngay lúc bánh còn nóng.”
“Được, cảm ơn cô rất nhiều.” Chu Mạnh Ngôn miễn cưỡng mỉm cười rồi vẫy tay tạm biệt.
Sau khi đóng cửa lại, Chu Mạnh Ngôn đè tay lên thái dương, thầm mong là mình có thể yên tĩnh một lúc, sắp xếp cho anh nhiều cuộc gặp kiểu này làm gì chứ, cứ như đang nhắc nhở rằng anh không có bạn gái vậy.
“Anh chịu đủ rồi đấy.” Chu Mạnh Ngôn lẩm bẩm như đang cố trả thù: “Chung Thái Lam, nếu em mà dám sắp xếp thêm một cô gái nào nữa thì anh sẽ ngủ với cô ta cho em xem.”
Chu Mạnh Ngôn vừa mới dứt lời thì tiếng chuông cửa lại vang lên lần nữa.
Chu Mạnh Ngôn định giả vờ như không nghe thấy gì, nhưng người kia có vẻ rất kiên nhẫn, ấn chuông không được thì gõ cửa. Chu Mạnh Ngôn không còn cách nào khác, đành phải đi ra mở cửa, “Ai vậy…” Chẳng hiểu sao giọng anh lại dần trở nên nhỏ đi, thậm chí cuối câu còn không phát ra thành tiếng.
“Anh tìm người ở cùng à?” Người đứng ngoài cửa giơ tờ thông báo tìm người ở chung đã nhàu nát lên, giọng nói dần trở nên nghẹn ngào.
Hai người nhìn nhau, không ai dám nói gì, chỉ sợ rằng đây là trò đùa của bộ não. Nhưng đã lâu rồi chưa thấy ảo giác nào lại thật đến mức này nên cả hai đều không muốn tỉnh dậy, thậm chí còn nín thở, sợ mọi thứ sẽ biến mất.
Mỗi giây phút đều bị kéo dài ra như bất tận.
Chu Mạnh Ngôn ngạc nhiên nhìn cô, những chuyện đã xảy ra năm ngoái bỗng hiện lên trước mắt anh. Khi đó anh vượt qua bao khó khăn gõ cửa phòng cô, cuối cùng hai người đã có cuộc gặp gỡ đầu tiên, mà lần này đến lượt cô gõ cửa nhà anh sao?
Giống như một vòng luân hồi, vận mệnh đang đền bù cho những mất mát của Chu Mạnh Ngôn hay đang trêu chọc anh lần nữa?
Chung Thái Lam xuất hiện trước mặt anh theo cách mà anh chưa bao giờ ngờ đến, cứ vậy mà về lại bên anh.
Không biết đã bao lâu trôi qua, anh bất ngờ nở nụ cười tươi rói: “Xin chào, đến thuê phòng à? Mời vào.”
Chung Thái Lam không dám nói tên của Chu Mạnh Ngôn ra, có những lúc cô đã suýt buột miệng nhưng cuối cùng đành nuốt ngược vào trong. Cô không rõ Chu Mạnh Ngôn có nhớ mình không nữa.
Chung Thái Lam đã biến tất cả những chuyện trước kia thành một giấc mơ, mà nếu đã là giấc mơ thì có khi Chu Mạnh Ngôn quên mất rồi cũng nên.
Anh đã quên cô rồi sao?
Chu Mạnh Ngôn đưa dép lê cho cô: “Mời vào nhà, để anh dẫn em lên xem phòng.”
Tâm trạng Chung Thái Lam rối bời, trong giây lát, cô có cảm giác như anh đã quên mất mình nhưng rồi cô lại tò mò tại sao anh muốn tìm bạn ở chung? Đợi đến khi hoàn hồn lại thì đã đi theo anh vào nhà và lên tầng rồi.
“Chính là căn phòng này.” Chu Mạnh Ngôn đẩy cửa ra, nghiêng đầu ý bảo cô vào xem.
Đầu óc Chung Thái Lam rất hỗn loạn, cô bước vào một lúc lâu mới nhận ra có gì đó không đúng, đây là một căn phòng đang có người ở: “Đây là…”
Cạch. Chu Mạnh Ngôn đóng cửa lại: “Cô gái này, em có nghĩ rằng đi vào nhà người khác một mình là việc rất nguy hiểm không?”
Chung Thái Lam: “... Hả?”
Nhân lúc Chung Thái Lam còn đang ngơ ngác, Chu Mạnh Ngôn giữ vai cô đẩy về phía sau, cứ vậy mà ấn cô lên giường của mình, sau đó ném túi xách xuống đất, dùng đầu gối chặn hai chân cô lại, nhanh chóng vén áo len của Chung Thái Lam lên rồi cởi thắt lưng trên váy ra.
Chung Thái Lam bị Chu Mạnh Ngôn đẩy như vậy thì không kịp trở tay: “Anh định làm gì thế?”
“Em.” Áo len chui đầu rất khó cởi nên anh cứ vén hết lên: “Anh muốn dạy cho em một bài học, đi thẳng vào vấn đề.”
Chung Thái Lam cố kéo áo của mình xuống, dở khóc dở cười: “Thật là… Anh bị điên à, mau ngồi dậy đi!”
“Không.” Chu Mạnh Ngôn hấp tấp hôn lên má và môi Chung Thái Lam: “Em có biết là anh nhớ em lắm không? Em phải trả giá đắt cho việc đột nhiên ném anh về đây.”
Mới đầu Chung Thái Lam còn tưởng Chu Mạnh Ngôn chỉ đùa thôi, nhưng đến khi anh bắt đầu vào việc thật thì cô mới phát hiện ra rằng mình đã nhầm to: “Anh định làm thật đấy à?”
“Em cũng nói rồi đấy, ai không cởi người ấy là chó, lần này đừng có sợ nhé.” Chu Mạnh Ngôn đè Chung Thái Lam lại rồi sờ mắc cài sau lưng cô, kết quả là... không có gì, bộ nội y này phải cởi hẳn ra.
Nội y của con gái thật sự còn phức tạp hơn két sắt nữa.
Chung Thái Lam chỉ cảm thấy trước ngực mát lạnh, cô vô thức ôm lấy cánh tay: "Đợi đã! Chờ một chút!"
Chu Mạnh Ngôn không nghe, anh nắm chặt tay Chung Thái Lam rồi kéo ra, cô không thể chống lại được sức mạnh của Chu Mạnh Ngôn nên dứt khoát không giãy giụa nữa, cứ mặc kệ anh muốn làm gì thì làm, cô chỉ hỏi: “Anh có chắc là muốn làm ngay bây giờ không? Trong tình huống thế này?”
“Chắc chắn!” Anh đáp.
“Vậy bao cao su đâu? Lấy ra đây.”
Chu Mạnh Ngôn khựng lại.
Vốn dĩ Chung Thái Lam còn định tự cởi áo len ra nhưng thấy anh dừng lại như vậy thì trong đầu cô xuất hiện một suy đoán rất hoang đường: “Không có à?”
“Anh độc thân thì chuẩn bị “áo mưa” làm gì chứ!?” Chu Mạnh Ngôn lại cảm nhận được rằng cuộc sống này toàn những khổ đau, sao lần nào cũng vậy chứ, vốn dĩ ở thế giới của mình anh là nam chính có vầng hào quang chói lóa, thế mà cứ gặp tác giả thì mọi thứ lại đảo điên hết lên, “Fuck!”
Chu Mạnh Ngôn tức giận đá mạnh vào chăn gối, chăn đã được gấp gọn gàng cứ vậy mà lăn xuống đất, anh chửi tục mấy câu liền bằng đủ các thứ tiếng khác nhau nhưng vẫn cảm thấy oán hận: “Em quá đáng! Tức chết anh mất!”
Chung Thái Lam ung dung mặc lại đồ rồi bình thản đứng lên: “Người ta có câu: Cơ hội chỉ dành cho những người đã có sự chuẩn bị.”
Chu Mạnh Ngôn thấy cô muốn rời đi thì vội vàng đứng phắt dậy: “Em đi đâu đấy?”
“Tất nhiên là rời khỏi đây, chủ nhà muốn xxx với em, em không báo cảnh sát đã may lắm rồi, chẳng lẽ còn phải ở lại?” Chung Thái Lam tỏ vẻ ngạc nhiên.
Chu Mạnh Ngôn vội ôm chặt lấy eo cô, kéo cô về phía mình: “Không cho đi.”
“Anh còn muốn hạn chế tự do thân thể của em à?”
Chu Mạnh Ngôn rúc vào hõm cổ cô, giả chết: “Không nghe, không nghe con rùa tụng kinh.”
Chung Thái Lam: “…”
Chu Mạnh Ngôn bắt đầu đặt điều kiện: “Ở chỗ anh thì có gì không tốt chứ? Giường nhường cho em ngủ, anh nấu cơm giặt quần áo rồi đưa em đi học, cũng không thu tiền nhà hay tiền điện nước, em chỉ cần làm bạn gái của anh thôi.”
“Hay là chúng ta cứ làm bạn cùng nhà trước đã.” Chung Thái Lam mạnh mẽ thoát khỏi anh, “Nếu không thì em đi tìm nhà khác đấy.”
Bạn cùng nhà? Bạn cùng nhà cũng được. Chu Mạnh Ngôn nhanh chóng đồng ý: “Không thành vấn đề, vậy chúng ta ký hợp đồng trước đã.”
“Hợp đồng?”
“Đúng, hợp đồng không cho phép em chuyển nhà trong vòng hai mươi năm ấy.”
“Em không thuê nữa.”
“Mười năm?”
“Tạm biệt.”
“Không ký nữa, không ký nữa. Bao giờ thì em chuyển vào ở? Để anh chuyển đồ giúp em nhé?” Chu Mạnh Ngôn nói với giọng điệu đáng tin nhất có thể: “Quyết định vậy đi, bây giờ chuyển đồ luôn.”
Mới đầu Chung Thái Lam còn dự định sẽ tìm nhà trong vòng một tuần rồi chuyển ra khỏi ký túc xá trước khi trời lạnh hẳn, nhưng kế hoạch lại thay đổi quá nhanh, mới chạng vạng tối thôi mà cô đã ngồi ở phòng khách nhà Chu Mạnh Ngôn, vừa xem TV vừa uống trà sữa rồi.
Còn Chu Mạnh Ngôn thì nấu cơm tối trong bếp, hơn nữa cứ mười phút lại chạy ra chứng tỏ sự tồn tại của mình một lần: “Thái Lam, em có thích anh thái cà rốt thành hình thế này không?”
Chung Thái Lam nhìn củ cà rốt bị anh cắt thành hình trái tim: “Thế này lãng phí quá rồi.”
Chu Mạnh Ngôn: “… Đáng lẽ ra em phải thấy lãng mạn chứ?”
“Anh nấu cơm đi.” Chung Thái Lam cúi đầu xuống nhắn tin cho các bạn học cùng lớp đang tìm phòng giúp cô, thông báo rằng mình đã rời khỏi ký túc xá rồi.
Chu Mạnh Ngôn oán giận quay về bếp.
Sáu giờ hơn, Lâm Hà quay về, vừa vào nhà đã thấy Chu Mạnh Ngôn đeo tạp dề, đứng bận rộn trong bếp, anh ta cảm thấy được mở rộng tầm mắt, thậm chí mới đầu còn tưởng rằng mình làm việc mệt quá nên xuất hiện ảo giác: “Cậu đang làm gì thế?”
“Nấu cơm.” Chu Mạnh Ngôn vẫy tay với anh ta: “Lại đây, tớ có chuyện muốn nói với cậu.”
Lâm Hà nửa tin nửa ngờ đi vào bếp.
Chu Mạnh Ngôn kéo cửa thủy tinh ra, hất cằm rồi lên tiếng: “Thấy người bên kia không?”
Lâm Hà: “Tớ có mù đâu, ai vậy?”
“Bạn cùng nhà mới.” Chu Mạnh Ngôn trịnh trọng tuyên bố: “Đồng thời cũng là người mà tớ đang theo đuổi.”
Lâm Hà: “… Hả?” Nhất định là anh ta nghe nhầm rồi.
“Cậu không nghe nhầm đâu.” Chu Mạnh Ngôn tắt bếp, nghiêm túc nói: “Vậy nên tớ đã đặt phòng ở khách sạn cho cậu rồi. Cậu chuyển ra ngoài đi.”
Lâm Hà: “Hả?”
Chu Mạnh Ngôn rất kiên nhẫn: “Người ta là con gái, cậu ở đây sẽ bất tiện, dù sao thì mấy hôm nữa cậu cũng về mà, ở khách sạn mấy hôm có khác gì đâu.”
“OK, vậy ý cậu là cậu đang muốn đuổi bạn mình ra khỏi nhà chỉ vì một cô gái?” Lâm Hà cũng không tức giận, chỉ thấy chuyện nằm ngoài sức tưởng tượng của mình mà thôi: “Hai người… quan hệ của hai người là gì vậy? Rốt cuộc thì cô ấy là ai?”
Vẻ mặt Chu Mạnh Ngôn vẫn rất bình tĩnh: “Bạn cùng nhà mới, cô ấy mới đến đây lúc xế chiều thôi.”
“Cậu bảo muốn tìm bạn cùng nhà là nam cơ mà?”
“Thật ra thì nữ cũng không sao.”
“Hai người mới gặp nhau lần đầu thật sao?” Lâm Hà có cảm giác như Chu Mạnh Ngôn đang chơi xỏ mình.
Chu Mạnh Ngôn gật đầu “Đúng vậy, yêu từ cái nhìn đầu tiên, không được à?”
Lâm Hà sờ trán: “Cậu đang trêu tớ đúng không?”
Chu Mạnh Ngôn: “…”
Chung Thái Lam cũng nhìn thấy Lâm Hà, cô lấy cớ vào rót nước rồi hỏi: “Hai người đang nói chuyện gì thế?”
“Anh nói là em ở lại đây, có cậu ta nữa thì sẽ bất tiện nên mới bảo cậu ta đi.” Chu Mạnh Ngôn rất nghiêm túc: “Dù sao thì phòng em cũng không có nhà vệ sinh, muốn tắm rửa các thứ sẽ bất tiện.”
Lâm Hà hỏi lại: “Vậy ở với cậu thì không bất tiện à?”
“Tớ và cậu đâu có giống nhau.” Chu Mạnh Ngôn nói thêm: “Nhưng mà tớ cũng biết là đuổi cậu đi như vậy thì quá vô tâm, nên là Thái Lam à, em sang phòng anh ngủ đi, phòng anh là phòng khép kín.”
Chung Thái Lam nhướng mày: “Vậy anh ngủ ở đâu?”
“Anh có thể nằm dưới đất.” Anh không nghĩ ngợi gì mà nói luôn: “Nếu em đồng ý làm bạn gái anh thì chúng ta có thể ngủ chung với nhau.”
Chung Thái Lam bình tĩnh đáp: “Thuê nhà không cần tặng kèm bạn trai đâu, cảm ơn.”
Chu Mạnh Ngôn: “…” Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn Chung Thái Lam rời đi, một lúc lâu sau mới bình tĩnh nói: “Không sao, bây giờ con gái đều rất khó theo đuổi.”
Lâm Hà: “… Ha ha!”
Nhưng Lâm Hà đã đánh giá quá thấp sự vụng về của Chu Mạnh Ngôn trong việc tán gái. Lúc ăn tối, cậu bạn thân của anh ta còn ngang nhiên nói công khai trên bàn ăn: “Anh mua bao cao su rồi, tối nay em vào phòng anh ngủ đi.”
Lâm Hà mới uống được ngụm nước canh thì bị sặc, anh ta vừa ho khan vừa chửi ầm lên: “Chu Mạnh Ngôn, đầu óc cậu có bình thường không vậy, thế này là quấy rối tình dục đấy.” Sau đó Lâm Hà lại quay sang nói với Chung Thái Lam: “Cô Chung, cô đừng giận, cậu ấy không biết cách theo đuổi con gái nên là hơi… thẳng thắn quá.”
Chung Thái Lam bật cười: “Ừ, đúng là rất thẳng thắn.”
Chu Mạnh Ngôn giả vờ không nghe thấy gì, vẫn cố hỏi tiếp: “Được không?”
Chung Thái Lam thở dài: “Ăn cơm trước đã nhé?”
“Được thôi.” Chu Mạnh Ngôn đành lùi lại một bước, nhường cô: “Vậy lát nữa chúng ta lại nói tiếp.”
Lâm Hà: “…”