“Vì sao ngươi không ghét ta?” Mở mắt lần nữa, Mộ Thiển Thiển vẫn sống trong thế giới này như cũ, nàng giương mắt nhìn Hách Liên Tử Câm ở bên cạnh, hỏi ra điều bản thân luôn thắc mắc.
Hách Liên Tử Câm vươn tay lau đi nước thuốc bên môi còn sót lại bên môi nàng, ánh mắt hiện lên một tia kinh ngạc: “Tại sao ta phải chán ghét ngươi? Ngươi làm gì xấu sau lưng ta sao?”
Giọng nói đó, tràn ngập sủng ái và ôn nhu, nào có một chút chán ghét?
Thiển Thiển há miệng thở dốc, tưởng nói gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ rơi xuống hai giọt nước mắt.
Nàng cuống quít quay mặt đi, lấy ống tay áo lau sạch sẽ, mới quay mặt lại, miễn cưỡng cười cười với hắn: “Tất cả mọi người đều chán ghét ta, ta chỉ thấy lạ vì sao ngươi lại đối xử với ta đặc biệt như vậy?”
“Ngươi là công chúa, không có kẻ dám ghét ngươi.” Hách Liên Tử Câm cầm cái chén rỗng tuếch trên bàn, đứng lên: “Thuốc quá đắng, ta đi lấy mứt trái cây cho ngươi, ở yên chờ ta.”
Nàng gật gật đầu, chờ sau khi hắn ra cửa, nàng vất vả hồi phục được chút sức lực, nhìn đến bộ y phục nữ mới tinh được xếp ngay ngắn ở mép giường, sau cơn sửng sốt, vội cố sức mặc vào xiêm y.
Sau đó, nàng vận động hai cái chân bủn rủn, từ từ xuống giường, lại chậm rãi đi từng bước một đến ngoài cửa.
Ỷ Phong Các của Hách Liên Tử Câm, nàng chưa bao giờ đến đây, có phải nơi ở của nam nhân như trích tiên này cũng giống như tiên cảnh hay không?
Tòa đình viện này đương nhiên không phải tiên cảnh gì cả, nhưng lại rất an tĩnh, bố cục trong viện cũng thập phần độc đáo mộc mạc, thoạt nhìn giống nhau sân của nhà bình dân, khác hoàn toàn với hậu viện phồn hoa quý khí nàng thấy lúc sáng.
Trong viện tường hòa yên tĩnh, đến một cung nữ quét sân cũng không có, cũng giống chủ nhân của nó vậy, không quá thích nói chuyện, vĩnh viễn an an tĩnh tĩnh, lại cho người khác một loại cảm giác an tâm kỳ lạ.
Lúc Hách Liên Tử Câm trở về thì nhìn thấy nàng dựa vào cạnh cửa, ngây người nhìn hoa cỏ trong sân. Gió thoảng thổi bay vài sợi tóc tinh nghịch bay loạn, vậy mà lại cho người khác như cảm giác sự cô đơn bất lực của nàng.
Hắn thôi suy nghĩ, bước nhanh đến chỗ nàng: “Thân thể còn rất suy yếu, nên ở trong phòng nghỉ nghơi.”
“Bên trong rất chán.” Nàng lắc lắc đầu, nhận lấy mứt trái cây hắn đưa, bốc mấy cái đưa vào trong miệng.
Ngọt, vào miệng là tan, sau khi nuốt vào bụng, giữa khoang miệng sẽ còn sót lại một cỗ mùi thơm ngát.
“Đây là nơi ở của ngươi?” Nàng lại bốc vài miếng mứt hoa quả, ăn thật ngon lành, nhìn cảnh trí trong viện, nàng hồ nghi nói: “Vì sao đến tỳ nữ hầu hạ cũng không có?”
Nghe vậy, Hách Liên Tử Câm rũ mắt nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc lâu, đáy mắt hiện lên một tia quái dị.
Nhưng tia quái dị kia lướt qua rất nhanh, trên mặt hắn nháy mắt lại khôi phục vẻ bình tĩnh và đạm mạc, thậm chí, còn trộn lẫn trong đấy một chút cưng chiều.
Trước khi nàng mở miệng nói chuyện, hắn ôn nhu nói: “Công chúa không thích có nữ nhân ở địa phương của ta, cho nên, bên người ta không có bất kỳ tỳ nữ gì, chỉ trừ bỏ......”
Hắn do dự nửa khắc, cuối cùng vẫn ở dưới ánh mắt chờ đợi của nàng, khẽ mở môi mỏng, tràn ra một câu nói không mang theo bất luận cảm xúc gì: “Trừ bỏ Linh Nhi, tì nữ bị công chúa hạ lệnh cho tráng hán giết chết ở trong ngục.”
Chương tiếp: Chủ nhật, 22h.