Dây Dưa Với Đêm Xuân

Chương 59



Lương Âm Dạ không biết anh nói “đi cùng” là về như thế nào.

Tối nay quá nhiều người, tai mắt cũng nhiều, có tiếp xúc nhau cái gì ở đây cũng là rất nguy hiểm.

Dạ tiệc kết thúc, thời gian đã rất khuya, sắc đêm rét lạnh, cô khoác khăn choàng Đào Đào mang đến, ôm lấy tay, đi cùng bọn họ về phía bãi đậu xe.

Lúc đi ngang qua một chiếc Bentley màu đen, điện thoại cô đột nhiên vang lên.

Lương Âm Dạ có dự cảm, sau khi xem cuộc gọi đến hiển thị xong, dự cảm trở thành sự thật… Quả nhiên là anh.

Cô nghe máy, bên kia chỉ truyền đến hai chữ đơn giản: “Lên xe.”

Động tác Lương Âm Dạ tạm ngừng một lát, nhìn chiếc xe bên cạnh.

Chỗ này giống như một góc riêng so với thế giới náo nhiệt vừa rồi, rất yên tĩnh, không có người nào cả.

Lương Âm Dạ nghiêng đầu nói chuyện với những người khác, bảo tài xế đưa bọn họ về.

Mấy giây sau, người trên xe nhìn thấy những người khác rời đi trước, còn cô lại lên xe mình. Môi anh nhẹ nhàng cong lên, ra hiệu cho tài xế nâng vách ngăn lên.

Lương Âm Dạ vừa lên xe, cửa xe còn chưa đóng, đã bị một bàn tay lôi đi.

Tốc độ mọi chuyện xảy ra nhanh hơn phản ứng của cô.

Tiếp theo đó, cửa xe đóng lại, mà cô cũng bị kéo vào một lồng ngực.

Khăn choàng mềm mại của cô rơi ở chỗ ngồi trong xe, bàn tay anh cởi nó ra, vịn đầu vai cô, đỡ gáy cô, hôn lên.

Một nụ hôn hơi lạnh, nhanh chóng trở nên nóng bỏng.

Hàng mi dài của cô khẽ run như cánh bướm, giống như một giây kế tiếp sẽ vỗ cánh bay đi.

Cô cảm giác được xe đang chạy, mà nụ hôn của anh còn đang tiếp tục.

Khăn choàng ở sau lưng trượt xuống.

Cô muốn bắt lấy cái gì đó, cho đến khi đầu ngón tay đụng phải tây trang của anh, cô tạm ngừng một lát.

Mặt vải tây trang của anh chạm vào rất mượt, cô cũng nhớ trên đó không có một nếp nhăn. Nói chung là loài người đều sẽ có một chút lòng trắc ẩn bảo vệ đồ vật tốt đẹp. Giống như không muốn nhuộm màu một nắm tuyết là anh, cô cũng không muốn làm nó nhăn nhúm.

Cô chần chừ một chốc, nhưng anh lại không do dự chút nào, đầu ngón tay chấm vào chuỗi trân châu ở vạt áo cô. Trân châu nhẹ lay động, khiến vị trí ngực cô cũng run rẩy.

Bọn họ giống người yêu rất lâu không vuốt ve nhau bởi vì xa cách, sau khi tạm xa nhau thì là si mê kề sát đối phương. Mấy phần nhiệt tình, mấy phần không kịp chờ đợi.

Bầu không khí trong xe ướt át không bình thường, luôn cảm thấy còn như vậy nữa thì sẽ mất khống chế.

Đẩy anh ra, Lương Âm Dạ nhẹ nhàng thở hổn hển để bình ổn hơi thở, một nút cài trên đầu đã bị anh cởi ra, chỗ cổ hơi thoáng mát.

Trong xe yên tĩnh, giống như chỉ có hơi thở của hai người bọn họ.

Vừa ngẩng đầu nhìn, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mà tấm ngăn đã sớm nâng lên.

Cô miễn cưỡng thu lại tầm mắt, liếc mắt nhìn anh.

Đôi mắt anh hơi u ám, tựa vào lưng ghế, biểu cảm trên gương mặt rất nhạt, dáng vẻ mặc cho cô bắt nạt. Cô hơi khát nước mà dời tầm mắt đi.

Mà bản thân cô không hề biết, đuôi mắt của cô bị nhuộm đỏ, tự mang phong tình trêu người.

Ai cũng không ít hơn ai là bao, đêm nay, như thể là định nghĩa đúng của hai chữ gió trăng, mà cô cưỡng ép kêu ngừng, mới là không tuân theo trật tự.

“Cô Lương, vừa rồi cách anh xa quá. Cả đêm trôi qua, chúng ta cũng không thể nói được vài câu.” Anh lên tiếng.

Lương Âm Dạ còn đang bình ổn hơi thở, gò má đỏ ửng, không nhìn thấy anh, không biết lời nói này của anh là ý gì, không biết đang mở đầu cho chuyện gì.

Vừa rồi bọn họ tiếp xúc nhau trong phút chốc đã bị không ít người chú ý tới. Anh còn muốn tiếp xúc sâu cỡ nào?

Vả lại, tối nay là dạ tiệc, minh tinh và nhà đầu tư tụ tập, cô cũng không tới đây nói chuyện với anh. Nếu muốn nói chuyện, bọn họ nói lúc nào mà chẳng được?

Anh không hài lòng với khoảng cách bọn họ tách ra, đưa cô tới bên người, tựa vào bên cổ cô, sử dụng khí âm nói: “Muốn làm lành với em.”

Cô bị anh làm cho ngứa ngáy, giơ tay định ngăn cản, nghe thấy như vậy thì có chút khó hiểu.

Đây không phải là đã vô cùng tốt sao? Nếu không làm lành, sao cô xuất hiện ở trong chiếc xe này?

“Ngầm làm lành, so với trước mặt tất cả mọi người làm lành.” Đôi mắt đen nhánh của anh nhìn chằm chằm mắt của cô, chậm chạp lại rõ ràng nói hết câu này.

Lương Âm Dạ thoáng ngẩn ra, nhẹ nhàng nhếch môi. Cảm giác áp bách cuốn lấy cô.

“Ở trước mặt tất cả mọi người.” Giọng nói anh khàn khàn: “Không muốn tránh hiềm nghi với em nữa.”

Ánh mắt cô khẽ run, không tự chủ siết chặt bàn tay.

“Em biết vừa rồi anh ghen tị anh ta cỡ nào không?” Anh cụp mắt, cầm lấy tay cô, tách từng ngón tay cô ra, lại đưa tay của mình vào, cùng cô đan xen mười ngón tay: “Ghen tị anh ta có thể cùng em quang minh chính đại đi chung một chỗ, quang minh chính đại trò chuyện với nhau rất vui vẻ. Các em có thể ra vào ở trước mặt mọi người, không ai cảm thấy kinh ngạc cả.”

Giọng nói của anh nhàn nhạt, lại khiến đầu quả tim cô run rẩy.

Anh nâng tầm mắt nhìn cô: “Nhưng chúng ta lại không thể.”

Trái tim Lương Âm Dạ hoàn toàn thắt lại, không bình tĩnh được nữa, cô lắc đầu, muốn nói không phải như vậy.

Anh nhìn ra cô căng thẳng, nhàn nhạt nói: “Căng thẳng cái gì, lại không phải chưa làm bao giờ.”

Năm năm trước, sáu năm trước, bảy năm trước, thậm chí lâu hơn trước nữa, bọn họ cũng làm qua rồi.

Chỉ là thời gian quá lâu rồi, nặng nề lật lại bài văn dĩ vãng, đã được định sẵn là sẽ dấy lên phong ba không nhỏ, cũng sẽ dẫn đến vô số người chú ý. Đây không phải là một bước nhỏ, mà là một bước lớn, cho nên cô không thể tùy ý quyết định, cần thận trọng cân nhắc và trù tính sâu xa.

Cô không lập tức đồng ý, mà đang do dự và suy tính. Dù sao thì hiện tại có vô số người chú ý tới bọn họ, một lời một hành động của cô đều liên quan chặt chẽ đến sự nghiệp của mình, cho nên phải sắp xếp thật tốt.

Anh nhếch khóe miệng: “Sao, Tứ Tứ còn định cùng anh cãi nhau, tách ra, cho nên mới do dự?”

Suy đoán của anh có lý. Nếu còn có dự định này, như vậy chia tay rồi hợp lại, hợp lại rồi chia tay ở trước mặt công chúng, như vậy tất nhiên là không tốt, cũng phiền phức.

Lương Âm Dạ vội vàng lắc đầu. Cô mới không thể gánh tội danh này.

Anh thúc đẩy cô đi về phía trước, ngắn ngủi do dự xong, cô vẫn gật đầu… Cùng lắm thì lần sau không tránh né anh.

Ở trước mặt tất cả mọi người.

Anh rốt cuộc cũng hài lòng, nhưng cơ thể không rời đi chút nào mà nhẹ nhàng cọ ở hõm cổ cô.

Hình như chứng đói khát da thịt cô lại lên cơn.

Chu Nghê vừa đồng ý sẽ gửi tin nhắn cho anh, nhưng trong khung trò chuyện với anh lại rất yên lặng, như thể không tồn tại ở trong thế giới này, nhưng hoàn toàn chưa từng nghĩ tới hiện tại bọn họ đang ở cạnh nhau, trong khung trò chuyện giữa cô ấy và cô lại nhảy nhót sống động.

Liên tục gửi mấy tin nhắn, tiếng chuông nhắc nhở mấy tin nhắn hấp dẫn sự chú ý của Lương Âm Dạ, cô móc lấy túi xách bị ném ở cạnh xe.

Ánh mắt anh ảm đạm, nhẹ nhàng gặm nhấm đôi môi mọng nước của cô, mới buông tay ra để cô đi lấy điện thoại.

Lương Âm Dạ mở WeChat ra xem.

Anh ở sau lưng cô, nhìn thấy chú thích [Nghê Nghê], hỏi cô: “Chú thích anh là gì?”

Lương Âm Dạ: “...”

Cô không lên tiếng.

Còn có một loại cảm giác kiếp này cũng không muốn lên tiếng nữa.

Đôi mắt hẹp dài của người đàn ông nhẹ nhàng híp lại.

Sự chú ý của Lương Âm Dạ đều đang trên người anh, căn bản không chú ý Chu Nghê gửi cái gì, mở tin nhắn ghi âm thoại chưa đọc trước: “Bảo bối, đây là món mới thơm ngào ngạt tớ chọn lựa kỹ càng, mau mở ra xem đi, tớ bảo đảm tuyệt đối còn kích thích hơn cái lần trước gửi cho cậu! Má ơi, chắc là hôm nay đám người hâm mộ cặp đôi của các cậu bị người hâm mộ cặp đôi giữa cậu và Kiều Việt kích thích, sản phẩm hôm nay vô cùng đặc thù, tiêu chuẩn rất cao, lái xe vững lắm. Hai phe tàn sát lẫn nhau, tớ ngồi làm ngư ông đắc lợi... Chẳng qua là không sao cả, có chuyện tốt thì sao tớ có thể quên cậu được? Mau xem mau xem!”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Lương Âm Dạ nghe được một nửa thì tắt, nhưng động tác của anh còn nhanh hơn cô, khống chế tay cô, căn bản không cho cô nhúc nhích. Cô đành trơ mắt nhìn đoạn tin nhắn ghi âm thoại này phát hết. Phát xong, cô đã sống mà không còn gì luyến tiếc.

“Sản phẩm gì? Tiêu chuẩn, xe.” Anh tinh chuẩn bắt được chữ trọng điểm trong đó, đầu lưỡi đảo một lần, nhìn tin nhắn khác trong điện thoại di động của cô.

Lương Âm Dạ muốn tắt, nhưng điện thoại di động đã bị anh cướp đi. Anh trấn an hôn khóe môi cô: “Chúng ta cùng nhau xem thử.”

Gương mặt Lương Âm Dạ nghẹn đỏ, cô hoàn toàn không muốn xem cùng anh…

Nhưng cô không giành điện thoại của mình về được.

Đành trơ mắt nhìn anh mở video ra.

Lòng cô như tro tàn, cô nhắm mắt lại.

Sau lần trước ở trên giường bị ép nghe anh đọc đoạn tiểu thuyết hư cấu xong, cô lại lần nữa nghênh đón thời khắc rất tuyệt vọng.

Giống như phim chiếu mạng ngắn, lời thoại Mary Sue, cái tiêu chuẩn đó không màng cô sống chết.

Lương Âm Dạ nghe không nổi nữa, cưỡng ép anh dừng lại, bấm xóa video này.

Nhưng ngoài video ra, còn có bài viết.

Anh nhìn rất có hứng thú.

Cô vẫn muốn cướp, nhưng anh không cho, giọng nói ôn hòa trấn an: “Sau này chúng ta có thể bắt chước nội dung trong này để thử xem.”

Nội dung trong này, tư thế miêu tả trong này...

Bên tai Lương Âm Dạ đỏ lên.

Ai muốn thử với anh?

Văn Yến bấm chia sẻ, lúc tìm thấy ảnh đại diện của mình, tầm mắt anh cũng theo đó dừng lại ở phía trên chữ “Y”.

Dường như anh cũng không ngờ, khẽ nhướng mày. Vừa rồi còn đang suy đoán cô sẽ chú thích gì cho anh, không ngờ cuối cùng ngay cả chú thích cũng không có. Anh hỏi: “Không sợ ngày nào đó anh đổi biệt danh à?”

Lương Âm Dạ không đáp. Đã không đổi nhiều năm như vậy, cô cảm thấy chắc cũng sẽ không đổi. Vả lại cho dù đổi rồi, cô chắc có thể rất dễ dàng tìm lại được.

Cô không nói chuyện, anh cũng không muốn cô đáp, chỉ tiện đà gửi mấy tấm ảnh đó cho bản thân, mới chịu trả lại điện thoại di động cho cô.

Cô trừng mắt nhìn anh, nghiêm trọng bất mãn.

Anh khẽ nhếch môi, cúi gần cô, sử dụng khí âm thấp đến không thể thấp hơn nữa mà nói: “Hết cách, Chu Nghê có ý kiến với anh, cô ấy cô lập anh.”

Người làm đủ chuyện xấu, nhưng ở đây vờ làm kẻ yếu, vờ đáng thương.

Trái tim Lương Âm Dạ cũng bị giọng nói của anh khơi dậy, nó dao động, toàn bộ đầu óc chóng mặt.

Anh nâng môi: “Cũng chỉ đành nhờ cô Lương chăm sóc thôi.”

Tiếng nói phát ra, rõ ràng vừa rồi anh vẫn lên án chỉ trích cô, hình ảnh bị chuyển, đầu ngón tay anh rơi trên nút cài thứ hai của cô.

Cô bị anh nghiêng người đè xuống, tóc mai rối loạn, búi tóc tản ra, bộ diêu vốn được cố định rất tốt, sau đó bị đánh rơi, im lặng rơi trên thảm, nhẹ nhàng bắn lên, lại quay về trạng thái yên lặng.

Nam yêu tinh dùng hết bản lĩnh cả người, dụ dỗ nữ thí chủ vào hang ổ.

“Anh cảm thấy bọn họ viết chưa đủ hay.”

“...”

“Chi tiết còn có thể tỉ mỉ chu đáo hơn một chút nữa.”

... Anh còn phê bình nữa chứ, đây là bắt đầu “gọi món” sao?

Nụ hôn ấm áp rơi trên cần cổ trắng như tuyết.

Ánh mắt anh cực kỳ u ám.

Rốt cuộc cũng nhuộm vào chỗ mà anh muốn nhuộm cả đêm.

Chu Nghê cho rằng chờ đến khi cô trả lời, không ngờ chờ một lát còn chưa nhắn lại, còn đang điên cuồng oanh tạc:

[Bé cưng bé cưng, sao không để ý tới tớ?]

[Chẳng lẽ không thích? [Mắt lé cười]]

[Ủa? Cậu còn chưa làm xong? Cậu bận rộn gì à? Hôn hôn bảo bối của tớ, cậu nói xem có thích hay không đi mà!]

Tin nhắn chấn động, dần dần bị tấm thảm trong xe che đậy.

...

Khi xe đậu dưới lầu, thời gian đã qua thời điểm đó một lúc lâu.

Thời gian lặng lẽ chảy đi, Lương Âm Dạ cũng không biết thời gian cụ thể.

Đầu ngón tay cô khẽ run, vuốt nút cài, cài kỹ từng cúc áo.

Mặc dù không có gương, nhưng cô cũng có thể nhìn ra từ trên môi hơi đỏ của anh, son môi trên môi mình hẳn không còn dư lại bao nhiêu.

Mà người đàn ông này cũng không tốt hơn là bao.

Vừa cố nén tàn phá, không làm nhăn áo khoác, rốt cuộc vẫn có vết gấp, tùy ý rơi ở góc cạnh cửa xe, áo sơ mi của anh bị cởi ba nút áo, một vẻ xốc xếch.

Cô không dám nhìn nữa, rất sợ nhìn một cái nữa thì sẽ hoàn toàn sa đọa, tay nắm cửa xe, chuẩn bị mở cửa rời đi.

Nhưng cổ tay lập tức bị anh nắm lấy.

Anh vẫn lười biếng tựa vào chỗ ngồi, hơi ngước đầu, giọng nói nhuốm ý cười khẽ tản mạn: “Tứ Tứ, em nói xem... Bây giờ chúng ta là mối quan hệ gì đây?”

Mối quan hệ gì...

Lương Âm Dạ đâu có biết.

Cô chỉ muốn mau chóng về nhà.

Cô không quay đầu lại.

Nhưng không ngăn được anh tiếp tục nói chuyện: “Thật sự không sạch sẽ rồi đấy.”

Dường như anh muốn nói với cô… đã như vậy rồi, cho nên còn phải tránh hiềm nghi gì đó ở trước mặt người khác sao?

Lương Âm Dạ cắn chặt cánh môi, như chạy trốn mà xuống xe.

Cho đến khi đi vào trong nhà, cửa nhà đóng lại, Lương Âm Dạ mới coi như thở phào được.

Cô tựa vào cánh cửa một lúc lâu để bình tĩnh, bình ổn hơi thở. Đầu ngón tay đụng vào cổ áo, tất cả hình ảnh vừa rồi tự động chiếu trong đầu, gò má cô ửng đỏ, nhiệt độ cao vốn dĩ không lui đi được, vốn muốn bình tĩnh hít thở, nhưng càng lúc càng gấp gáp.

Bỗng nhiên phát hiện cái gì đó, cô cúi đầu nhìn, phát hiện trân châu trên vạt áo đã không nhìn thấy nữa, không biết là rơi ở chỗ nào rồi… Rất có thể, khả năng lớn là ở trong xe anh.

Nhớ đến cảnh hoang đường vừa rồi, ánh mắt cô run run.

Đúng là nam yêu tinh... mới có thể kéo cô sa đọa như vậy.

Biết tối nay anh ghen, nhưng không nghĩ đến anh ghen cả một lu giấm đầy.

Cuối cùng ăn ghê gớm như vậy.

Tin nhắn điện thoại di động rung lên, kéo tinh thần của cô lại, cô cầm lên xem.

Chu Nghê: [Còn chưa làm xong sao? Có phải cậu dẫn đám Đào Đào đi ăn khuya không?]

Chu Nghê: [Những thứ tốt này ngay cả Văn Yến tớ cũng không gửi đó, anh ấy muốn thì tớ cũng không cho đâu, cậu phải quý trọng ~]

Lương Âm Dạ mệt mỏi nhắm hai mắt.

Chờ khôi phục một chút sức lực, mới đáp lại bằng một tin nhắn, sau đó ngồi dậy, trở về phòng tắm.

Cô dẫn Đào Đào bọn họ đi ăn khuya ở đâu ra chứ?

Rõ ràng cô mới là người bị ăn.

Chu Nghê rốt cuộc cũng chờ được một tin nhắn nhắn lại…

Lương Âm Dạ: [Anh ấy thấy rồi.]

Bên phía cô ấy hoàn toàn biệt tăm, ngay cả một quả bong bóng cũng không xuất hiện.

/

Văn Yến còn nhớ mấy lời Chu Nghê nói.

Trước khi ngủ, anh cũng đi dạo Super Topic Dạ Yến.

Quả thật như Chu Nghê nói, tối nay rất là náo nhiệt.

Dạ Yến không chỉ đánh nhau với Lưỡng Tình Tương Duyệt, còn đánh nhau với người hâm mộ cá nhân. Hỗn chiến nhiều mặt, hiện tại dạ tiệc đã kết thúc được mấy tiếng, nhưng chiến tranh giữa bọn họ còn chưa ngừng lại.

Dạ Yến chèo thuyền được mấy tập “Tối Nay Hẹn Hò Không”, nhưng người hâm mộ riêng của Lương Âm Dạ không phải vậy, tức giận mắng ê kíp chương trình đúng là được ăn tiền lời, tập sau còn quá đáng hơn tập trước, mối quan hệ giữa hai người rõ ràng rất xa lạ, nhưng cũng có thể dựa vào cắt ghép mà kéo ra được một đống cảnh hường phấn. Cố tình một vài người không có đầu óc, sản phẩm được cắt ghép mà cũng được gặm vui vẻ như vậy.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Trước kia xem cắt ghép tập một còn rất bình thường, người hâm mộ cá nhân cũng chỉ nhẫn nhịn, nhưng tập hai vừa ra, mắt thấy người hâm mộ của cặp đôi cuồng hoan, càng cháy càng rộng, bọn họ quả thực không thể nhịn được nữa.

Nhưng người hâm mộ của cặp đôi cũng không phải ăn chay, nào là người hâm mộ cá nhân nói là giả thì bọn họ thừa nhận cho được? Vòng ra đủ loại chi tiết trong hình ảnh, rồi dùng đủ loại manh mối mấy năm qua hai người cùng xuất hiện ở trong thực tế để phụ trợ, song phương không ai nhường ai.

Một phe tin chắc là sự thật, một phe tin chắc là cắt ghép.

Người hâm mộ cá nhân tức giận mắng ê kíp chương trình là tốt nhất nên khiêm tốn một chút. Tiếp theo còn có nhiều tập như vậy, đừng cắt ghép gì lộn xộn nữa, bọn họ muốn xem bản gốc.

Người hâm mộ cặp đôi kêu ê kíp chương trình chiếu nhiều một chút, bọn họ còn chưa xem đủ, thời lượng dài chừng ấy thì sao đủ xem? Cắt ghép, cắt ghép thoả thích đi, hai người đó dính với nhau như thế nào thì cứ chiếu như thế ấy!

Người hâm mộ cá nhân và người hâm mộ cặp đôi cãi vã nhau, mồi lửa là vì tối mai tập ba của gameshow sắp được phát sóng.

Mà bởi vì dạ tiệc tối nay, người hâm mộ của cặp đôi còn phải bận bịu cãi nhau với Lưỡng Tình Tương Duyệt, rất bận rộn, nhưng không hề nhìn thấy tình trạng tháo chạy, tình thế mạnh mẽ.

[Sự nghiệp của chị gái đang đi lên, độc chiếm chị tôi, ôm đi đây, đừng đụng vào tôi!!]

[Hàng năm Lương Âm Dạ vào đoàn phim mà không có kẽ hở, một lòng lo cho sự nghiệp, đã năm năm không liên lạc với Văn Yến, mong mọi người hiểu rõ!! Trước gameshow đã bắt đầu hẹn hò, bong bóng hồng nhảy ra, nói ra thì bạn có tin không?]

[Năm nay Lương Âm Dạ không trúng giải thưởng Hoa Quế, ở trên con đường này, cô còn phải đi rất lâu, còn có một đống giải thưởng chờ cô ấy lấy, không có thời gian ở đây ăn cỏ quay đầu gì đâu, cảm ơn!!]

[Miễn cường cắt ghép để cho người ủng hộ xem, các anh quả thực là tuyệt phối.]

Người hâm mộ cá nhân hoàn toàn tức điên, cả đêm gõ bàn phím mà sắp bốc cháy.

Văn Yến nhíu chặt chân mày, quét qua những lời bình luận này xong, cuối cùng thoát Weibo.

Anh gửi tin nhắn cho Đường Vi: [Cân nhắc kỹ chuyện lần trước nói chưa? Tôi cảm thấy, tôi có thể thả tin tức ra rồi.]

Giữa mày Đường Vi giật giật.

… Nhanh vậy!?

/

Buổi tối kế tiếp, chuyện dạ tiệc vừa hạ màn, tập ba “Tối Nay Hẹn Hò Không” đúng hạn phát sóng.

Người hâm mộ cá nhân và người hâm mộ cặp đôi cãi nhau từ tối hôm qua đến tối nay, có người buồn ngủ đến mức không thể không ngủ một giấc, lúc đi ngủ cũng phải đặt đồng hồ báo thức để chuẩn bị thức dậy cãi nhau… Bởi vì gameshow phát sóng mà song phương tạm thời ngừng chiến.

Dạ Yến chờ để gặm nhấm CP, người hâm mộ cá nhân canh chừng ê kíp chương trình, bọn họ muốn xem thử tập ba là dạng gì, ê kíp chương trình có phải còn quá đáng cắt ghép bừa bãi như vậy hay không.

Đối với tập này, Dạ Yến thật sự mong đợi đã lâu.

Một lần Văn Yến và Lương Âm Dạ gặp nhau ở trong sân bay, hình ảnh bọn họ nhìn nhau cách biển người đến khi hiện tại vẫn là hình nền của rất nhiều người.

… Mà lần đó bọn họ đang chuẩn bị lên đường đi ghi hình tập này.

Hình như câu chuyện sắp được kể tiếp rồi.

Cảm giác viên mãn làm cho trong lòng người ta sục sôi.

Mà tập ba cũng không làm bọn họ thất vọng.

Trong số người đang đuổi bắt, Văn Yến và Lương Âm Dạ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, phối hợp rất tốt. Bất ngờ chia nhóm không nảy sinh va chạm gì, mấy lần bọn họ chơi trò chơi đều rất tốt.

Tiến trình đi xuống, cao trào cũng dần dần xuất hiện…

Vốn dĩ đều rất bình thường, cho đến thời điểm bọn họ đoán từ, cảnh ăn ý vừa ra, tất cả người xem trước màn ảnh cũng ngồi không yên nữa.

… Không phải chứ! Cái này nhất định là có gì đó rồi!!

Ngay cả nước ngọt anh thích uống nhất mà cũng biết, còn có một hàng truyện tranh gì đó phía dưới cùng kệ sách, hai người ở chung một chỗ sao!? Mới có thể dùng chung một kệ sách được!!

Một chữ tiếp một chữ mà ra, người hâm mộ cặp đôi vừa khó tin vừa bắt đầu cuồng hoan.

Đây đâu phải là đóng kịch! Đây là chương trình giải trí đấy! Đây rõ ràng là cuộc sống thường ngày của tình nhân nhỏ!

Đây đâu phải là không có gì! Đây đâu phải là không thân với nhau! Đây rõ ràng là cái gì cũng đã có rồi mà!!

Ống kính thậm chí còn quay trúng nét mặt ngơ ngác của ê kíp chương trình, hiệu quả chương trình giải trí được nâng lên, cư dân mạng cười to.

Mà tiếp theo, hình như Văn Yến và Lương Âm Dạ cùng trốn vào một căn phòng nhỏ.

Trốn vào một căn phòng nhỏ… Đây vốn không có gì là đúng hay không đúng cả mà nhỉ? Nhưng! Hai người này đang làm gì!!

Anh hỏi cô: “Muốn nghe gì?”

Cô cũng không khách sáo: ““Dưới Núi Phú Sĩ”, được không?”

Cứu mạng, khiêng bình oxy của trẫm lên!!

Sao hai người này biết cách tán tỉnh nhau vậy! Còn “Dưới Núi Phú Sĩ”! Còn được không nữa chứ? Dĩ nhiên là được! Không có vấn đề gì cả!

Đây chẳng lẽ còn chưa phải là cuộc sống thường nhật của tình nhân nhỏ đang hẹn hò sao!

Mà lúc Văn Yến đang hát, Dạ Yến lại gặm nhấm thêm một đống lớn đồ ăn.

[Cứu mạng, ánh mắt anh có dám sâu hơn thêm một chút nữa không?]

[Mọi người đều biết, đây là một bài tình ca!]

[Anh mặt đối mặt hát tình ca cho cô! Anh cam tâm tình nguyện, mong mỏi mà không có được, như đang ăn mật! Ánh mắt này của anh sắp kéo sợi rồi được không hả!]

[Anh ấy thật sự cho người ta cảm giác mặc kệ cô ấy nói gì thì anh ấy cũng sẽ đồng ý, mặc kệ cô ấy muốn làm gì thì làm, cô ấy muốn làm cái gì đều được… Nếu đã như vậy, Dạ Dạ, em còn thu liễm cái gì nữa? Lên đi!]

[Cô ấy xấu hổ rồi! Tôi cũng biết sao cô có thể không phản ứng cho được? Sao có thể không động tâm được!]

[Tổ của Tô Mộ Diên cũng có nhiệm vụ này, người ta hát bài “Ngôi Sao Nhỏ” thôi, họ Văn nào đó kia, anh thật sự không nên quá tâm cơ! Anh như vậy, nếu còn chưa có vợ, thì ai mới có thể có vợ!]

[Triền miên lại thâm tình, cảm giác đó đều bị anh ấy hát ra. Cũng đúng thôi ~ Ai có thể nhịn mà không phóng điện với vợ đâu chứ ~]

[Lúc anh hát thì luôn nhìn cô! A a a! Tôi thật sự chèo thuyền mà sắp điên mất rồi!! Còn hỏi cô ấy thích không? Có thể không thích sao! Hỏi ai không thích cho được! Hấp dẫn chết mất, cứu mạng!]

[Ai có thể dựa vào tình yêu mà muốn độc chiếm núi Phú Sĩ, bài hát này quá thích hợp hai người bọn họ, Văn Yến, vợ anh biết chọn quá! Đặt hai người ở chỗ này, nhà nước trả tiền hẹn hò đúng không!]

Bình luận trực tiếp điên cuồng bị spam, Dạ Yến chèo thuyền mà sắp điên mất rồi.

Độ nổi tiếng của cặp đôi này đã là cơn gió bão đỉnh cao, đạt tới trị số chưa từng có trong lịch sử.

Nếu nói hai tập trước, hai người mập mờ chỉ có một chút manh mối, như vậy thì tập này, khác thường giữa bọn họ nhất định là không thể nào che giấu.

Cảm giác không trong sạch cũng đã sắp tràn từ trong màn ảnh ra, suýt chỉ ra rõ… giữa bọn họ thật sự có cái gì đó thôi!

Thanh tiến trình bị kéo nhanh, toàn bộ bình luận trực tiếp hầu như bị cư dân mạng ủng hộ cặp đôi này này nhận thầu.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv