Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
Sinh thần của Hoàng thượng, đại xá thiên hạ, dân chúng cùng ăn mừng.
Sứ giả của các nước khác sôi nổi đưa lễ vật sang, Tả Ngôn đứng bên dưới, nhìn bọn họ dâng lên lễ vật.
Kỳ trân dị bảo, trân châu mã não, có một vị Quốc chủ của một nước nhỏ còn tự mình đến đây trực tiếp dâng lên lễ vật.
Bốn mỹ nữ, lớn lên quả thật là quốc sắc thiên hương, mà Hoàng thường lại trực tiếp khiến hạ nhân dẫn bốn vị mỹ nữ này đưa sang Từ Niệm Cung.
Thái hậu ngồi bên cạnh Hoàng thượng, sắc mặt không tốt lắm, Tả Ngôn liếc mắt nhìn Khương Hạc Nho đang đứng bên cạnh bà một cái.
Người của Khương gia là nhờ dựa vào Thái hậu mới có thể đứng vững ở chốn triều đình này, Thái hậu căn bản không cần phải lo lắng việc Khương Hạc Nho sẽ có ý đồ gì với các nữ nhân khác.
Mà hiện tại xem ra, bà cũng cảm thấy mình bị uy hiếp à.
"... Cảnh Vương..."
Nghe có người gọi tên của mình, Tả Ngôn quay đầu, vị Quốc chủ vừa trực tiếp đến dâng mỹ nữ vẫn còn đang nói chuyện.
Tả Ngôn: "Hắn mới vừa nói gì?" . truyện teen hay
Hệ thống: "Khen ngươi lớn lên rất xinh đẹp, đẹp đến không sao tả xiết."
Những người khác đều nhìn sang cậu, muốn cười cũng không dám cười, mà có một người, lại cười rất hào phóng.
"Đương nhiên rồi, Cảnh Vương chính là Đệ nhất tiểu mỹ nhân của Đại Tấn ta." Triệu Phi Vân nhìn cậu nói.
Mà Hoàng thượng ngồi ở trên kia cũng cười khẽ hai tiếng.
Tả Ngôn: Hình như không có chút gì đáng để vui vẻ luôn á.
Sau khi sứ thần đến yết kiến, Tả Ngôn liền được Hoàng thượng dẫn đi, hai người cùng nhau dùng bữa trưa.
Mặc dù là Hoàng thượng nhưng Chu Diệp lại không hề xa xỉ, vài món ăn đơn giản và cơm, thoạt nhìn như một bữa cơm ở một gia đình bình thường.
"Hoàng huynh, hôm nay là sinh thần của ngươi, sao lại dùng cơm đơn giản như vậy?"
Chu Diệp nhìn cậu một cái, "Nếu là sinh thần lúc còn bé, vậy mấy món này là mấy món mà hai chúng ta nghĩ cũng không dám nghĩ."
Tả Ngôn trầm mặc, khi còn bé, hai huynh đệ này có thể nói là ăn cơm thừa canh cặn lớn lên, nếu không phải nhờ vào lão Hoàng thượng, hai người bọn họ không chừng còn sống không nổi đến bây giờ.
"Nghe nói, đệ giải tán những người ở hậu viện kia?"
"Ân."
"Chút nữa chọn thêm vài mỹ nhân, đệ dẫn về đi."
Tả Ngôn nói: "Hoàng huynh, người trong phủ của đệ đã nhiều lắm rồi, lại nhiều thêm nữa liền nuôi không nổi."
Chu Diệp cười nói: "Đệ là đang khiến ta đem đồ cưới của mỹ nhân mang qua à?"
Tả Ngôn nói: "Thần đề học tập hoàng huynh."
Trong hậu cung của vị Hoàng thượng này chỉ có một Hoàng hậu và hai phi tử, có thể nói toàn bộ cái Hoàng cung này trên cơ bản chỉ có vài chủ nhân.
Chu Diệp cười lắc đầu, "Tùy đệ."
Hai huynh đệ cũng đã lâu rồi chưa ở chung nhẹ nhàng như vậy, hôm nay là lễ Vạn thọ, nhưng Hoàng thượng lại không có thời gian để nghỉ ngơi.
Tấu chương trong thư phòng chất thành đống, Chu Diệp cũng không cố ý ép buộc cậu, ngược lại sẽ chỉ cho cậu gặp được việc này việc kia thì nên xử lý ra sao.
Tả Ngôn nghe trong chốc lát liền bắt đầu ngáp, một lúc sau, trực tiếp dựa vào toạ ỷ trong thư phòng mà ngủ.
Chu Diệp cầm tấu chương lắc đầu.
Tả Ngôn lúc đầu chỉ là giả bộ ngủ, lúc sau liền thật sự ngủ luôn, đến lúc tỉnh lại thì trời đã tối rồi.
Tả Ngôn: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Hệ thống: "Nửa canh giờ."
Tả Ngôn đứng dậy, y phục trên người cũng theo đó mà rơi xuống, nhặt lên bắt qua một bên, đó chính là Hoàng bào.
Mở cửa, thái giám ở ngoài cửa cúi đầu vấn an.
"Yến hội đã bắt đầu chưa?"
"Đã bắt đầu rồi, Vương gia."
May là lúc Tả Ngôn đuổi đến, yến hội vừa mới bước vào đoạn mở đầu, ban ngày chỉ là thời gian sứ thần dâng hạ lễ, đến buổi tối, mới là thời gian để người ở đây dâng lễ vật.
Tả Ngôn dâng tặng một bộ hoạ, nội dung trong tranh là con phố sầm uất ở Kinh thành, trên tranh người được vẽ cứ như thật.
Hoàng thượng đối với lễ vật này của cậu tán thưởng một cái.
Tả Ngôn trong sự khen tặng của những người khác mà ngồi ở một bên, an tĩnh nhấm nháp rượu, thoạt nhìn dị thường trầm tĩnh, không còn vẻ kiêu ngạo mạnh mẽ trước kia.
Mà mặt khác những sứ thần nhìn cậu, trong đầu sôi nổi đánh chủ ý, xem ra vị Cảnh vương này, cũng không phải là không học vấn không nghề nghiệp như lời đồn.
Đằng sau lớp vỏ được nguỵ trang.
Hệ thống: "Bức hoạ kia, hình như là ta họa."
Tả Ngôn rót một chén rượu để ở một bên, "Kính ngươi một ly."
Hệ thống: "... Ngươi có tin ta sẽ xao hạch đào trong não ngươi không."
Tả Ngôn: "Ngươi lấy hạch đào ở đâu ra."
Hệ thống: "Ca."
Tả Ngôn: "... Buông hung khí trong tay ngươi xuống, có gì từ từ nói."
Sau khi yến hội kết thúc, Tả Ngôn và Hoàng thượng cùng nhau phẩm rượu ở Ngự hoa viên, Vô Lại lại đột nhiên vào cung bẩm báo với cậu, trong phủ có trộm.
Người đầu tiên thoáng hiện lên trong đầu Tả Ngôn chính là Tiêu Lưu Tuý, nếu không, Vô Lại cũng sẽ không đột nhiên trực tiếp vào cung báo chuyện này.
Vội vàng cáo tội với Hoàng thượng, vốn định rời đi, lại không ngờ rằng, Hoàng thượng muốn theo cậu cùng đi xem xem.
"Hoàng huynh, chuyện này chỉ sợ không ổn." Có thích khách đó Hoàng thượng, nghĩ lại đi Hoàng thượng.
Nhưng mà Chu Diệp lại khoát tay, nhất định phải cùng trở về phủ với cậu.
Dọc đường đi tâm tình của Tả Ngôn khẩn trương như sắp Cao khảo (thi đại học) đến nơi, hiện tại nên làm sao bây giờ.
Mà sau khi trở lại Vương gia phủ, Tả Ngôn liền trước một bước đi đến chỗ án phát, Hoàng thượng lại được cậu khuyên nhủ chờ ở phòng khách.
Trước cửa khố phòng, một đám người vẫn còn đang giằng co.
Ám vệ đang vây một tên hắc y nhân vào giữa, thoạt nhìn như giằng co không hơn.
Tả Ngôn bước đến gần, thản nhiên nhìn hắn nói: "Dạo gần đây trong phủ có trộm, lại không ngờ được rằng tên trộm này, lại ngay bên gối của mình."
Tiêu Lưu Tuý cười khẽ, "Vương gia, ngài trở lại rồi."
Nếu xem nhẹ một thân hắc y của hắn và con dao nhỏ trong tay, vậy thoạt nhìn chẳng khác gì loại chào hỏi bình thường.
"Nếu không phải hôm nay phủ có trộm, có thể đêm nay ta sẽ không trở lại."
Lúc Tả Ngôn nói, cách người nào đó ở giữa càng ngày càng gần.
Tiêu Lưu Tuý híp mắt, "Sau đó sẽ qua đêm ở trên tháp của vị mỹ nhân nào đó ư?"
Trong đầu chứa mấy thứ loạn thất bát tao gì vậy, loại trừ mấy cái này, tôi không thể nói nhân sinh nói lý tưởng à?
Hệ thống: "Những người nói như vậy, đều là vào lúc nửa người dưới nghỉ ngơi xong, lại điểm lên một viên sau đó yên."
Tả Ngôn nghĩ nghĩ, ngươi nói cũng có chút đạo lý.
Mà bộ dáng trầm mặc lúc này của Tả Ngôn, trong mắt Tiêu Lưu Tuý, chính là bộ biểu tình đang ngầm thừa nhận.
Trong tốc độ mà những người khác đều không phản ứng kịp, chỉ thấy tên hắc y nhân đã lắc mình đến trước mặt của Vương gia.
Một thanh kiếm loé hàn quang nhắm thẳng vào hắn, "Buông Vương gia ra!"
Thắt lưng của Tả Ngôn bị ôm chặt, cằm bị bắt nâng lên, môi bị hung hăng cắn một cái, bị đau nên theo bản năng há miệng, lại bị một cái đầu lưỡi mò vào.
Trúc trắc lại thô lỗ cướp đoạt nước bọt trong miệng của cậu, mà những giọt nước bọt thừa lại theo bên môi chảy xuống, kết hợp với vết máu, thoạt nhìn có chút đáng sợ.
Ám vệ không dám tuỳ tiện động thủ, sau khi hai mặt nhìn nhau chỉ có thể đứng một bên nhìn.
Tả Ngôn có chút há hốc mồm, việc này là một việc mà một người đang cùng đường mạt lộ có thể làm hả?
Hai người bọn họ ai là tù nhân đây!
Hơn nữa, cái hôn kỹ này vừa nhìn liền biết là lần đầu tiên.
Tả Ngôn tìm đúng thời cơ mà cắn đầu lưỡi của đối phương một cái, Tiêu Lưu Tuý giữ chặt cậu hơn, thậm chí một bàn tay vói vào trong áo lót của cậu.
"Ngươi điên rồi!"
Tả Ngôn theo bản năng kháp thắt lưng oa cuta hắn một chút, thân thể Tiểu Lưu Tuý cứng lại, hơi hơi thối lui.
Quả nhiên chỗ này vẫn luôn là nhược điểm của hắn.
Tiêu Lưu Tuý nắm lấy cằm của cậu, đầu lưỡi đỏ tươi liếm gò má của cậu, thanh âm mị hoặc như hải yêu ghé vào lỗ tai của cậu nói, "Thật mỹ vị, ăn ngon đến mức muốn đem cả người ngươi nuốt vào."
Tả Ngôn chớp chớp mắt, ăn thịt người là phạm pháp đó, đã nói với anh bao nhiêu lần rồi hả!
Một phen đẩy người ra, lau lau nước bọt và máu trên miệng, đang nghĩ đến nói gì đó, chỉ thấp ám vệ thừa dịp hắn chưa chuẩn bị mà từ phía sau đánh lén.
"Đừng thương tổn đến hắn!"
Ám vệ thu tay lại không được, nhưng không ngờ lại bị người nào đó trực tiếp hoá giải, còn nhân cơ hội tặng cho bọn họ một cái ánh mắt khiêu khích.
Moẹ nó, uổn công lo lắng.
Nhưng sau một cái chớp mắt, Tiêu Lưu Tuý không biết vì sao mà động tác lại có chút lơi lỏng, một cái đầu gối quỳ xuống mặt đất bưng lấy ngực, trong miệng ho nhẹ.
Ám vệ nhân cơ hội này mà nhắm thẳng mũi kiếm vào cổ của hắn, Tiêu Lưu Tuý ngẩng đầu, hàn quan trong tay chợt loé, hai tên ám vệ bưng cổ nằm vật xuống mặt đất.
Tả Ngôn nhìn hai cỗ thi thể nằm dưới đất, lại nhìn người đang quỳ trên đất.
Vẫy lui những tên ám vệ khác, đến gần, vươn tay ra, "Ngươi..."
Đầu ngón tay liền bị liếm, đầu lưỡi nhẵn nhụi khẽ liếm đầu ngón tay trắng nõn một chút.
Tả Ngôn:... Anh thật sự không phải xuất thân từ nhà chứa à?
Hai người, một người cúi đầu một người ngửa đầu, một người đứng một người quỳ.
Hai người chưa bao giờ dùng góc độ này để nhìn đối phương.
Tiêu Lưu Tuý vươn tay, nắm y phục chỗ lồng ngực của cậu kéo xuống dưới, Tả Ngôn thuận thế cúi người.
Trong ngực có một cái đầu đang cọ cọ, "Muốn vương gia ôm ôm hôn hôn một cái mới đứng lên được."
Lúc nào rồi mà còn làm nũng, khoé mắt của Tả Ngôn chú ý đến một thân ảnh màu lam, hôm nay lúc Hoàng thượng xuất cung chính là mặc y phục màu này.
Tả Ngôn nâng cằm của hắn lên, khoảng cách của hai người cực kỳ gần, hình dáng của môi phát ra thanh âm kích động, "Trốn."
Suy đoán trong lòng Tiêu Lưu Tuý chiếm được chứng thật, rõ ràng sắp bị bắt đến nơi, lại cười càng thêm vui vẻ, thấp giọng nói: "Không còn sức."
Hệ thống: "Độc trong người hắn lại tái phát rồi, nhưng người không chết được."
Tả Ngôn nhíu mày nhìn hắn, nếu đem tư thế cường hôn vừa nãy dùng vào lúc chạy trốn này, thì hiện tại đã sớm tung tăng rồi.
Thân ảnh màu lam càng ngày càng gần, Tả Ngôn hạ mắt nhìn hắn, "Không phải bảo ngươi ở trên tháp chờ ta à?"
Tiêu Lưu Tuý ngửa đầu, "Ta càng thích ở trên giường của Vương gia hơn."
Khác gì không, hiện tại giường hay tháp cũng đều bị mất, chỉ còn lại đại lao. Vừa nãy đem cơ hội ném đến trước mắt anh anh còn không thèm nắm lấy, lại còn có tâm thả con bê, hiện tại hay chưa.
Công phu cao như vật, sao lại trúng độc rồi đó.
"Đây là tên trộm kia?"
Tả Ngôn quay đầu lại, "Hoàng huynh, hắn..."
Tư thế của hai người bọn họ khiến Chu Diệp đánh giá thêm một lần, sau đó nhìn về hướng người đang quỳ một gối xuống đất.
"Nếu đã là trộm vậy mang đi thẩm vấn đi, Vô Lại, đi kiểm tra vật dụng của chủ nhân ngươi xem có mất gì không."
Tả Ngôn nhìn Tiêu Lưu Tuý bị người khác dẫn đi, nắm chặt nắm tay, chuyện hôm nay, rất nằm ngoài dự liệu của cậu.
Nếu chỉ có một mình cậu ở đây, vậy còn có thể xử trí, nhưng có Hoàng thượng ở đây, việc này liền không dễ nói.
Trong đại sảnh yên tĩnh, Tả Ngôn đứng ở chính giữa, Hoàng thượng chậm rãi nhấp trà.
"Đứng ở đó làm gì? Ngồi đi."
Tả Ngôn sao có thể ngồi yên, Vô Lại đi kiểm tra đồ đạc ở khố phòng, vẫn chậm chạp chưa trở lại.
Tiêu Lưu Tuý là một Các chủ, thứ muốn tìm khẳng định sẽ không bình thường, lỡ như thứ này thật sự ở trong phủ của cậu, hoặc là, thật mất rồi, vậy liền phiền toái.
"Tên trộm vừa nãy, đệ biết hắn à?"
"... Biết."
Hoàng thượng nhìn câu, đợi cậu giải thích.
"Là nam sủng của thần đệ."
Chu Diệp thổi lá trà, nhấp một hơi, "Là người đến Lê Dao cũng muốn cướp à?"
Tả Ngôn gật đầu.
Hoàng thượng muốn nói gì đó, sau đó lại dừng lại, "Cũng khó trách, lớn lên có một gương mặt như vậy."
Tả Ngôn muốn nói đây không phải là vấn đề của mặt, đúng lúc này, Vô Lại từ bên ngoài bước đến.
"Hoàng thượng, khố phòng không có mất đi thứ gì."
Tả Ngôn thở ra một hơi, không mất liền được rồi.
"Nhưng..."
Tim lại bị nhắc đến, ngươi có thể không thở mạnh không hả.
Hoàng thượng liếc mắt nhìn gã, "Nhưng sao?"
Vô Lại cúi đầu nói: "Nhưng tư khố của Vương gia lại thiếu một cây quạt."
Hoàng Thượng hỏi, "Cây quạt nào?"
Vô Lại nói: "Là Chiết Lăng phiến ba năm trước Hoàng thượng ngự ban cho."
Trong sảnh đột nhiên yên tĩnh lại, sắc mặt của Hoàng thượng lạnh xuống.
Lòng bàn tay của Tả Ngôn đều theo đó mà đổ mồ hôi, trộm gì không trộm, lại nhất định phải trộm thứ Hoàng thượng ngự ban cho, cái thứ đó có ích lợi gì hả?
Một câu cuối cùng của Vô Lại, trực tiếp đánh rớt một căn rơm rạ cuối cùng.
"Trên người của tên trộm cũng không có tung tích của cây quạt."
Nửa ngày sau, Vô Lại được vẫy lui, Chu Diệp mới mở miệng, "Đệ có biết, trong cây quạt này có gì không?"
Tả Ngôn suy nghĩ nửa ngày, cũng không nhớ ra được.
Chu Diệp nhìn cậu nửa ngày, "Đệ còn nhớ, trong địa cung của phụ hoàng có một bức hoạ của một vị bạch y nữ tử?"
Chuyện này thì trong ký ức vẫn còn ấn tượng, là thuộc loại hình thần tiên tỷ tỷ, nhưng mà, cùng cây quạt đó có quan hệ gì?
"Nữ nhân duy nhất mà cả đời ông ấy yêu nhất, cũng bị chính tay ông ấy giết chết, cây quạt đó là do chính tay nữ nhân đó tự mình làm làm tín vật đính ước tặng cho ông ấy."
Tả Ngôn kinh ngạc, còn có chuyện này?
"Phụ hoàng từng vì người đó chuẩn bị nửa giang sơn để làm sính lễ, lúc tuổi già càng tăng lên, tuy rằng nữ nhân đó đã sớm chết."
Chu Diệp dừng một chút, tiếp tục nói: "Ông ấy đem tài phú mang giá trị nửa giang sơn giấu ở một chỗ, chế tạo ra một tấm bản đồ, ẩn trong tín vật đính ước của hai người họ."
Chuyện này khiến Tả Ngôn triệt để chấn kinh rồi, một chuỗi ký ức không rõ ràng trong đầu cũng chậm rãi mở ra.
Lúc ấy lão Hoàng đế đã nói với hai người bọn họ, chính là do lúc đó tuổi cậu vẫn còn nhỏ nên nhớ không rõ lắm, nhưng mà, vật đó thế mà lại ban cho cậu!
Chu Diệp còn thật không phải không tin tưởng vị đệ đệ này.
Tả Ngôn quỳ xuống mặt đất, khả năng Tiêu Lưu Tuý đến trộm bản đồ bảo tàng đó, thật sự quá lớn.
Chu Diệp cúi đầu nhìn vị đệ đệ này, biểu tình nghiêm túc, "Tên trộm minh mục trương đảm, thứ gì cũng không lấy, chỉ lấy cây quạt đó, mục đích đã rõ ràng rồi, xem ra có người đang nhìn chăm chú Đại Tấn của ta."
Tài phú nửa giang sơn, nếu ai phá giải...
"Không phải hắn làm."
Chu Diệp thản nhiên nói: "Có phải hắn làm hay không, chỉ có trong lòng hắn mới biết, cho dù không phải hắn thì người này cũng không thoát nổi hiềm nghi."
Đến khi Hoàng thượng kêu ám vệ lên, hạ lệnh sai người đem Tiêu Lưu Tuý dẫn đến phòng tối, Tả Ngôn liền sốt ruột.
Chỗ phòng tối kia cho đến bây giờ vẫn chưa từng có người nào đi ra!
"Hoàng huynh! Để ta đi thẩm, ta nhất định có thể tìm được cây quạt!"
Chu Diệp liếc mắt nhìn cậu, "Đệ? Đừng hồ nháo."
"Ta không hồ nháo, ta lấy tánh mạng mình ra thề, nhất định sẽ tìm được cây quạt!"
"Ba!"
Mảnh vỡ chén trà từ hốc mắt của cậu xẹt qua, lưu lại một vệt máu nơi khoé mắt.
Tả Ngôn mở to mắt, Hoàng thượng biểu tình âm trầm nhìn cậu.
"Chu Tư!
Đệ làm mất bản đồ bảo tàng ta vẫn còn chưa trị tội đệ, đệ có mấy cái mệnh ở trước mặt ra để thề!"
Thiên tử giận dữ, phục thi trăm vạn, không phải chỉ nói mà thôi.
Tả Ngôn theo bản năng ngừng thở, "Hoàng huynh..."
Chu Diệp lạnh lùng nói: "Một người có thể ảnh hưởng đến Vương gia, lưu lại cũng chỉ là tai hoạ, không bằng xử tử để chấm dứt hậu hoạn."
Mới vừa nãy còn bảo thẩm vấn mà, sao thay đổi nhanh như vậy!
"Ca! Ta thích hắn."
Ánh mắt của Chu Diệp lạnh xuống, "Đệ có biết mình đang nói gì không?"
Tả Ngôn cúi đầu một cái, chậm chạp chưa ngẩng lên, "Ta biết, ca, ngươi đừng giết hắn."
Chu Diệp hít sâu một hơi, vị đệ đệ này của hắn ta, luận thân phận, địa vị, diện mạo, không gì là không nhân tài kiệt xuất, khi còn bé chịu qua rất nhiều chuyện khổ sở, sau khi lớn lên, hắn ta liền sủng gấp bội, vô luận cậu gây ra hoạ gì, đều chưa từng lộ ra thần sắc khẩn cầu như vậy.
Trước đó một lần, lúc Chu Tư quỳ xuống hèn mọn cầu khẩn, là lúc lão Hoàng đế đang dạo chơi Ngự hoa viên, cậu liền xông ra ngoài, quỳ gối bên chân của lão Hoàng thượng, khẩn cầu lão Hoàng thượng cứu hắn ta bởi vì sốt cao mà sinh mệnh bị đe doạ.
Một lần quỳ đó, từ đó về sau liền thay đổi vận mệnh của hai huynh đệ bọn họ.
Chu Diệp ngồi trên ghế, nhìn cậu, "Đệ đuổi những người ở hậu viện của đệ đi,cũng là bởi vì hắn?"
Tả Ngôn ngẩng đầu, "Có hắn,trong mắt ra liền chứa không nổi những người khác."
"Đệ có biết,Đại Tấn này sớm muộn gì đều là của đệ,đệ suy nghĩ cho kỹ."
"Hoàng huynh,Tấn quốc này là của ngươi,ta làm không nổi vị trí vua của một nước,ta chỉ muốn hắn."
May là nam nhân kia không nghe được mấy câu này, ngay cả chính Tả Ngôn cũng cảm thấy rất buồn nôn.
Ngoài cửa sổ một tiếng gió phất cái mà qua, nam nhân ẩn mình trong bóng tối, liếm liếm môi, khoé mắt hơi hơi nhướng lên mị thành một khe hở.
Tả Ngôn trả lời rất rõ ràng, lưu loát, không hề có một tia chần chờ.
Chu Diệp nhìn cậu nửa ngày, thở dài, "Là ta trước kia bảo bọc đệ rất kỹ, hắn đối với đệ, chưa chắc sẽ có tình cảm thật." Nếu không cũng sẽ không ám dạ trộm đạo.
Thật ra tất cả về Chu Tư thật ra phần lớn đều là để nguỵ trang, như vậy cậu sẽ an toàn, cũng sẽ bớt đi rất nhiều phiền toái.
Không nghĩ đến vị đệ đệ này, cuối cùng thế mà lại rơi vào bẫy rập của một tên nam nhân.
"Ca, bản đồ kho tàng là do ta làm mất, ta sẽ tìm trở lại, chỉ cầu ngươi thả hắn."
Chu Diệp đứng lên, bước đến trước mặt cậu, "Trong lòng của ca, đệ so với cái bản đồ kho tàng kia càng quan trọng hơn."
Trong lòng Tả Ngôn chua xót, thật là một vị hoàng đế tốt, ca ca tốt.
Hệ thống: "Ngươi phải kiềm chế bản thân mình lại, hắn không phải mục tiêu."
Tả Ngôn: "Vô nghĩa! Ngươi nghĩ ta ai cũng ăn à?"
Hoàng thượng cuối cùng cũng giao Tiêu Lưu Tuý lại cho cậu xử trí, về phần câu hỏi, đương nhiên cũng tại trước lúc hai người nói chuyện mà thẩm vấn.
Người mạnh miệng và quả hồng mềm rất dễ dàng phân rõ, hơn nữa cũng không có vừa hỏi liền uống thuốc độc tự sát, cùng thám tử khác nhau rất lớn.
Chu Diệp cũng biết từ miệng của hắn cũng thẩm vấn không ra được gì, không bằng để cho Chu Tư.
Trong ngực.
Sau khi Tiêu Lưu Tuý trở lại, cởi một thân hắc y ra, lộ ra y phục dính máu bên trong.
"Chủ tử, ngài sao lại tuỳ ý để bọn họ..."
Nữ nhân ngẩng đầu, rõ ràng là tú bà của Tuý Ngọc Phường.
Tâm tình của Tiêu Lưu Tuý khá tốt, liếc mắt nhìn cô ta một cái, "Đi thăm dò thần thâu Tô Kha, ta muốn biết dạo gần đây hắn qua lại ở đâu, gặp người nào."
Tú bà cúi đầu, "Vâng, chủ tử, ngài không ra ngoài ư?"
"Trừ phi có chuyện gì lớn, nếu không mấy ngàu này đừng xuất hiện trước mặt ta."
Tú bà vô cùng lo lắng mà đi, tâm tình chủ tử nhà cô sao lại tốt như vậy.
Sau khi Tả Ngôn tiễn Hoàng thượng đi, cả người tê liệt ngã xuống sàn.
Moẹ nó, chân mềm nhũn hết rồi, còn có chút rát rát.
Kéo ống quần lên, đầu gối quả nhiên sưng lên, vừa nãy quỳ rất dùng sức.
Hệ thống: "Diễn rất tốt."
Tả Ngôn mãnh liệt ngồi dậy, cậu đến nhà lao xem xem.
HLTT: Sorry mọi người, tui up trễ quá TTATT Bởi vì chương này dài gấp 2 chương bình thường nên cứ tạm coi như 2 chương gộp lại đi ha:)) Nhắc lại với những bạn đọc ở Wattpad về lịch up chương của mình. Bộ này mình up chính ở WordPress với tiến độ 2 chương / tuần và khi up ở WordPress được 5 chương thì mình mới up cả 5 chương 1 lượt lên Wattpad => 5 chương / gần 3 tuần. Mình phân chia như vậy là bởi vì khá lười và không có thời gian, nên việc up 1 lượt 5 chương trên Wattpad như vầy sẽ giúp mình tiết kiệm thời gian hơn. Xin lỗi các reader của Wattpad vì sự bất tiện này nha:((