Lúc Chu Mạnh Ngôn quay trở lại khu trọ Về Tổ, Chung Thái Lam đã về nhà rồi, trên mặt đất bày la liệt các loại túi mua sắm và túi đựng đồ, không gian vốn nhỏ hẹp lại càng trở nên chật chội hơn gấp bội.
Trên bàn vuông nhỏ đặt một cái nồi hầm cách thủy đang sôi ùng ục tỏa mùi thơm, laptop đang phát một ca khúc khá vui nhộn nếu như tạm bỏ qua từ "fuck me" trong lời bài hát, ngoài cửa sổ, ở phía Tây có thể thấy các rặng mây đỏ kín trời, dưới tầng mọi người đang đi lại tấp nập.
Không khí đầy mùi đồ ăn khiến bộ não đang hỗn loạn của Chu Mạnh Ngôn bình tĩnh lại, dường như anh vừa được quay về cuộc sống sinh hoạt bình thường trước kia, dù biết đây chỉ là ảo giác thoáng qua, nhưng đầu óc anh cũng bớt căng thẳng một chút.
“Anh về rồi à?” Chung Thái Lam ôm hai chiếc túi đen khổng lồ đi đến, hai bên tóc mai đầy mồ hôi, “Sao rồi, có manh mối gì không?”
Chu Mạnh Ngôn lên tiếng, nhưng không kể lại chi tiết mọi chuyện ngay mà nhận lấy đồ cô đang ôm, “Cái gì đây?”
“Chăn với gối tôi mang lên ban công phơi nắng.” Chung Thái Lam mở túi lấy chăn gối ra. “Làm như vậy thì có thể tránh bị mốc.”
Chu Mạnh Ngôn ngó vào nồi: “Cô đang nấu gì đấy?”
“Canh xương, bồi bổ thân thể.” Chung Thái Lam trải ga giường, nói rất bình thản: “Mẹ tôi vừa gửi tiền và bảo tôi ăn chút gì đó.”
Chu Mạnh Ngôn cũng biết rõ ân oán giữa cô và Giang Tĩnh nên không hỏi gì thêm, “Cần tôi giúp gì không?”
“Vậy thì anh tự đi giặt quần áo của mình đi, lát nữa tôi mang ra tiệm giặt để sấy.” Chung Thái Lam chỉ huy anh.
Chu Mạnh Ngôn lấy vài bộ quần áo rồi vào nhà vệ sinh xả nước giặt đồ, đến lúc anh làm xong việc của mình thì Chung Thái Lam cũng dọn dẹp xong phòng trọ, canh xương đã nấu xong, Chung Thái Lam đến phòng bếp chung của khu trọ làm một chảo cơm rang, đúng lúc này nhân viên giao hàng mang một cân tôm đến, mọi thứ đều rất hoàn mỹ.
“Cơm rang tôm hùm.” Chung Thái Lam bóc vỏ tôm và đặt lên đĩa cơm rang, cô đổ sốt cà chua, nghiêm túc hỏi Chu Mạnh Ngôn, “Thấy tôi đối xử với anh tốt không?”
Chu Mạnh Ngôn: “… Rất tốt, tôi còn tưởng hôm nay chúng ta lại ăn cơm ở ngoài.”
“Ăn một mình thì tất nhiên là phải gọi cơm bên ngoài rồi, bớt việc.” Chung Thái Lam mở một lon bia ra đưa cho anh, “Có bạn bè tới thì mới đáng để bày vẽ chứ.”
Chu Mạnh Ngôn mỉm cười bắt đầu: “Nào, cụng ly vì tình bạn nhé.”
Hai người nâng lon bia lên, cụng nhẹ một cái.
Chung Thái Lam xem xét nét mặt của anh, có vẻ tin tức hôm nay không tốt lắm, “Ăn cơm trước đi, có chuyện gì thì để sau.”
Chu Mạnh Ngôn không có ý kiến gì, bình tĩnh đánh giá mâm cơm, canh xương hầm cách thủy không tệ, khá ngon, tôm hùm đất cay vừa phải cực kì hợp khẩu vị, cơm rang cũng nóng hổi, bữa cơm này thật sự rất hợp để an ủi dạ dày.
“Không có đậu hà lan, đáng lẽ nên cho thêm chút đậu hà lan vào cơm rang.” Chung Thái Lam xúc một thìa đầy cơm nhét vào mồm, lầm bầm: “Chưa đủ kinh nghiệm.”
“Vậy là tốt rồi.” Chu Mạnh Ngôn nếm một thìa canh, “Canh rất thơm.”
Chung Thái Lam thẳng thắn đáp: “Tôi cho gia vị chuyên dụng để nấu canh xương đấy nhưng mà vẫn quên không mua nấm.”
“Giăm bông cũng không tệ.” Chu Mạnh Ngôn nhanh tay lẹ mắt vớt hai miếng giăm bông trong bát canh ra.
“Tổng cộng chỉ có ba miếng thôi! Cái tên này!” Chung Thái Lam tức điên lên, cô vội vàng vớt miếng giăm bông cuối cùng bỏ vào bát mình.
Chu Mạnh Ngôn nói mà chẳng thèm đỏ mặt: “Ai gắp trước thì được ăn.”
“Không được.” Chung Thái Lam tự biết mình không thể tranh giành với anh nên đưa ra yêu cầu, “Chia đều tôm hùm đi!” Cô nói xong thì lấy một con trong hộp nhựa ra, “Anh phải nhường tôi, tôi là người bệnh.”
Chu Mạnh Ngôn lườm cô rồi gắp một con tôm khá lớn lên: “Một.”
“Một.”
“Hai.”
“Hai.”
Hai người nghiêm túc chia đôi một cân tôm hùm.
Trong quá trình ăn, Chung Thái Lam còn mở một tập chương trình tạp kĩ nước ngoài, phụ đề rất nhỏ, cực kỳ khó nhìn nhưng chẳng ai để ý làm gì, bật cho vui là được rồi.
Chu Mạnh Ngôn bất giác ăn nhiều hơn mức bình thường, dường như chỉ trong nháy mắt, bát đĩa trên bàn đã sạch trơn, anh cảm thấy dạ dày mình hơi trướng, mặc dù khá khó chịu nhưng lại thỏa mãn đến lạ.
Mùi đồ ăn quanh quẩn trong không khí một lúc lâu không chịu tản đi, Chung Thái Lam đứng lên mở cửa sổ để cho gió đêm thổi vào phòng, tiếng lá cây xào xạc, ve kêu râm ran.
“Có chuyện nghiêm trọng lắm à?” Chung Thái Lam đứng cạnh cửa sổ nhìn ra xa mà không nhìn anh, “Có vẻ tâm trạng của anh không tốt lắm.”
Chu Mạnh Ngôn im lặng một lúc, hỏi ngược lại cô: “Cô đã nghĩ đến việc Ngân Nguyệt chết như thế nào chưa?”
Chung Thái Lam trả lời rất chắc chắn: “Mưu sát.”
“Cụ thể ra sao?” Chu Mạnh Ngôn hỏi: “Cô ấy bị giết thế nào?”
Vừa mới cơm nước no nê, Chung Thái Lam vốn đang thả lỏng người dựa vào cửa sổ, nghe xong lời anh hỏi, cô đột nhiên đứng thẳng, quay sang nhìn chằm chằm vào anh: “Cô ấy chết thảm lắm à?”
Chu Mạnh Ngôn không ngờ Chung Thái Lam lại nhạy cảm như vậy, hỏi một câu đã trúng tim đen, trong giây lát, anh cũng không biết nên thừa nhận hay phủ nhận, mà Chung Thái Lam thấy thái độ này của anh thì hiểu rõ: “Xem ra tôi nói đúng rồi phải không?”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi bay mùi thức ăn chín trong phòng, đồng thời cũng thổi hết cả không khí dịu dàng vui vẻ khi nãy, giống như đêm qua, bầu không khí trong phòng lại trở nên cực kì căng thẳng.
Chu Mạnh Ngôn không muốn xảy ra xung đột với cô, anh dịu giọng nói: “Rất khó nói, Lâm Hà bảo với tôi là cô ấy bị siết chết, cậu ấy nghĩ tôi đã lỡ tay giết cô ấy… trong lúc đang làm tình.”
Chung Thái Lam vắt hết óc suy nghĩ một lúc lâu mới có thể giải thích được hàm ý của những lời này, cô trợn mắt: “Anh… Cô ấy… bị… không…”
Chu Mạnh Ngôn nhìn cô: “Trong cơ thể cô ấy có dấu vết của một loại thuốc kích dục, hơn nữa, đây không phải là lần đầu tiên, Lâm Hà và Uông Lệnh Phi nghĩ rằng từ trước đến giờ cô ấy chưa bao giờ tìm kiếm sự trợ giúp, có nghĩa là cô ấy hoàn toàn tự nguyện.”
“Thế nên họ mới nghi ngờ anh?”
“Không chỉ có vậy, còn có một bản ghi âm trong khoảng thời gian không xác định được, Lâm Hà nói nó được ghi lại trước lúc Ngân Nguyệt qua đời, cô ấy đã gọi tên tôi, nói với tôi rằng cô ấy không muốn.” Chu Mạnh Ngôn bình luận rất khách quan, “Tổng hợp lại thì quả thật tôi là kẻ tình nghi lớn nhất.”
Chung Thái Lam lập tức phủ nhận: “Tuyệt đối không phải là anh. Tại sao không phải là một người tình nào đó của Cao Ngân Nguyệt?”
“Tôi cũng nghi ngờ như vậy.” Chu Mạnh Ngôn cẩn thận nhớ lại từng chi tiết nhỏ nhất trong khoảng thời gian anh và Cao Ngân Nguyệt bên nhau, “Nhưng tôi không nhìn ra được, mắt của một người không biết nói dối.”
Chung Thái Lam cảm thấy hơi nghèo nàn về vốn từ, mặc dù cô đã thiết lập cho hai người là bạn trai bạn gái của nhau nhưng cô chưa bao giờ nghĩ chi tiết về những lúc bọn họ ở cạnh nhau, nghe xong lại cảm thấy không chân thực, cô hơi lúng túng: “À… Vậy à…”
“Ừ.” Chu Mạnh Ngôn cũng ngớ ra, những kí ức đáng nhớ ấy của anh liệu có thật sự tồn tại? Hay đó chỉ là điều mà cô sắp đặt trước kia? Thậm chí tình cảm anh dành cho Cao Ngân Nguyệt là những gì đã được áp đặt lên người anh hay chính bản thân thật sự từng yêu Cao Ngân Nguyệt?
Vận mệnh có thể quyết định những gì một người sẽ gặp phải, nhưng không có cách nào điều khiển lựa chọn của họ, có điều anh không phải như thế.
Chu Mạnh Ngôn không muốn nghĩ đến những vấn đề triết học này, anh ép bản thân tạm gác chúng sang một bên, tập trung chú ý vào vụ án, “Lâm Hà đã cung cấp cho tôi không ít tin tức, ghi âm, Spring, tình dục…”
“Spring là gì?” Chung Thái Lam ngắt lời anh.
“Một loại thuốc nhỏ màu xanh dương mà cả nam lẫn nữ đều dùng được.”
Chung Thái Lam dùng ánh mắt kì lạ nhìn anh: “À, vậy thì tại sao lại nghi ngờ anh?”
“… Cao Ngân Nguyệt dùng thuốc ấy.” Chu Mạnh Ngôn giải thích, “Nghi ngờ tôi vì hôm trước Lâm Hà mới gửi thuốc ấy cho tôi.”
Biểu cảm của Chung Thái Lam lại càng vi diệu hơn.
Chu Mạnh Ngôn nhận ra càng tô thì càng đen, đành phải nói rõ mọi chuyện: “Cậu ấy gửi cho tôi để nghiên cứu, đây là loại thuốc mới xuất hiện ở Mỹ, chỉ bán ở chợ đen bên đó, ở nước mình rất khó mua.”
“À à, hiểu rồi.” Chung Thái Lam thầm thở phào nhẹ nhõm.
Chu Mạnh Ngôn quay trở lại chủ đề chính: “Tôi vẫn không loại trừ khả năng cô ấy không tự nguyện, với những gì tôi biết về cô ấy thì cô ấy không thích cách làm… thô bạo thế này.”
Cao Ngân Nguyệt là ví dụ của loại người ngoài cứng trong mềm, ngoài mặt thì nhìn giống một nữ vương quyền lực, nhưng tính cách lại giống hệt cô gái nhỏ, thích được đối xử dịu dàng, trong chuyện làm tình cũng thế, Cao Ngân Nguyệt luôn muốn được đối xử dịu dàng và lãng mạn. Anh khó có thể tưởng tượng cô ấy sẽ sẵn lòng thử kiểu chơi ngược đãi thế này.
Chung Thái Lam: “… Khụ.” Cô sờ lỗ tai, mất tự nhiên nói, “À…”
“Hửm?” Chu Mạnh Ngôn nhìn cô.
Chung Thái Lam quay đầu lại.
Không gian rơi vào im lặng.
Một lúc lâu sau, Chu Mạnh Ngôn bật cười, đó là nụ cười vui vẻ từ tận đáy lòng, ánh mắt của anh cũng cong lên, dường như định nói gì đó, nhưng sau khi nghĩ kĩ lại thì đành thôi.
Chung Thái Lam: “… Đừng cười nữa.” Cười nữa là cô sẽ nghĩ thêm mười nghìn chữ truyện người lớn mất.
“Xin lỗi.” Chu Mạnh Ngôn ngừng cười, lập tức ngồi nghiêm chỉnh, vừa rồi nhờ nụ cười của anh mà không khí không còn căng thẳng như trước nữa.
Chung Thái Lam suy nghĩ một chút rồi ngồi xuống đối diện anh, nhíu mày lên tiếng: “Còn có manh mối nào khác không? Ngần ấy tin tức cũng quá ít rồi.”
“Không ít.” Chu Mạnh Ngôn nhìn động tác ấy của cô thì khẽ thở phào. Chung Thái Lam sẵn lòng ngồi xuống gần anh, chứng tỏ là cô không quá tức giận, “Ít nhất có thể xác định đó là người quen của Ngân Nguyệt, nếu không thì không có cơ hội ra tay nhiều lần đến vậy.”
Chung Thái Lam nghĩ một lúc lâu: “Cao Ngân Nguyệt là minh tinh, liệu có phải là ông chủ lớn nào đó dùng quy tắc ngầm không?”
“Không có khả năng lắm.” Chu Mạnh Ngôn nói vào điểm chính, “Ngân Nguyệt ăn mềm không ăn cứng, nếu ép cô ấy quá thì cô ấy sẽ cá chết lưới rách, hơn nữa vuốt mặt cũng phải nể mũi, nếu cố ép cô ấy, có khi người nhà cô ấy sẽ nghe ngóng được gì đó, đến lúc đấy…”
Uông Lệnh Phi liều mạng bắt anh như vậy, một phần là vì tính cách của ông ta vốn như thế, hai là vì áp lực từ nhà họ Cao, nếu không thì tại sao cảnh sát lại tuyên bố với bên ngoài rằng đây là một vụ mưu sát không rõ ràng chứ?
Chung Thái Lam hơi đau đầu, “Chính mồm anh vừa nói là không thể loại trừ khả năng cô ấy bị ép buộc, giờ lại nói là tính cách cô ấy không chịu bị ép buộc, rồi lại nói là cô ấy không thể cắm sừng anh, chuyện này cực kì mâu thuẫn, hoàn toàn không thể nói rõ ràng được!”
“Đúng vậy.” Chu Mạnh Ngôn lẩm bẩm, “Hoàn toàn không thể nói rõ ràng được.”
Chung Thái Lam nhìn anh và khẽ thở dài: “Tôi nói điều này có lẽ hơi khó nghe, suy cho cùng thì cái mà anh gọi là cảm giác ấy, chỉ là cảm giác của anh mà thôi, anh thật sự hiểu rõ Cao Ngân Nguyệt ư? Bản thân anh còn chưa hiểu rõ chính mình, anh dựa vào đâu mà dám phán xét người khác?”
Chu Mạnh Ngôn dần im lặng.
Đúng vậy, anh từng nghĩ rằng Cao Ngân Nguyệt sẽ không thích kiểu dữ dội như vậy, nhưng… chắc chắn là vậy chăng? Người nào cũng có một bộ mặt không muốn để người ngoài biết, tại sao anh lại kết luận là Cao Ngân Nguyệt nhất định sẽ không như thế?
Tất cả đều là cảm xúc cá nhân, không thể dùng làm tiêu chuẩn được.
Hơn nữa… Anh không thể không đối diện với một vấn đề cực kì đẫm máu: Rốt cuộc tình cảm của anh và Cao Ngân Nguyệt là thế nào? Chúng có thật không? Hay giống người máy, tất cả tình yêu và kí ức chỉ là những hình ảnh được ghi lại trên một con chip?
“Cô nói đúng.” Cuối cùng anh chậm rãi lên tiếng, “Những điều đó không thể coi là tiêu chuẩn được, hãy quên những gì tôi vừa nói đi.”
Thấy dáng vẻ anh như vậy, Chung Thái Lam lại thấy hối hận, có vẻ vừa rồi cô hơi quá lời: “Vậy cũng không hẳn, dù sao thì anh cũng biết rất nhiều về cô ấy, ừm… Còn có manh mối nào khác không?”
Cô vụng về đổi đề tài, Chu Mạnh Ngôn lập tức phối hợp với cô: “Spring… Loại thuốc này rất hiếm mua được ở trong nước, cũng không nhiều người có thể mua được nó, nhưng muốn bắt đầu điều tra thì chẳng khác nào mò kim đáy biển.”
Có một sự thật khá đáng buồn, nếu không thể chính thức hợp tác với cảnh sát thì một mình anh rất khó điều tra chuyện này. Bây giờ những điều cơ bản nhất là nguyên nhân và thời gian tử vong mà anh còn chưa biết rõ chứ đừng nói đến những manh mối khác ở hiện trường.
Chu Mạnh Ngôn từng bước làm sáng tỏ mạch suy nghĩ: “Tôi phải loại mình ra khỏi diện tình nghi, nếu không thì không thể làm gì được.”
Để loại bản thân ra khỏi danh sách nghi phạm, đầu tiên phải bắt đầu từ bản ghi âm.