Đông Lăng Mặc nhúc nhích mày kiếm, dù bận vẫn ung dung mà nhìn nữ nhân đang lui trong góc, khóe môi hàm chứa một mạt tà mị ý cười: "Ngươi ra lệnh cho ta?"
"Ta......" Xem biểu tình này của hắn, Mộ Thiển Thiển liền biết chính mình lại phạm sai lầm, đối với tên này, mệnh lệnh là chắc chắn không dùng được.
Hắn nắm giữ Hạ Triêu gần một nửa binh lực, ở Hạ Triêu, quả thực có thể nói là một tay che trời, ngay cả hoàng đế đều vì lấy lòng hắn, tự mình sắc phong Định quốc hầu, cho hắn mang binh khí vào triều đường, thậm chí có quyền lợi tùy ý xuất nhập hoàng cung, thậm chí, Hoàng Thượng còn đặc biệt cho phép hắn không cần ở bất luận trước mặt ai hành lễ.
Hắn cao cao tại thượng đã quen, nàng chỉ là một cái công chúa, đối với hắn mà nói tính cái gì? Dám ra lệnh cho hắn, quả thực là không muốn sống nữa.
Khi Mộ Thiển Thiển đang tâm hoảng ý loạn*, Đông Lăng Mặc đã ngồi dậy, ánh mắt lạnh lẽo khóa chặt trên khuôn mặt nhỏ bằng bàn tay của nàng: "Ngươi cho rằng không có bàn hầu ở đây, công chúa như ngươi có thể bình yên mà sống sao?"
*Tâm hoảng ý loạn = Tinh thần bị hoảng loạn
Nghĩa...... Nghĩa là sao? Cái gì mà không có hắn thì nàng không thể làm công chúa? Mộ Thiển Thiển trợn to đôi mắt hạnh, môi mỏng run rẩy: "Ngươi......"
"Lại đây." Thanh âm của hắn thập phần trầm thấp dễ nghe, nhưng lại làm cho người nghe cảm nhận được một trận âm hàn.
Mộ Thiển Thiển chẳng những không có nghe lời hắn mà đi qua, thậm chí, rụt rụt thân mình về phía góc giường: "Không...... Ta không qua."
"Ngươi dám phản kháng sao?" Ánh mắt Đông Lăng Mặc trầm xuống, đáy mắt hiện lên không vui: "Ta nói, lại đây."
Tia âm hàn dưới đáy mắt hắn làm Mộ Thiển Thiển sợ tới mức rùng mình, cân nhắc thật lâu, cuối cùng, nàng tâm tình trầm trọng, chậm rãi bò về phía hắn: "Ta...... Ta không làm loại chuyện này, ta, ta nghe lời, nhưng...... Không làm, không làm loại chuyện này nữa."
Là ai nói người tốt sống không lâu, còn người xấu có thể thọ ngàn năm? Nàng rõ ràng đã xuyên thành vai phản diện độc ác nhất quyển truyện, thế mà sao ở trước mặt hắn lại một chút uy nghiêm cũng không có?
Thậm chí, đến tôn nghiêm cũng không.
Vì sao cái đầu ngốc của nàng một chút đều không linh hoạt, mấy cái âm mưu thủ đoạn, lúc này một chút đều không nghĩ ra được? Ngốc như vậy, sao lại làm Thất công chúa ác độc được?
Không muốn làm công chúa nữa, thả nàng đi có được không?
Đông Lăng Mặc nhìn chằm chằm gương mặt hoảng loạn của nàng, đáy mắt hiện lên một tia phức tạp, chỉ là đáng tiếc, một tia khác thường kia, Mộ Thiển Thiển đang trong cơn kinh hoảng hoàn toàn không thấy được.
Còn chưa đi đến bên người hắn, hắn cũng đã vươn tay một cái, đảo mắt đem nàng ôm vào trong ngực chính mình.
Nhìn nữ nhân còn tưởng liều mình giãy giụa, hắn lạnh giọng nói: "Ngoan ngoãn chút, ta sẽ ôn nhu hơn."
"Ta......" Không tin! Chỉ là, lời này nàng không dám nói ra.
Nàng chớp chớp đôi mắt ngập nước, còn ở muốn giãy giụa lần cuối: "Mới sáng sớm, ta, ta không cần......"
"Bản hầu cần." Trước khi nàng kịp phản kháng, hắn nhanh tay kéo ra chăn gấm che trên người nàng, thân hình to lớn lại lần nữa đè trên người nàng: "Tuy rằng bản hầu không thích trái tim này của ngươi, bất quá, tư vị thân thể của ngươi, bản hầu lại rất yêu thích."
"Hầu gia, mới sáng sớm...... Vận động quá kịch liệt cũng, cũng không tốt, ân...... A! Nhẹ một chút......" Bị bàn tay to nóng bỏng của hắn dùng sức xoa vú, thân thể Mộ Thiển Thiển lại bắt đầu chậm rãi nóng lên, ngay cả cửa hoa huyệt cũng vô sỉ mà bắt đầu xuất hiện cảm giác hư không.
Nhưng nàng vẫn là không muốn lại lần nữa bị hắn làm, nàng thật sự không muốn.
"Ta không muốn di chuyển." Ngón tay dài nắm lấy đầu cú hồng nhạt của nàng dùng sức nhéo một chút, nghe được tiếng rên rỉ của nàng, hắn bỗng nhiên gợi lên môi, đáy mắt hiện lên một chút ý cười: "Lần này, ngồi lên "nó", tự mình muốn."
Lời editor: Hôm nay 2 chương bù cho các nàng chương ngày hôm qua nha. Hôm qua có việc bận, xin lỗi các nàng^^