Thuở thiếu thời y từng gặp mẹ Sở Hộc rất nhiều lần.
Bà là một phụ nữ thông minh xinh đẹp, lúc nào cũng trang điểm đậm nên nhìn hơi lạnh lùng xa cách.
Sở Liễn hoài nghi bà chưa bao giờ yêu thương con mình.
Dù quần áo Sở Hộc ngắn lên, đánh nhau hay ngã bệnh thì bà đều mặc kệ, tất nhiên con trai có ích với bà, nhưng điều này vẫn không đủ để bà thương hắn.
Có lẽ đối với bà, Sở Hộc cũng như những quân cờ khác trong cung nên chẳng cần quan tâm quá nhiều.
Nô bộc mời yêu vật vào.
Sở Liễn nhìn người phụ nữ ngủ mê man bên trong qua tấm màn dày, vẻ mặt y hờ hững, trong lòng nghĩ thầm: So với mẹ Sở Hộc, thật ra mẹ y đối xử với y rất tốt, lo liệu cho y mọi chuyện.
Tính y hiền lành, không dễ gây sự với người khác, học hành cũng rất chăm chỉ nên bà chẳng cần lo lắng gì, nếu không tranh giành vương vị thì y thực sự là một người con có thể khiến mẹ mình tự hào.
Nhưng sao...... y cũng thấy cô độc thế này?
Trước đây y từng tâm sự với mẫu thân về những nỗi buồn của mình, nhưng sau khi nghe xong bà chỉ nói: "Để ý một chút, cố gắng hơn chút nữa, A Liễn, con là người phải làm Thái tử, con đường sau này sẽ càng khó đi hơn, đừng mãi nói những lời buồn bã như thế."
Sở Liễn biết mình phải cố gắng, nhưng sao bà không thể ôm y, vuốt tóc y, thấu hiểu nỗi khổ trong lòng y, khen y đã làm rất tốt chứ?
Đang nghĩ ngợi thì yêu vật đột nhiên cầm tay y, không nhìn y mà chỉ nói khẽ: "Nương tử, nếu ngươi không muốn làm quân vương thì có thể theo vi phu rời khỏi đây, giang sơn bao la, sợ gì không có chốn dung thân?"
Sở Liễn quay sang nhìn khuôn mặt tuấn tú của nam tử rồi chậm chạp lắc đầu: "Ta không đi đâu."
Trong lòng y biết yêu vật đang giả dạng Sở Hộc, nhưng khi đối phương không trêu chọc y, y lại cảm thấy đây chính là đệ đệ Sở Hộc của mình.
Mềm lòng không làm được việc lớn, chính vì y quá thiếu quyết đoán nên chúng thần mới không chịu theo. Nhưng khi tới đây, trong lòng y lại dao động, nhớ đến A Hộc níu tay mình, sợ sệt nấp sau lưng mình, năm đó y không được mẫu thân an ủi nên quay sang an ủi đệ đệ mình.
"Bà ta sẽ mãi thế này......" Sở Liễn hỏi, "Cho đến lúc chết sao?"
"Chết trong mộng đẹp không tốt hơn lúc nào cũng thấp thỏm nghĩ cách đối phó người khác à?" Yêu vật đứng dậy vuốt phẳng nếp nhăn trên vạt áo, vén tấm màn dày lên rồi bảo Sở Liễn, "Nương tử đến xem đi, trên mặt nàng còn nở nụ cười kìa."
Đúng là bà đang cười thật, khuôn mặt ngày thường luôn cau có trở nên ôn hòa hơn nhiều.
Sở Liễn nhìn sững khuôn mặt quen thuộc này, nhớ lại bà từng ra lệnh đánh chết thái giám phe kia trước mặt A Hộc, không cho A Hộc bịt mắt lại mà bắt đứa bé chín tuổi nhìn cho rõ, nếu không leo lên chỗ cao thì sẽ biến thành cừu non bị xé xác trong cung.
Y đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt người phụ nữ muốn đẩy mình vào chỗ chết này, trông thấy một giọt lệ ứa ra từ khóe mắt bà.
Giọt nước kia lăn xuống gối loang ra một chấm nhỏ, khóe môi bà vẫn nhếch lên, tựa như đang thật sự mơ một giấc mộng đẹp không muốn tỉnh lại.
Sở Liễn cúi đầu xuống, nghe tiếng thở của bà dần yếu đi.
"Chẳng phải ngươi muốn quyền thế sao?" Y hỏi thầm, "Giờ Sở Hộc vẫn là Thái tử, tâm nguyện đã thành, mọi người trong cung đều sợ ngươi, sao còn lưu luyến niềm vui trong mơ nữa?"
Yêu vật không lên tiếng mà ôm eo y từ phía sau.
"Nương tử," nam tử hôn vành tai y rồi hỏi, "Chẳng phải đây là điều ngươi mong đợi à, sao lại khóc?"
Y cảm thấy trên má ướt đẫm nhưng không đưa tay lau mà chỉ cười nói: "Chắc vì ta...... vui quá ấy mà."