Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 95: Mỹ nhân có độc (13)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

Tả Ngôn ở giữa một mảnh ấm áp mà tỉnh lại, dòng nước ấm ngập đến ngực của cậu, nhiệt khí phà phà lên mặt cậu.

Trước mắt là một mảnh tối đen, có một đôi tay đang sờ đến sờ đi trên người cậu.

Tả Ngôn: "Ai đánh ngất ta vậy, hệ thống?"

Hệ thống: "Có việc không ở, mời để lại lời nhắn..."

Vào lúc mấu chốt lại rớt rồi.

Tả Ngôn có thể cảm giác cậu tựa như đang ngồi trên đùi của người nào đó, còn có tiếng thở đánh vào bên tai của cậu.

"Tỉnh?"

"Ngươi là ai!"

Tay bị trói, ánh mắt cũng bị một miếng vải đen che lại, Tả Ngôn giãy dụa muốn thoát khỏi người của hắn.

"Lần nào cũng hỏi câu này, sao một chút ý kiến mới cũng không có vậy?"

Thắt lưng của Tả Ngôn bị giữ lại chặt chẽ, mà theo sự giãy dụa của cậu, người nào đó có phản ứng càng ngày càng rõ ràng, cậu cứng đờ người lại, không dám cử động nữa.

"Là ngươi?!"

Tiêu Lưu Tuý đến gần bên tai cậu, nhẹ nhàng thổi khí, "Vương gia nhanh như vậy liền nhận ra ta, xem ra đêm đó rất vừa ý việc ta làm, ký ức mới có thể còn mới như vậy."

Vừa ý cái quỷ!

Mẹ anh tên điên, đến đến đến, có bản lĩnh thì buông tôi ra, hai ta solo!

Buông cậu ra là không có khả năng, Tiêu Lưu Tuý trực tiếp ôm lấy cậu, đứng dậy rời khỏi dục trì.

Toàn bộ hành trình Tả Ngôn đều giãy dụa, đến giờ cậu đã ý thức được một dự cảm không tốt.

Mà cậu giãy dụa, đổi lại chính là hai bàn tay vỗ vào mông.

"Ba, ba."

Tiếng vang thanh thuý trực tiếp khiến cậu cứng đờ, "Thả ta xuống!" Ông đây solo với anh! Anh cái tên nghịch tử này!

Tiêu Lưu Tuý thấy cậu phản ứng lớn như vậy, ngược lại cười, tay không chỉ không dời ra khỏi mông mà còn nhéo nhéo mấy cái, "Xúc cảm không tệ."

Dọc theo đường đi, Tả Ngôn hùng hùng hổ hổ, Tiêu Lưu Tuý yên lặng nghe cậu ca hát, đợi đến khi cậu hết mắng nổi, nói: "Chỉ cần nghe được thanh âm của Vương gia liền khiến ta hưng phấn."

Tả Ngôn: Chuyện này có gì hay mà nói hả, anh cái tên biến thái này.

Mãi đến khi bị đặt trên một chiếc giường mềm mại, trên cổ chân được mang lên một sợi dây xích giữ lại, Tả Ngôn nuốt nước bọt, đệt, đây là muốn làm gì.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì!"

Tả Ngôn dùng tay khều khều dây xích, thứ gì mà cứng như vậy hả trời.

Một thanh âm ghé vào lỗ tai cậu vang lên, quấn quanh màng tai của cậu, "Đương nhiên là làm ngươi a."

Sau đó, bả vai liền bị một thứ ấm áp bao bọc lại, kế tiếp đó là một cơn đau đớn truyền đến.

Từ vĩ chuy bay lên một trận chiến ý, có chút nóng, có chút ngứa, Tả Ngôn bi ai mà phát hiện, trong lòng cậu thậm chí còn có chút chờ mong, thân thể cũng bắt đầu có chút vô lực, bại hoại, bức thiết muốn tìm kiếm thứ gì đó.

Tiêu Lưu Tuý nhìn phản ứng của cậu, đôi môi đỏ như máu càng toả ra vẻ tiên diễm.

Ánh mắt bị che lại, bên tai chỉ có thể nghe được một tiếng vang nhỏ, theo cước bộ của người nọ càng ngày càng gần, Tả Ngôn cũng càng ngày càng khẩn trương.

Này tuyệt đối là trả thù, không phải chỉ đem hắn đá xuống hồ nước à, cần phải làm đến mức này ư, một đại nam nhân có thể không nhỏ mọn như vậy không!

"Đồ thì có nhiều lắm, ngài thích thứ gì đây?"

Thích anh cách tôi xa chút.

"Không bằng Vương gia tự mình chọn đi."

Sau đó vải che mắt được gỡ xuống, nam nhân ôm lấy cậu từ phía sau, một tay nâng cằm cậu lên, "Thấy được không? Đây là ta sau lần đó cố ý bảo người tạo ra, thích không?"

Trước mắt cậu là một loạt lại một loạt đồ chơi SM hình thù kỳ quái, có thứ mới nghe chưa từng thấy được, Tả Ngôn ở một bên thầm sợ hãi, đồng thời ở một bên trong lòng lại có một cảm giác khao khát, ngừng đều ngừng không được.

Khi nhìn thấy một con ngựa gỗ, cậu co rúm lại một chút.

Tiêu Lưu Tuý ghé vào lỗ tai của cậu cười khẽ, cắn cắn lỗ tai cậu, một ngón tay khác mơn trớn lưng cậu, "Thứ đó không được, lần đầu tiên của ngươi chỉ có thể là của ta, sau này cũng chỉ có thể là của ta."

Sau đó ánh mắt của Tả Ngôn lại bị che lại, mà lần này hai tay của cậu bị kẹp lại cùng một chỗ, đều bị dây xích trói lại trên đầu giường.

Hơi chút giãy dụa, sẽ có cảm giác đau đớn truyền đến, khiến thân thể của cậu càng thêm vô lực.

Một loại xúc cảm hơi thô ráp từ mủi chân trượt lên phía trước, mãi đến khi cằm cậu bị nâng lên.

"Loại xúc cảm này, có phải rất quen thuộc lắm không?"

Người trên giường cả người bị nhiễm một tầng thản nhiên hồng nhạt, khẩn trương đến mức ngón chân đều không tự giác cuộn lại.

Tiêu Lưu Tuý cười khẽ, "Xem ra Vương gia còn nhớ rõ, không sai, chiếc roi này chính là chiếc trong phủ của ngươi."

Trong đầu Tả Ngôn lại nhớ lại chuyện đêm đó, cùng truyền đến, là một chút cảm giác đau đớn trên người.

Trên làn da trắng nõn có một vệt ửng đỏ xuyên qua hai điểm trước ngực, Tả Ngôn giãy dụa một cái, cổ tay và cổ chân đều truyền đến một cảm giác đau đớn.

Còn muốn, còn muốn nữa...

Như hiểu được suy nghĩ của cậu, lại thêm vài lần, quất vào người, lần này là thắt lưng, cánh tay, mắt cá chân...

Tiêu Lưu Tuý quỳ một gối xuông bên giường, chiếc roi cong lên quệt quệt qua gò má của cậu, "Vương gia, còn muốn không?"

Đôi môi đạm sắc của Tả Ngôn khẽ mở, giựt giựt, Tiêu Lưu Tuý đến gần để nghe, chỉ có thể nghe được một chữ.

"Lăn."

Tiêu Lưu Túy nhướng mày, "Được thôi."

Nói xong cầm lấy vật thể hình cầu bên cạnh, nhét vào trong miệng của cậu.

Ngồi qua một bên, cặp mắt kia nhìn chằm chằm người trên giường, từ sợi tóc trên đầu đến ngón chân, từng ly từng tý, một chút cũng không buông tha.

Trong đầu Tả Ngôn kêu loạn, kích thích trên cơ thể cộng thêm sự khát cầu trong lòng khiến thần trí của cậu càng ngày càng không rõ ràng...

Thanh âm khó nhịn từ trong miệng phát ra, không ngừng rung lắc thân thể, đung đưa sợi xích của cổ chân và cổ tay, nhưng mà cái này chỉ như muối bỏ biển.

Đã cảm nhận được thứ tốt hơn, nên đối loại này do chính mình khống chế lại càng không thể thoả mãn.

Tiêu Lưu Tuý uống trà, mãi đến thanh âm bên kia mang theo tiếng khóc nức nở mới đứng dậy bước qua.

Roi trên tay vẽ một vòng tròn, đặt trên môi của người trên giường, "Có muốn không?"

Nhưng trong miệng của cậu vẫn còn nhét một vật, căn bản không có biện pháp phát ra tiếng, nước bọt không ngừng chảy xuống, làm ướt hai má, cằm.

Tiêu Lưu Tuý lấy thứ nhét trong miệng cậu ra, "Vương gia, có muốn không?"

Đôi môi đạm sắc run rẩy, chau mày, khó nhịn mà gian nan phun ra, "Muốn..."

Ngay sau đó, bên gốc đùi lưu lại một vệt roi ửng đỏ.

Kế tiếp, chính là thời gian tự cấp tự túc, nếu muốn, liền phải nói.

Chỉ có nói, mới có thể cho.

Tuy rằng ở phía trước vẫn không thể nào đứng lên như trước kia, nhưng cũng không chậm trễ việc lên đỉnh.

Tiêu Lưu Tuý lại chậm chạp không cho cậu cái kích thích cuối cùng, cả người dán trên người cậu, hôn cái cổ bị mồ hôi thấm ướt của cậu, "Bảo ta là Tuý ca ca, ta liền cho ngươi."

Thân thể của Tả Ngôn giờ phút này đã không còn thuộc về cậu, nhưng đầu óc của cậu lại thanh tỉnh dị thường, đánh chết cũng không gọi! Cái quỷ gì vậy! Tuý bà nội của anh!

Nhưng mà chưa đến ba giây, cậu chợt nghe được thanh âm mềm nhũn của chính mình, "Tuý... ca ca."

Hô hấp của Tiêu Lưu Tuý trầm xuống, hung hăng cắn một cái trên cổ cậu, thân thể và đại não của Tả Ngôn cùng hỗn loạn, cuối cùng vì mỏi mệt mà ngủ mất.

Tiêu Lưu Tuý nhìn người ngủ say trên giường, cởi bỏ sợi xích trên cổ tay và cổ chân của cậu, ôm người lần nữa trở về dục trì, sau khi tắm rửa xong đưa đến một gian phòng mới.

Nhìn vẻ mặt lúc ngủ của người trên giường, trong đầu vang lên tiếng "Tuý ca ca" kia, không tiếng động mà cười cười, mãi đến lúc này, hắn mới cúi đầu nhìn chính mình.

Thì thầm nói nhỏ, "Trách không được chỉ khi gặp hắn ngươi mới chịu có tinh thần..."

HLTT: Thế giới này đậm chất SM quá hihi:))

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv