Hiên Viên Liên Thành kinh ngạc, tuy nhiên tất cả ngạc nhiên nơi đấy mắt nhanh chóng thay bằng khinh thường cùng chán ghét.
Khả năng cưỡi ngựa của Mộ Thiển Thiển là do hắn dạy, thậm chí nàng đã biết trước rồi. Chỉ là vì muốn ứng phó Thái Hậu hắn mới đến để bị nàng làm quấy rầy mà thôi.
Năm ngày nhất luyện là nàng đề xuất, nếu không phải xem trọng Thái Hậu, hắn xme thường nhìn thấy nàng.
Mộ Thiển Thiển cũng biết bản thân hiện tại là thập phần chọc chết người khác, nhưng nàng thật sự là lần đầu cưỡi ngựa, đừng nói đến chuyện giục ngựa chạy, dù cưỡi ngựa đi thong thả cũng là không có khả năng.
"Ngươi chỉ cho ta thế nào để cưỡi là được rồi, ta sẽ không phiền ngươi nghĩ ngơi." Nàng tận lực khiến âm thanh có vẻ mềm mại và vô hại: "Nếu... Nếu ngươi cảm thấy phiền, không bằng... Không bằng chúng ta trở về đi?"
Đang yên lành luyện ngựa cái gì? Hạ Triêu (chắc là tên nước này ấy!) chắc không khổ đến mức muốn nhất quốc công chúa đi đánh giặc?
"Kéo dây cương, hai chân kẹp bụng ngựa."
Hắn xoay người tiến lại đóng rơm cánh đó không xa ngồi nghỉ. Nữ nhân này vì khiến cho hắn chú ý, từ trước tới giờ đã không thiết dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nàng không phiền hắn cũng thấy phiền.
Hắn hung hăng uông mấy ngụm nước sau đó ngã lưng xuống đóng rơi, ngắn nhìn trời mây. Bầu trời ở bên ngoài xanh gấp mấy trăm lần, mây ở bên ngoài càng thuần khiết, mộc mạc, không thể phủ nhận, hắn nhớ nhà, nhưng hoàng cảnh của hắn, nhà... vẫn thật xa không với tới.
Nhìn thân ảnh kia ẩn vào một mảnh cỏ dại, không biết vì sao Mộ Thiển Thiển dâng lên một tia cô độc, không phải vì hắn, mà là vì bản thân nàng. Ngủ dậy liền đi đến thế giới hỗn độn này. Thất công chúa chính bản thân đã là cặn bã, cha không thương mẹ không yêu, thậm chí bản thân có cha có mẹ hay không cũng không rõ. Bản tiểu thuyết này bắt đầu không bao lâu, rất nhiều chuyện tác giả là nàng còn chưa viết rõ thì đã hương tiêu ngọc vẫn. Thân phận Thất công chúa tôn quý nhưng lại vấp phải hết trắc trở này đến trắc trở khác, không có người chân chính tôn kính nàng, thậm chí mọi người đều muốn bỏ đá xuống giếng ước gì nàng biến mất sớm một chút.
Nàng là công chúa sao? Căn bản nàng chính là nữ nô.
Ít nhất đối với Đông Lăng Mặc mà nói, nàng là nữ nô triệt để.
Tay thu nhanh dây cương, nàng học theo hắn dùng sức kẹp chặt bụng ngựa, con ngựa kêu lên một tiếng liền chạy về phía trước. Mộ Thiển Thiển không nghĩ tới con ngựa đột nhiên chạy như điên lên, trong lòng nàng hoảng hốt, tay không tự giác buông dây cương... Sau đó một tiếng thét chói tai, nàng liền rơi xống bãi cỏ.
Tuy rằng ngã trên cỏ, nhưng mà từ trên lưng ngựa rơi xuống vẫn là làm cho nàng đau muốn chết đi. Hiên Viên Liên Thành vẫn như cũ ngẩn người nhìn trời. Cái gì mà anh hùng phi thân ôm nữ tử vào lòng trước khi rơi xuống... Đúng là khoa trương, tất cả đều là tưởng tượng ra, một chút thực tế cũng không có.
Nàng theo bản năng lấy tay sờ mặt, trên tay đều là vết trầy nhưng thật may trân mặt vẫn không sao. Khó khăn lắm mới có được một dung mạo tuyệt sắc như thế, nào không muốn cứ như vậy bị hủy.
Nàng từ trên đất đứng lên, con ngựa như có linh tính chậm rãi tiến về phía nàng. Nàng áp chế sợ hãi trong lòng, nắm lấy yên ngựa, thử hơn mười lần cuối cùng cũng thuận lợi leo lên. Lần này nàng nắm chặt dây cương, chân kẹp bụng ngựa, lực so với lúc nãy đã giảm đi nhiều. Con ngựa chậm rãi đưa nàng từ bãi cỏ lên đường đất.
Mặc dù chủ nhân của nó cuồng vọng, kiêu ngạo, nhưng con ngựa này vẫn thật dịu ngoan.
Kỳ thực cưỡi ngựa cũng không có quá nhiều khó khăn, giục ngưa đi được một vòng nàng rút ra được điều này.
Bất quá, Hiên Viên Liên Thành không hài lòng nàng dùng tốc độ này cưỡi ngựa. "Ba" một tiếng, hòn đá từ tay hắn chuẩn xác đáp xuống mông ngựa.
Con ngựa bị đau, nháy mắt phi nhanh.
Kết quả không cần nghĩ cũng biết.
Nàng từ mặt đất bò dậy, ngồi cả một nén hương mới đứng lên được, ngũ tạng lục phủ cứ sôi cuồn cuộn lên. Lên ngựa thôi mà, có phải là muốn lấy mạng nàng đâu?
Nàng khom người nhặt một hòn đá trên đất, tiến gần hai bước, dùng sức hướng hắn mà ném. Hiên Viên Liên Thành như có siêu năng lực, ngón tay búng nhẹ một cái, hòn đá lập tức phản hồi về phía nàng, "hôn" nhẹ một cái vào trán.
"A!" Mộ Thiển Thiển ôm trán, quả là đau đến lợi hại.
Chờ trận đau nhức đi qua, nhìn lại hai lòng bàn tay rươm rướm vết máu. Đúng là quá dọa người.
Xong rồi, xong rồi. Lần này đúng là xong đời rồi!
Thấy nàng vội vàng đến bờ sông, Hiên Viên Liên Thành có chút bất an. Hăn không nghĩ bản thân tùy ý bắn hòn đá ra như thế lại làm nàng bị thương, với thân thủ của nàng, muốn né tránh là chuyện quá dễ dàng, hắn lại còn chưa dùng đến nữa thành công lực. Mặc kệ thế nào, làm bị thương công chúa, tội này cũng không nhẹ, tùy rằng hắn cũng chẳng e ngại luật lệ hoàng cung, bất quá hắn thật không muốn sinh thêm nhiều chuyện.
Mặt nước tĩnh lặng phản chiếu một hình ảnh hoa nhường nguyệt thẹn, chỉ đáng tiếc, trên thái dương lại xuất hiện một vết sẹo, nhìn thấy mà kinh tâm.
Lấy nước trong rửa sạch vết thương, vỗ về chỗ đau đớn, Mộ Thiển Thiển thương tâm rơi hai giọt lệ.
Một gương mặt như vậy lại cứ nhiên bị hủy trong tay hắn, tuy rằng vết sẹo nhỏ này không ảnh hưởng đến toàn thể dung mạo của nàng, nhưng, một nữ nhân trên mặt lại có vết sẹo, đó là đả kích lớn cỡ nào?
Nàng quay đầu thấy Hiên Viên Liên Thành tới gần, hắn nhìn vết thương của nàng, ánh mắt lại không biểu lộ chút cảm xúc. Tên này, làm người khác bị thương mà thái độ lại như vậy! Tuy rằng là nàng ném hắn trước, nhưng chính hắn hại nàng ngã ngựa còn gì!
Nàng cắn cắn môi, nhịn nửa ngày, rốt cục vẫn không nhịn được. Nàng cắn răng vọt tới, ôm hắn cùng nhau ngã nhàu xuống sông.
Người không phạm ta, ta không phạm người, nhưng người phạm ta, ta... ta cùng người đồng quy vu tận!
Nước sông cũng không quá sâu, chỉ tới bã vai của Hiên Viên Liên Thành, nhưng đối với Mộ Thiển Thiển mà nói, để dìm chết con vịt cạn như nàng thì không cần lãng phí nhiều nước tới vậy.
Nàng nhận ra sai lầm này thật trầm trọng, muốn đồng quy vu tận cùng người khác, ít nhất cũng nên chọn một tên không quá chênh lệch chiều cao với mình.
Hiên Viên Liên Thành ung dung nhìn nữ nhân như con bạch tuộc gắt gao ôm lấy hắn, đáy mắt dâng lên mấy phần tình cảm phức tạp. Vừa rồi thất thần một chút lại khiến hắn dễ dàng bị nàng kéo xuống nước, khi hắn kéo nàng khỏi người, vọ tình chạm vào kinh mạch của nàng... Nữ nhân này, trong người lại không có nữa điểm công lực!
"Ngươi là ai?" Hắ nheo mắt nhìn gương mặt hoảng loạn của nàng, trầm giọng hỏi.
"Ta... Ta.. Trước tiên, để ta lên bờ đã." Mộ Thiển Thiển gắt gao ôm lấy cổ hắn, hai chấn quấn lấy thắc lưng, thề chết không buông.
Hiên Viên Liên Thành mấp mái môi: "Không phải ngươi muốn xuống nước chơi đùa sao?" Hắn bỗng nhớ đến hôm qua nàng rơi xuống nước, biểu hiện lúc ấy và bây giờ thật sự không giống người biết bơi. +
Hắn trầm giọng hỏi lại: "Ngươi rốt cục là ai?"