Editor: Hoa Lạc Thiên Tế
"Vương gia, ta không muốn rời xa ngài~"
Da đầu cứ như bị giật điện, sau khi nghe xong ngữ khí làm nũng của hắn, cả người Tả Ngôn đều không ổn.
Cổ bị ôm chặt, Tả Ngôn vỗ vỗ lưng của hắn, chẳng lẽ là do hắn hàng năm đều ở nữ nhi quốc, cho nên khi lớn lên tinh thần có chút vấn đề?
Tỷ như, bị tinh phân?
Hệ thống: "Đừng lo, hắn không bị bệnh."
Tả Ngôn cúi đầu nhìn nhìn cặp mắt tội nghiệp của hắn, "Ngươi chắc chắn?"
Người này và người đêm qua, thật sự là cùng một người à?
Tầm mắt của Lê Dao vẫn không hề rời khỏi nam nhân trước mặt, nhìn hai nam nhân ôm nhau như thế, trong mắt ánh lên một tia khinh thường.
Tả Ngôn nghiêng đầu, vừa vặn bắt được cảm xúc của cô ta, "Nghe thấy không? Hắn nói không đồng ý."
Lê Dao uỷ khuất nhìn cậu, "Thập tam ca, chỉ là một tên nam sủng mà thôi, trong phủ của ngươi cũng có quá nhiều rồi, không bằng tặng cho ta đi."
Tả Ngôn ha hả, ngươi xem chỗ ở của ta là nhà trú à?
"Lời của ta, ngươi nghe không hiểu à?"
Lê Dao nhìn bộ dáng giận tái mặt của cậu, lòng bàn tay nắm chặt khăn tay, "Không nghĩ đến Thập tam ca để ý tên nam sủng này như vậy."
"Nếu Lê Dao công chúa không còn chuyện gì để ở đây, vậy đưa công chúa về đi."
Tả Ngôn vỗ vỗ cánh tay trên cổ, nếu lại chặt thêm một chút cậu sẽ trợn trắng.
Tiêu Lưu Tuý dịu ngoan ghé vào lòng ngực của cậu, trong ánh mắt vô tội vẫn còn sự vui vẻ không ức chế được.
Tả Ngôn không tiếng động thở dài, chuyện này diễn đến diễn đi đến năm nào.
Lê Dao không cam lòng đứng lên, "Sứ thần của Đại Hàn quốc vài ngày nữa sẽ vào kinh, trong đó có một phần lễ vật được đưa qua trước, hoàng huynh cố ý nhờ ta bảo ngươi vào cung xem xem."
Nói xong ánh mắt nhìn vài lần trên người Tiêu Lưu Tuý, xoay người rời đi.
Từ ký ức của cậu mà hiểu biết, Đại Hàn quốc là quốc gia duy nhất có thể chống lại Tấn quốc, những tiểu quốc xung quanh còn chưa đủ để gây sợ hãi.
Sứ giả đột nhiên đến, chắc hẳn là vì sinh nhật của Chu Dương.
Sứ giả của Đại Hàn bảo sẽ đến kịp vào ngày lễ vạn thọ hôm đó, nhưng loại lễ vật gì mà lại được cấp tốc gửi đến đầu tiên?
Hoàng thượng triệu vào cung rất cấp bách.
Vẫy lui những người khác, chuẩn bị trở về phòng thay quần áo, chỉ thấy bên người vẫn còn một tên đang lưu luyến.
Tả Ngôn đẩy người ngã xuống ghế, đầu ngón tay ấn ấn môi của đối phương, cúi người nói: "Ngoan ngoãn chờ ta trở lại."
Tiêu Lưu Tuý ngượng ngùng nhìn cậu, mở miệng khẽ cắn lấy đầu ngón tay của cậu, nhẹ nhàng gật đầu.
Lúc Tả Ngôn rời đi bước chân có chút dồn dập, kỹ thuật quá cao, ý tưởng đem người bán làm tiểu quan trong đầu lại hiện lên, vị này nếu thật được đưa vào, thấp nhất cũng là hoa khôi.
Tiêu Lưu Tuý ngã người trên ghế, vân vê một viên mứt nhìn nửa ngày, sau đó ném lại vào dĩa.
"Quá ngọt."
Sau khi Tả Ngôn tiến cung, được thái giám dẫn đường, đi đến hậu hoa viên xem xem lễ vật của Hàn quốc.
Vốn dĩ Tả Ngôn có thể được lên kiệu đưa qua, Hoàng thượng đối với vị em trai duy nhất này có thể nói là cực kỳ cực kỳ tốt.
Nhưng Tả Ngôn vẫn kiên trì muốn tự đi bộ qua, thuận tiện thưởng thức xem hoàng cung là dạng gì.
Tả Ngôn: "Hiện tại ta rất ngạc nhiên với những tên thích khách này nọ."
Hệ thống: "Tại sao?"
Tả Ngôn: "Bọn họ làm cách nào để đến một chỗ lớn như này mà không bị lạc đường chứ?"
Hệ thống hết chỗ nói trong nháy mắt, "Ngươi xem bọn họ là ngươi à?"
Trong mắt Tả Ngôn, nơi này tựa như một mê cung, ngẩng đầu chỉ có thể nhìn thấy một mảnh trời và mái nhà.
Đi đến đi lui, đột nhiên cậu dừng bước.
Thái giám dẫn đường quay đầu lại, "Vương gia?"
Tả Ngôn nhìn nhìn cảnh sắc hai bên, cười như không cười nhìn hắn ta, "Ngươi muốn dẫn ta đi đâu?"
Tiểu thái giám cúi đầu, "Hoàng thượng ở Di Viên triệu kiến Vương gia."
"Ngẩng đầu lên."
Tiểu thái giám do dự trong chốc lát, ngẩng đầu, "Vương gia, Hoàng thượng đang..."
"Con đường này là đường nhỏ để đi đến Từ Niệm Cung, từ nhỏ, ta đã đi trên con đường này không dưới một trăm lần."
Cậu vừa nói xong, sắc mặt của tiểu thái giám liền trắng.
Tả Ngôn liếc mắt nhìn nhìn bông tai của cô ta, "Người triệu ta vào cung là Thái hậu chứ không phải Hoàng thượng đúng không, tội danh làm giả Thánh chỉ..."
Tiểu thái giám quỳ trên mặt đất, "Nô tài thật sự chuyện gì cũng không biết, là ma ma bên cạnh Thái hậu bảo nô tài dẫn đường cho Vương gia đến đây."
Không khí yên lặng trong chốc lát, "Đứng lên đi, tiếp tục dẫn đường."
Tiểu thái giám quỳ xuống mặt đất dập đầu vài cái mới đứng dậy, mà Tả Ngôn lại lui qua một bên.
Tả Ngôn: "Ta vẫn luôn không hiểu mấy người thích nữ phẫn nam trang đó, chẳng lẽ đổi thành mặc đồ nam liền cho rằng người khác nhận không ra à?"
Bông tai, khuôn ngực nhô lên, thanh âm lúc nói chuyện, quan trọng nhất đó là, một gương mặt nữ tính như vậy, ngay cả hoá trang cũng không thèm hoá, còn dám nghĩ rằng người khác sẽ không nhận ra, nghĩ sao vậy?
Hệ thống thở dài, "May là mục tiêu không phải nữ nhân."
Tả Ngôn hỏi, "Có ý gì?"
Hệ thống: "Nếu mục tiêu là nữ, vậy ngươi có thể sẽ sống không quá ba phút đồng hồ."
Tả Ngôn không đồng ý, "Đừng nhìn ta như vậy, nhân duyên của ta với nữ nhân rất tốt đó."
Hệ thống: "Nội điểm mà ngươi dám bảo một cô gái bỏ trang sức ra, liền đủ để ngươi trên đường tìm đường chết chết hơn mấy trăm lần."
Tả Ngôn nói: "Tại sao? Ta cảm thấy lúc bọn họ bỏ trang sức ra cũng rất đẹp mà."
Hệ thống:... Có bệnh.
Cung nữ giả làm thái giám sau khi dẫn cậu đến nơi liền vội vã rời đi.
Ung Cùng thái hậu ngồi ở thượng vị, bên cạnh đứng một tên nam nhân mặt trắng bất cần.
Ở phía dưới là những nữ nhân mặc hoa phục đang ngồi, sau khi thấy cậu đến, nhất nhất phúc thân.
"Thái hậu, giả truyền ý chỉ của hoàng huynh triệu ta vào cung, chuyện này, hoàng huynh có biết hay chưa?"
Sắc mặt lãnh đạm, mặt mày như mực, một bộ diện mạo như vậy lại cố tình sinh trên người tên Vương gia không học vấn không nghề nghiệp này, mấy nữ nhân thầm đáng tiếc trong lòng.
Nói trắng ra như thế, biểu tình của Thái hậu liền không vui, nhưng cũng khá quen thuộc rồi, cười nói: "Hoàng huynh của ngươi đương nhiên biết."
Tả Ngôn nói: "A? Thật không?" Cậu cũng không tin lắm.
Thái hậu chỉ hỏi cậu vài câu việc trong nhà, sau đó liền nhắc đến tên nam sủng gần đây mới đến trong phủ của cậu.
"Tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, chưa nói đến vị trí Vương phi kia, vị trí Trắc phi vẫn còn trống..."
Tả Ngôn thản nhiên hỏi: "Thái hậu tuyển được người rồi ư?"
Vài người bên cạnh lúc này nhất thời lấy ra mấy cuộn tranh cuộn, trải từng cái từng cái ra, nữ nhân trong tranh có người xinh đẹp có người thanh lệ, nhưng điểm giống nhau giữa các nàng ta chỉ có một.
Đều mang họ Khương.
Lê Dao nếu theo đúng họ của cha, cũng là họ Khương.
Mấy người nữ nhân này cũng đều là vợ con của Khương gia, ánh mắt của Tả Ngôn nhìn về hướng nam nhân bên người Thái hậu.
Đã năm mươi tuổi, nhưng bảo dưỡng khá tốt, lúc còn trẻ cũng là một vị công tử văn nhã ôn thuận, trách không được có thể mang đến niềm vui cho Thái hậu.
Cơm nhuyễn này, ngưu bài.
"Ai gia cảm thấy Tú Nhi này không tệ, diện mạo thanh tú, tính tình lại nhu hoà, rất thích hợp với tính cách này của ngươi, Cảnh Nhi, ngươi thấy sao?"
"Chuyện nhà của Bổn vương, không nhọc đến quan tâm của Thái hậu."
Bàn tay mang theo hộ giáp vỗ lên mặt bàn, sắc mặt của Thái hậu lạnh xuống, "Ngươi nói chuyện với mẫu hậu của ngươi như vậy à!"
Không hổ là người giữ vị trí nữ nhân tối cao - Thái hậu, một phen khí thế.
Trong lòng Tả Ngôn thầm vỗ ngực, đệt, hù chết người ta.
Hệ thống:... Bệnh thiểu năng có thể bị lây à?
Tầm mắt của Tả Ngôn từ trên người Thái hậu dời về hướng nam nhân nắm vững cảm xúc của bà đang đứng bên cạnh, "Khương Hạc Nho, chiếu cố tốt chủ nhân của ngươi, Thái hậu nương nương bảo trọng thân thể, nhi thần cáo lui."
"Đợi đã! Người nam nhân mới đến phủ của ngươi kia, Lê Dao rất thích..."
Tả Ngôn quay đầu lại đánh gãy, sắc mặt lãnh lệ, "Thái hậu!"
Thái hậu dừng một chút, ngữ khí mềm lại, "Tính tình của nó vẫn còn trẻ con chút, ngươi làm anh trai phải nhường nó một chút."
"Anh trai?
Thái hậu thật biết chê cười."
Tả Ngôn như thật mà cười khẽ một tiếng, sau đó để lại cho mọi người một bóng dáng tiêu sái.
Ở cửa, Lê Dao đứng bên hành lang, ánh mắt phẫn hận nhìn cậu. ( Chỉ muốn nói một câu thôi, con điên:)))))
Lúc Tả Ngôn bước ngang qua người cô ta, nghiêng đầu, "Đừng lại mơ tưởng đến người của ta, nếu còn dám đánh chủ ý lên người của hắn, Thái hậu cũng không cứu được ngươi."
Lê Dao nắm chặt khăn lụa trong tay, ngươi thì là cái gì chứ! ( Con này buồn cười ghê:))))
Tả Ngôn rời khỏi Từ Niệm Cung, cuối cùng cũng không còn loại cảm giác như đang bị đè nặng này.
Nhìn ba chữ trên cửa, lắc lắc đầu.
Nghe nói chữ "Niệm" ở giữa có nghĩa là vẫn còn tưởng nhớ về lão Hoàng thượng, nhưng chuyện này nếu lão Hoàng thượng biết được, không chừng sẽ tức đến đẩy quan tài bò ra.
Trên đường đi lại gặp được Thái giám Tổng quản đến mời cậu, không nghĩ đến hôm nay Hoàng thượng thật sự triệu kiến cậu, chẳng qua Thái hậu sợ cậu vừa xong chuyện liền rời đi nên mới giả ý mời cậu qua trước mà thôi.
HLTT: Sorry mọi người, mấy hôm trước hơi mệt nên hôm nay mới up được:(( Vẫn là câu cũ, vì khá vội nên nếu bản edit có sai sót gì thì tính sau nhe ^^