Hách Liên Tử Câm dừng ở cánh mông của Mộ Thiển Thiển, nhẹ nhàng vuốt.
Hắn so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, khí chất cứ như thần tiên lạc giữa phàm thế, cớ sao lại ở trên người nàng làm chuyện xấu xa, lưu manh này? Mộ Thiển Thiển dùng sức cắn môi, cảm giác khuất nhục cùng vô lực luân phiên xuất hiện.
Hắn lại cứ nhiên không tiếp túc gây rối, chỉ khẽ vuốt ve tiểu thí thí (cái này hình như là hậu môn thì phải? Hà hà... ta không chắc lắm), xem nốt son đỏ trên cánh hoa mông phấn nộm của nàng. 1
Là Mộ Thiển Thiển không sai, nhưng vì sao nàng lại nói bản thân không phải Thất công chúa? Hôm nay nàng bị đưa đến đây, khi tỉnh lại nhàn thấy hắn, đáy mắt nàng có si mê, cũng có xa lạ. Cứ cho nàng tính trẻ con, cùng nàng chơi đùa một chút, nàng ngờ, nàng thật sự đã quên hắn.
Hắn xoay người nàng lại, nhìn khuôn mặt ửng hồng cùng đôi mắt ngập nước của nàng, thản nhiên nói:
"Công chúa, không cần tiếp tục chơi đùa nữa."
Mộ Thiển Thiển tay vẫn kiên định che ngực, tận lực đứng dậy, đáng thương nhìn hắn.
"Ta không biết... Ta quên chuyện quá khứ, ta tỉnh lại sau đó... Đã quên hết..."
Hách Liên Tử Câm nâng cằm nàng lên, nhìn sâu vào đôi mắt nàng, trừ bỏ sự chân thành lại thiếu một phần âm u hắn quen thuộc. Hắn không nói chuyện, cứ như thế nhìn nàng, hắn muốn từ đôi mắt này tiến vào chỗ sâu nhất trong tâm hồn nàng. Mộ Thiển Thiển đón nhận ánh mắt phức tạp của hắn, tâm hồn bé nhỏ như bị hàn quang soi rọi. Lạnh thật! So với điều hòa 16 độ còn làm cho người ta dựng tóc gáy hơn.
Bốn mắt nhìn nhau, không biết bao lâu, bàn tay của hắn từ cằm nàng từ từ hạ xuống, chạm nhẹ vào chiếc cổ non mịn, một đường thẳng xuống mơn trớn xương quai xanh của nàng. Nhẹ nhàng gỡ tay bàn tay đang che trước ngực, bầu ngực đầy đặn cứ thế phô bày trước mặt hắn.
Mãi đến khi cảm giác tê dại truyền đến, Mộ Thiển Thiển mới bừng tỉnh. Hách Liên Tử Câm đang dịu dàng hôn nàng, bàn tay to của hắn dừng lại ở ngực nàng nhẹ nhàng vuốt ve. Nàng cả kinh há mồm muốn kháng cự, hắn lại thừa dịp nàng há miệng, cái lưỡi nóng bỏng của hắn không ngần ngại công thành đoạt đất, cùng đầu lưỡi của nàng nhịp nhàng khiêu vũ. Từ phút bạn đầu xa lạ, bây giờ hắn đã không thầy cũng giỏi, một trận xâm nhập khiến cho một kẻ không có kinh nghiệm như Mộ Thiển Thiển hoàn toàn bị dụ dỗ. Vốn tay nàng đang chặn trước ngực hắn, lại không biết thế nào đang choàng lấy cổ hắn từ bao giờ. Đôi môi nóng bỏng của hắn chảy nhẹ xuống ngực nàng, lực đạo không nặng không nhẹ cắn mút khiến nàng không tự giác ưỡn ngực cùng phát ra tiếng ngâm nga kiều mị.
Nếu không phải cảm nhận được một cỗ hơi lạnh như băng tỏa ra khắp phòng. Nếu không phải cảm nhận được hơi thở nóng bỏng phả vào cơ thể... nàng sẽ thật sự ở nơi này cùng nam nhân ôn nhu này triệt để trầm luân. Trong cơn ý loạn tình mê, Mộ Thiển Thiển mở đôi mắt nhuộm dục vọng, tầm mắt lướt qua Hách Liên Tử Câm... Đó là Đông Lăng Mặc.