Dậy Đi, Đừng Mơ Nữa

Chương 9: Đạo mộ chi người sống trong lăng mộ (9)



Editor: Hoa Lạc Thiên Tế

"Tôi tự tắm được." Tả Ngôn lùi về bên trong một chút, tuy rằng rất cám ơn anh đã giúp đỡ nhiệt tình, nhưng mà việc tắm rửa cũng không cần anh phải ra tay giúp đỡ, vậy nên anh mau ra ngoài đi.

Cố Tranh cúi người, tay hắn giữ lại thắt lưng của cậu, một nửa tay áo vùi trong nước, giữ chặt lại cậu, không cho cậu lùi thêm chút nào nữa.

Xúc cảm truyền lên từ bàn tay, ánh mắt Cố Tranh đen thêm một chút, dùng thanh âm từ tính nói nhỏ vào lỗ tai cậu: "Một 'người chết' đã bị chôn không biết bao nhiêu năm sao có thể tự tắm?"

Cả người Tả Ngôn run lên, điểm mẫn cảm của cơ thể cậu nằm trên thắt lưng, nhưng mà...

Người anh em, anh rốt cuộc nghe từ đâu việc người mấy trăm năm trước sẽ không tắm rửa, ai nói anh nghe vậy, tôi hứa sẽ không đánh chết hắn.

Tả Ngôn biết mình bị bại lộ rồi, đơn giản lành làm gáo vỡ làm muôi, dù sao còn đồ án kia, giá trị của cậu vẫn còn lớn, người này hoài nghi cậu cũng không đến mức giết chết cậu.

Dù sao cậu cũng xem như manh mối duy nhất còn sống.

Tả Ngôn thả lỏng một chút, ngẩng đầu nhìn hắn rất muốn hỏi một câu, người cậu hôi muốn chết, ở gần cậu như vậy cũng không muốn nôn à?

Ước chừng do cảm xúc của Tả Ngôn biểu đạt quá rõ ràng, Cố Tranh híp mắt nhìn cậu trong chốc lát.

Sau đó, đem nguyên một chai sữa tắm đổ vào.

Tả Ngôn ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy bọt biển, bị một người nam nhân giở trò sờ soạng.

Cậu không nghĩ đến Cố Tranh nói giúp cậu tắm rửa, liền thật sự giúp cậu tắm rửa sạch sẽ, là loại tắm rửa 720 độ không có góc chết.

Ngay cả tiểu Ngôn Ngôn cũng không tha!

Tả Ngôn lau mình, trong lòng âm thầm rơi lệ.

Trinh tiết của cậu khó giữ được.

Hệ thống: "Cũng không phải thân thể của ngươi."

Tả Ngôn phản bác, "Đây là giấc mơ thì làm gì có thật thể! Đương nhiên dùng tinh thần của ta! Hiện tại tinh thần của ta đang bị vũ nhục!"

Hệ thống: "..." Ta thấy ngươi rất hưởng thụ.

Tả Ngôn lau mình, Cố Tranh đẩy cửa đi đến, đưa quần áo cho cậu.

Chưa đợi Tả Ngôn mặc vào, chỉ thấy hắn đột nhiên cởi áo sơmi.

Mà phản ứng đầu tiên của Tả Ngôn là dời mắt xuống một góc 45 độ, tám khối cơ bụng rắn chắc xinh đẹp cực gợi cảm, vài giọt nước còn dính ở bên trên, theo động tác của hắn mà chảy xuống.

Tả Ngôn che mũi, muốn dời đi tầm mắt, lại không kìm được lòng mình, mãi đến lúc cảnh đẹp bị quần áo che lại, quần áo trên tay cậu vẫn chưa mặc lên người.

Cố Tranh liếc mắt nhìn cậu, đi ra ngoài.

Tả Ngôn buông tay, xác định mình không chảy máu mũi.

Hệ thống không hiểu, "Sao ngươi lại thích nhìn cơ bụng của người khác vậy?"

Tả Ngôn im lặng một lát, hệ thống cho rằng cậu có chuyện cũ, chợt nghe cậu dùng thanh âm sâu kín nói: "Nếu tôi có thỉ còn phải nhìn người khác à?"

Từ nhỏ cậu đã cho rằng cơ bụng tám múi tượng trưng cho sắc đẹp và sức lực, cho nên khi còn bé đã ước mơ rằng mình khi lớn lên cũng sẽ có vẻ đẹp dương cương như vậy.

Sau đó hiện thực đã nói cho cậu biết, mơ mộng thôi, đừng cho là thật.

Đừng nói tám múi, ngay cả bốn múi cậu cũng không có! Từ đó về sau việc đó lại trở thành chấp niệm của cậu.

Từ nhỏ đến lớn bị không ít người hiểu lầm là gay, nhưng mà tuy rằng Tả Ngôn cảm thấy bản thân mình không thích đàn ông, nhưng cũng chưa từng cảm thấy hứng thú với phụ nữa.

Mặc quần áo vào tử tế, Tả Ngôn chạy xuống lầu như điên, trên người tắm xuống hai cân, cậu liền ăn về lại hai cân. (Ý là lượng bụi trên người em tới hai cân lận:v)

Nhưng mà một khắc ngón tay cậu nắm vào chân gà, một con dao loé ánh sáng lạnh đặt tại đầu ngón tay của cậu.

Tả Ngôn ngẩng đầu, ý gì đây, đã nói tắm xong có thể ăn, anh sờ xong rồi muốn quỵt nợ hả?

Quỵt nợ cũng được, để tôi sờ lại!

Cố Tranh thu lại dao ăn, chỉ chỉ phía đầu bàn khác.

Tầm mắt của Tả Ngôn nhìn đi qua, một chén cháo, một bàn đồ ăn chay, không hề có một miếng thịt.

Tả Ngôn cứng ngắc quay đầu nhìn hắn, không phải như cậu nghĩ chứ.

Sự thật nói cho cậu biết, chính là như cậu tưởng.

Tả Ngôn ngồi đối diện Cố Tranh, đồ ăn trước mặt trên bàn được phân chia rõ ràng.

Trước mặt Cố Tranh, một con cua, chân gà, thịt gà lăn bột.

Trước mặt Tả Ngôn, rau xào, canh, cháo lỏng.

"Tôi cũng muốn..."

"Nghĩ cũng đừng nghĩ."

Tả Ngôn không dám nói tiếp, ăn một muỗng cháo lại liếc mắt nhìn một miếng thịt, trong chóp mũi toàn mùi thịt, an ủi mình đang ăn thịt kho tàu.

Một bữa cơm, Tả Ngôn vừa ăn vừa xót xa trong lòng, lại mệt mỏi.

Đến ánh mắt nhìn Cố Tranh cũng không hề tốt xíu nào, đã nói tương thân tương ái rồi giúp anh tự sát mà.

Có phải có người báo trước cho anh biết không, sao lại muốn tra tấn tôi như vậy.

Hệ thống nhịn không được nói thay Cố Tranh một câu, "Vết thương trên cổ tay của ngươi còn chưa hết, không thể ăn cay."

Tả Ngôn vừa nghe lại càng thêm giận, vết thương trên tay cậu là do ai làm!

Hệ thống: "Chính ngươi."

Tả Ngôn chính lại từ ngữ, "Không, là anh ta."

Đầu tiên là khuyên cậu đi tự sát, trước khi đi còn không muốn dẫn cậu đi! Hiện tại muốn cậu bồi bổ thân thể cũng vì cái đồ án kia, mà vừa rồi chạm tay hết 720 độ không chừa góc nào là để kiểm tra thân thể cậu xem có manh mối hữu dụng nào hay không. (Em thụ tinh ý vcl:v)

Hệ thống phức tạp nhìn cậu, nhìn rất kĩ, rất tinh ý.

Ăn cơm xong, Cố Tranh lấy ra một dải lụa nhỏm nhìn cậu hỏi: "Cậu biết thứ này không?"

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv