Thái tử sai các hòa thượng trong miếu đun nước rồi khiêng thùng vào phòng Sở Liễn.
Sở Liễn không muốn để hắn tắm rửa cho mình, hắn tưởng ca ca xấu hổ nên cũng leo vào thùng gỗ rồi ôm eo Sở Liễn, đầu gối chèn giữa hai chân y, ngẩng mặt lên ngậm lấy đôi môi bị hôn đỏ rực của đối phương.
"Liễn ca......" Sở Hộc moi móc tinh dịch mình bắn vào trong, sau đó lại ôm Sở Liễn, để lỗ hậu ca ca ăn cây gậy thô to của mình.
Thời niên thiếu hắn và Sở Liễn ngủ chung giường, trong lúc đối phương ngủ say, hắn bị ý nghĩ xằng bậy ngây ngô giày vò mất ngủ, thật sự chịu không được nên cầm áo lót của ca ca bọc kín dương vật mình, cố kìm nén tiếng thở dốc, phát tiết dục vọng của mình lên áo.
Khi ca ca tỉnh lại, hắn vờ như không biết gì, tủi thân nói phía dưới của mình khó chịu quá, chẳng hiểu sao lại làm bẩn áo ca ca nữa.
Sở Liễn tin hắn, trấn an hắn đừng lo rồi dạy hắn cách giải tỏa bằng tay. Hắn nhìn chằm chằm ngón tay thon dài của ca ca vuốt ve dương vật mình, trong lòng rạo rực nhưng ngoài mặt vẫn phải giả làm đệ đệ tốt.
Sau đó mẫu thân bắt hắn giành ghế Thái tử, hắn và Liễn ca trở nên xa cách, gặp nhau cũng không còn thân mật như ban đêm.
Quả nhiên hắn là kẻ vô sỉ nhất thiên hạ.
Sở Liễn thật lòng đối đãi hắn, có món ngon hay đồ chơi thú vị đều đem cho hắn, còn nói đỡ cho hắn trước mặt phụ hoàng.
Khi hai người chưa quen biết, Sở Liễn thấy hắn bị ức hiếp thì chạy tới bảo vệ hắn, thay hắn chịu một roi.
Dường như vết roi kia vẫn còn đây......
Hắn xoa lưng Sở Liễn rồi đè y vào vách thùng, động tác giao hợp làm mặt nước sóng sánh, ca ca cắn môi không chịu rên rỉ, hắn đưa tay bắt ca ca há miệng, chơi Sở Liễn khóc thành tiếng mới thôi.
"Liễn ca, ngươi thích bị làm chỗ này không?" Một chân Sở Liễn bị hắn gác lên mép thùng, gậy thịt của hắn liên tục vạch ra cửa huyệt chật hẹp, cả tinh thần và thể xác đều hết sức sảng khoái, bắn thêm một lần vào chỗ mềm mại kia, "Lỗ của ca ca chơi sướng thật, biết thế ta đã làm chuyện này với ca ca từ lâu rồi......"
Thân hình Sở Liễn lảo đảo, eo và chân đều run rẩy, tay nắm chặt mép thùng, rưng rưng nước mắt nói: "Sở Hộc, dừng lại, sao ngươi có thể......"
"Ta là Thái tử," Sở Hộc làm chậm lại, ôm chặt Sở Liễn rồi nhét trọn dương vật vào trong, "Ca ca...... Ca ca làm Thái tử phi của ta nhé?"
Sở Liễn hiểu ra dã tâm của đệ đệ này chẳng kém gì mình, dù trong lòng có y cũng vẫn tranh giành quyền lực với y, sau đó xem y như nam sủng phát tiết dục vọng......
Làm sao y có thể đồng ý được, y xem Thái tử là đệ đệ, còn Thái tử xem y là gì đây?
Nhưng y không thể nói ra những lời này, toàn thân ướt sũng bị hắn bế lên giường, Sở Hộc xoa chân y, hôn ngực y rồi lại hôn bụng dưới bị bắn phồng lên.
Khó khăn lắm Sở Liễn mới lấy lại chút sức lực, đưa tay đẩy mặt Sở Hộc ra rồi khàn giọng nói: "Ngươi nói nhiều thế làm gì, cũng đâu trả lại ghế Thái tử cho ta. Sở Hộc, ngươi......"
Chỉ là kẻ tiểu nhân khẩu phật tâm xà mà thôi.
Sở Liễn không thể nói ra nửa câu sau, bởi vì xúc tu vô hình của yêu vật kia bò lên từ cổ y rồi mút đầu lưỡi khiến y không nói nên lời.
Sao không cho y nói chứ!
"Nếu ta không có quyền lực thì làm sao có chỗ đứng trong cung?" Sở Hộc cúi đầu xuống, không nhìn y mà nói, "Ta không muốn ngươi thương hại ta. Làm người nắm quyền mới có tư cách lựa chọn, Liễn ca, đây là điều ngươi dạy ta mà."